Sức khỏe ảnh hưởng xấu đến ham muốn ở phụ nữ
Từ khi sức khỏe được cải thiện, nhu cầu chăn gối của vợ tôi đã trở lại bình thường…
ảnh minh họa
Tôi đồng ý với bài viết của bạn Mai Dung, chỉ thấy các anh trách móc vợ không chiều mình như vậy thôi thì chưa đủ. Vì chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó hết, vợ chồng tôi cũng đã trải qua cảm giác này, nên tôi hiểu không phải tự nhiên mà người phụ nữ sợ ân ái với chồng.
Tôi nhớ cách đây 5 năm, khi vợ chồng tôi cố gắng để mua một ngôi nhà, lúc đó hai vợ chồng tôi đều mới ngoài 30 tuổi, vẫn còn rất sung sức và trước đó vợ tôi không có biểu hiện gì của việc sợ ân ái, ngược lại cô ấy còn rất hứng thú.
Sau khi quyết định mua nhà, chúng tôi phải vay mượn rất nhiều tiền, nên vợ tôi nhận báo cáo thuế cho các công ty về nhà làm thêm vào ban đêm và các ngày cuối tuần. Ban ngày cô ấy cố gắng làm việc cơ quan, ban đêm về làm thêm đến 1-2 giờ sáng mới đi ngủ, cứ thế kéo dài đến 2 năm trời, ngày nào cũng như ngày nào.
Video đang HOT
Thương vợ nhưng tôi chẳng giúp gì được cô ấy ngoài việc trông con, bởi kế toán không phải ngành của tôi, tôi làm kỹ sư cho một công ty của Nhật Bản.
Thời gian đó nhìn vợ tôi lúc nào cũng mệt mỏi, phờ phạc, nên cô ấy cũng chẳng cần thiết gì đến tình dục. Trước đây, cứ ngày cuối tuần cô ấy thường chủ động ân ái với tôi, cô ấy coi việc này như một “món quà” tặng cho chồng mỗi tuần, nhưng trong khoảng thời gian này thì cô ấy không có nhu cầu, những ngày khác tôi muốn thì cô ấy thường từ chối.
Có lần cố chiều chồng xong rồi cô ấy nôn thốc nôn tháo như người ốm ghén, thương vợ nên tôi cũng không dám làm phiền cô ấy nhiều. Để cải thiện tình hình, vợ tôi đã mua Tây Thi về uống, nhưng cũng không giúp vợ chồng tôi có những giây phút thăng hoa hơn.
Rồi sau 2 năm mua nhà, số nợ vợ chồng tôi trả cũng vơi dần, nên tôi khuyên vợ làm thêm ít hơn để giữ sức khỏe. Từ đó, vợ tôi không thức đêm nhiều, buổi tối thường đi ngủ trước 10h30′, sau một thời gian chừng nửa năm, sức khỏe của vợ tôi được cải thiện và vấn đề chăn gối của hai vợ chồng lại trở lại bình thường như trước kia.
Theo VNE
Cố tình có thai anh vẫn không chịu cưới
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý, tìm đủ mọi cách để khuyên, thậm chí cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
"Anh có thật sự yêu em?", câu trả lời luôn là: "Yêu hay không em phải biết chứ, không yêu em mà anh lại lo cho em thế à". Anh bảo em muốn gì được nấy, nhưng điều em muốn nhất anh lại không làm được. Em không biết có phải vì bố mẹ ngăn cấm gắt quá không hay vì lý do gì mà anh không muốn cưới, chỉ muốn em là vợ không hôn thú, sống cùng anh?
Anh à, chúng mình yêu nhau đến nay hơn 3 năm, vui buồn, đau khổ, thất vọng và từ bỏ cũng có. Ngay từ đầu em không nghĩ chúng mình yêu nhau bởi anh là bạn trai của bạn thân em, nhưng từ khi anh và bạn em yêu nhau, chẳng ngày nào em được yên với 2 người. Rồi hai người lại chia tay.
Một dịp tình cờ xuống Hải Phòng, anh chở em đi chơi. Lúc đó em chỉ nghĩ anh là người yêu cũ của bạn, và giờ là bạn em mà thôi. Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu anh không lên chỗ em chơi, vì cũng muốn biết nơi em học như thế nào. Anh ở lại muộn, hết xe về, hai đứa lại quay về phòng trọ, nhưng mọi người trong xóm đều về quê, xóm xa khu dân cư và tách biệt với chủ nhà. Chỉ có anh và em, em sợ không biết làm thế nào, anh trấn an "Không sao đâu, ai ăn thịt mà sợ".
Đêm đó em không ngủ, cứ thấp thỏm thức giấc, anh ngủ ngon lành, gần sáng em mới chợp mắt được một lúc, người mệt rã rời. Tạm biệt anh với lòng tôn trọng vì nếu anh có làm gì thì em cũng không chống cự được. Mọi chuyện cứ thế cho đến ngày anh nói "Làm vợ anh nhé" lúc đó em vui sướng, hạnh phúc lắm. Chuyện của chúng mình cũng đến tai bạn em, người yêu cũ của anh, nó bảo em chính là người khủng bố, cướp anh từ tay nó. Em thấy buồn lắm, có nói thế nào nó cũng không nghe và cắt đứt bạn bè, người ta nói không sai càng thân nhau càng làm tổn thