Sững người khi phát hiện bạn trai là… “phi công”
Tôi không ngờ người đàn ông mà tôi hết lòng yêu thương, sẵn sàng bỏ cả giọt máu khi nó còn chưa thành hình hài chỉ vì nghĩ đến tương lai của anh, lại phản bội tôi trắng trợn như thế. Tôi đã quá ngu ngốc và khờ dại khi đem lòng tin trao cho một người không xứng đáng như anh.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giàu có. Bố mẹ cùng hai anh trai tôi đều có địa vị xã hội được mọi người hết mực kính trọng. Là con gái út trong nhà nên tôi luôn được cưng chiều như một nàng công chúa nhỏ. Cũng vì thương yêu tôi nên cả nhà mới miễn cưỡng để cho tôi theo học trong nước, chứ không ép buộc đi du học như dự kiến ban đầu.
Cả mấy năm học đại học, tôi không màng quan tâm đến chuyện tình yêu mà chú tâm vào chuyện học tập, chỉ mong nhanh chóng cầm tấm bằng ra trường. Cho đến cuối năm tư, trường tôi có tổ chức một buổi hội thảo dành cho sinh viên, tôi đã tình cờ quen anh. Chính lối nói chuyện cuốn hút, chân thật và hóm hỉnh của anh đã làm tôi say như điếu đổ. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ đó.
Tình yêu của chúng tôi càng được chắp cánh khi gia đình tôi đồng ý chuyện hai đứa. Mỗi lần dẫn bạn trai về nhà, bố mẹ cùng hai anh trai tiếp đón anh rất chu đáo. Mẹ tôi còn tấm tắc khen anh hiền lành, nhiệt tình và yên tâm trao gửi con gái cho anh. Vì quý mến anh và muốn cho hai đứa có tương lai tốt đẹp, bố tôi đã không quản vất vả tìm kiếm khắp nơi để sắp xếp cho anh xin vào làm tại một công ty của thành phố.
Đã hai năm yêu nhau, lúc này hai đứa cũng đã ổn định được công việc nhưng mãi tôi vẫn không thấy anh bàn tính chuyện kết hôn. Đã nhiều lần thúc giục nhắc nhở anh thì anh đều tìm cách thoái thác từ chối. Bạn trai bảo tôi sớm muộn gì cũng cưới nên từ từ cũng không sao. Vả lại nhà anh đang trong quá trình tu sửa nên chưa gấp gáp được và khuyên tôi hãy cố gắng đợi thêm một thời gian.
Khi thấy anh tỏ ra bối rối, lo lắng chuyện vay tiền bạc giúp cho bố mẹ phụ thêm khoản xây nhà. Tôi đã không do dự để chủ động rút toàn bộ số tiền tiết kiệm đưa anh để giúp các cụ. Dù sao tôi cũng là con dâu thương lai thì có giúp một chút cũng là chuyện bình thường.
Mấy tháng sau, tôi được anh báo tin rằng nhà cửa đã tu sửa xong và muốn tôi về ra mắt bố mẹ. Tôi đã hào hứng chuẩn bị bao nhiêu quà cáp để về cùng anh. Tôi rất vui vì gia đình anh đã tỏ ra niềm nỡ và đón tiếp tôi như dâu con trong nhà.
26 tuổi, tôi đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa con chưa thành hình của mình. (Ảnh minh họa)
Lúc trở lại thành phố, tôi bị trễ kinh nguyệt đến hai tuần và phát hiện mình đã mang thai. Tôi vồ vập gọi điện báo tin cho anh để anh sắp xếp công việc và thời gian để cưới hỏi, vậy mà một lần nữa anh lại từ chối. Anh nhắn nhó rồi phàn nàn với tôi rằng công việc của anh đang dang dở, anh còn muốn thăng tiến đã chứ chưa muốn ràng buộc. Anh khuyên tôi nếu nghĩ cho tương lai của anh thì hãy bỏ đứa bé trong bụng đi, hai đứa còn có cơ hội sinh thêm nên tôi không cần lo lắng.
Video đang HOT
Lúc đó, dù rất tức giận anh nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy anh nói cũng có lý nên tôi đã đồng ý làm theo. 26 tuổi, tôi đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa con chưa thành hình của mình.
Chỉ có điều làm tôi buồn hơn cả là từ ngày bỏ đi đứa con trong bụng, anh không hề đến nhà thăm hay gọi điện hỏi han tình hình sức khỏe của tôi thế nào. Hai ngày sau đó, tôi có rẽ qua chỗ làm của anh để cùng đi ăn cơm nhưng bảo vệ của công ty bảo anh đã đi ra ngoài từ sớm. Bác ấy còn cười nói với tôi rằng anh có số đào hoa khi hết em này đến em khác tới kiếm anh, lại còn mua thức ăn cho anh nữa.
Tôi bắt đầu choáng váng khi nghe những lời ấy. Tôi vội vàng gọi điện nhưng anh không bắt máy, nhắn tin hỏi cũng không thấy anh trả lời.
Cho đến khi tôi bước vào siêu thị tìm mua ít đồ dùng cá nhân thì gặp chị bạn chơi với nhau từ hồi cấp 3. Chị ấy bảo tôi cùng đi ăn gà rán ở tầng trên ôn lại chuyện cũ, tôi đã đồng ý. Khi đang ngồi vào bàn đợi món ăn bưng ra, chị bạn lại trố mắt chỉ cho tôi xem ở bàn cuối cùng của dãy bên cạnh, có một cặp đôi phi công trẻ với máy bay bà già rất thân mật.
Nhìn anh ú ớ tìm cách níu tay tôi để giải thích còn cô nàng kia thì tháo chạy vì xấu hổ mà tôi đau đớn vô cùng. (Ảnh minh họa)
Tôi quay lại và bần thần phát hiện đó chính là bạn trai của mình. Tôi rút điện thoại ra bấm gọi xem thử anh phản ứng thế nào vì thật sự tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Anh cầm điện thoại lên rồi vội tắt máy sau đó hí hoáy nhắn ngay tin cho tôi rồi đưa tay quàng lên vai cô nàng, thơm vào má một cách tình cảm. Tôi mở tin nhắn ra đọc, bên trong là 3 chữ gọn gàng: Anh đang họp. Thật không ngờ con người của anh lại khốn nạn như vậy.
Đúng lúc bồi bàn bưng thức ăn, tôi đã bưng cốc nước ngọt cùng đĩa gà rán tiến đến bàn ăn của anh cùng ả nhân tình. Trước sự ngỡ ngàng của anh cùng ả nhân tình, tôi đã đổ ụp cốc nước và hất luôn đĩa thịt vào mặt anh trước những cặp mắt đang hướng về chúng tôi. Nhìn anh ú ớ tìm cách níu tay tôi để giải thích, còn cô nàng kia thì tháo chạy vì xấu hổ mà tôi đau đớn vô cùng.
Tôi không ngờ người đàn ông mà tôi hết lòng yêu thương, sẵn sàng bỏ cả giọt máu khi nó còn chưa thành hình hài chỉ vì nghĩ đến tương lai của anh, lại phản bội tôi trắng trợn như thế. Tôi đã quá ngu ngốc và khờ dại khi đem lòng tin trao cho một người không xứng đáng như anh.
Đã mấy ngày trôi qua, tôi không sao ngừng rơi nước mắt vì tủi hờn. Những gì đã cố gắng làm nhằm vun đắp cho tình yêu hai đứa chờ ngày sánh bước vào lễ đường đã tan thành bọt biển. Những ngày qua, anh liên tục gọi điện xin lỗi và đến nhà mong tôi tha thứ.
Anh bảo anh nhất thời bị sự từng trải của người phụ nữ đó làm mê muội. Nhưng làm sao tôi tin và tha thứ được đây. Tôi không biết mình làm như thế là đúng hay sai nữa bởi trong thâm tâm của tôi, tình yêu dành cho anh vẫn còn rất nhiều. Tôi mong các bạn hãy cho tôi một lời khuyên chân thành để có thể thoát khỏi cảnh đau đớn này.
Theo Trí Thức Trẻ
Muốn bước thật nhanh qua một cuộc tình vừa tắt!
Để yêu một người cần rất nhiều can đảm, và khi quyết định rời xa một người mà trong lòng vẫn còn yêu thì cần thêm nhiều can đảm hơn thế nữa. Vốn dĩ, tình yêu không nên duy trì bằng dai dẳng, cố chấp, bằng sự thương hại hay bất kì một lý do nào khác. Yêu chỉ bởi vì yêu thôi!
Thanh xuân của mỗi người, đều sẽ có những giây phút như vậy.Những giây phút điên cuồng, cố chấp, có chút ngu ngốc, khờ dại, có tổn thương, cô độc...Mà vẫn mãi nhìn theo một bóng hình.
Thuở nhỏ, nỗi buồn cũng nhẹ như cơn mưa, giận dỗi, buồn bực vào buổi sáng thì buổi trưa đã có thể cười xòa chẳng nhớ gì nữa, như khi nắng lên mọi thứ sẽ được hong khô lành lặn.... Lớn lên khi vướng vào tình yêu, mới biết không phải thứ gì trên đời cũng theo như ý mình được, đặt biệt là chuyện tình cảm. Và vị trí của mình trong lòng người khác không phải cứ cố chấp là có thể tự quyết định được. Tinh yêu, tôi không biêt no la gi ca. Tôi chi biêt răng nêm trai nhưng cung bâc cam xuc trong tinh yêu se lam cho con ngươi ta trương thanh hơn, dung cam hơn, cô găng nhiêu hơn mà thôi.
Tôi từng yêu một người đàn ông tốt, khi họ quyết định rời đi tôi cứ mãi đắm chìm trong sự luyên tiêc. Mà không chịu hiêu một điều rằng: Khi ngươi ta không con tinh yêu vơi minh nưa ho mơi quay bươc đi. Cho nên dù bản thân con yêu nhiêu như thê nao thi sư thât vân không thê thay đôi đươc. Đo như là môt câu chuyên bi kich, băt đâu hanh phuc ma kêt thuc thi đơn đau vậy!
Suốt một khoảng thời gian dài, tôi cứ loay hoay tự hỏi chính mình, liệu có hay không nên dừng lại tất cả, tôi sợ phải xây hy vọng trên một mớ hoang tàn chẳng phải của chính mình, cũng sợ phải đặt niềm tin vào đôi tay không biết sẽ vụt mất bất cứ lúc nào. Thế rồi, tôi vẫn cứ như kẻ cố chấp, mãi miết đi trong nỗi chực chờ, mà không hay biết tất cả những thứ tôi nhớ đã không còn thuộc về tôi, không liên quan đến tôi, không còn có tôi ở trong đó nữa rồi.
Đứa bạn thân từng hỏi tôi: "Rốt cuộc thì vì điều gì mà làm mày cố chấp đến vậy?" Tôi nhìn vào màn đêm tối đen trước mặt: " Trên đời này, có những người chỉ vì mê chút dưa muối ở quán nọ mà thường mua cả hộp cơm to. Rồi có khi chỉ vì một câu trúng tim đen mà mê cả bài hát. Và có những lúc chỉ vì một lần người ta tử tế với mình mà yêu sống yêu chết. Mọi thứ trên thế gian này, đều bắt đầu từ những điều rất bé nhỏ như vậy đấy." Tôi không biết tại sao lại như vậy, cũng như việc không biết tình cảm của mình đã bắt đầu thế nào, nên kết thúc nó là điều gì đó rất khó khăn. Thanh xuân của mỗi người, đều sẽ có những giây phút như vậy. Những giây phút điên cuồng, cố chấp, có chút ngu ngốc, khờ dại, có tổn thương, cô độc... Mà vẫn mãi nhìn theo một bóng hình.
Nhưng rồi sẽ đến lúc nhận ra, thanh xuân mỗi người có hạn, cuộc đời ngắn ngủi. Không có ai sông ca đơi ngươi mà không đau khô, không nươc măt cả. Chẳng ai buồn mãi, và những mối quan hệ cũng chẳng bao giờ sâu sắc mãi. Mọi thứ đều có thể đổi thay và biến chuyển theo thời gian. Tình yêu chắn chắn không thể làm người ta chết đi, chỉ là đâu đó trong một mảng tâm hồn có thứ gì đó còn xót lại, đôi lúc khiến chúng ta hoài niệm đến đau lòng...
Trai qua tất cả nhưng điêu đo, tôi biết bay giờ mình phải đưng lên, tự hong khô nước mắt và hương vê ngay mai chứ không thể mãi đắm chìm trong hoài niệm và quá khứ. Sau ngần ấy ngay thang tự mình day vo bản thân, đã đến lúc nên gat bo hêt moi thư khiên bản thân buôn. Thay vì cứ khư khư giữ những ky ưc không vui, thi giờ đây tôi sẽ xem tất cả như môt ky niêm, môt ky niêm cua thơi thanh xuân va nghi về no chỉ như môt mon qua nho ma thương đê đã ban nhâm. Tôi muốn trở lại là một cô gái vui vẻ với tâm hồn thực sự của mình, chứ không phải chiếc vỏ bọc tôi tự tạo ra lúc ban ngày, để mỗi khi đêm xuống lại thu mình vào một góc với những hoài niệm.
Đi qua nhưng cung bâc cam xuc khac nhau trong tinh yêu, dần dần tôi hiểu rằng. Người ta cần phải yêu thương một ai đó, rồi thông qua đó mà học cách tự yêu chính mình. Vậy nên, cứ cho đi và đừng mong cầu nhân lai se thoai mai hơn trong tư tương và hanh phuc hơn trong cuôc sông. Vốn dĩ cuộc đời hữu hạn, nhưng hạnh phúc thì vô biên. Ngay cả khi không có ai yêu, bản thân vẫn có thể tự yêu chính mình. Tự nói với chính mình, đừng nên mê mãi với nỗi buồn, người đi rồi thành người dưng, chuyện qua rồi thành chuyện cũ. Những chuyện đã qua có thể không cần quên, nhưng nhất định phải buông xuống. Đôi khi, một người lựa chọn bỏ cuộc không hẳn vì tìm thấy điều tốt đẹp hơn phía bên kia thềm. Chỉ đơn giản bởi vì, buổi sáng tình dậy, nhận ra ngọn lửa trong lòng mình đã tắt... Thế thôi!
"Em từng ước mình là cánh hoa bay
Lạc vào khoảng trời anh một ngày cả gió
Em nghĩ mình nên học cách tha thứ cho nhau
Về những lời hứa khi tình yêu đầy nhất
Em vẫn tin đó là những lời rất thật
Nhưng hôm nay giây phút ấy qua rồi."
Theo Guu
Sự thật đằng sau việc mẹ chồng vào nhà nghỉ với đàn ông trẻ Ngọc chẳng biết nói gì, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô buồn vì chồng thì ít, còn thấy hối lỗi với mẹ chồng thì nhiều. Bà hết lòng yêu thương và lo nghĩ cho cô như thế, vậy mà cô đã nghĩ xấu cho bà. Trưa nay, Ngọc không về nhà ngay sau khi hết giờ làm như thường lệ. Cô tranh...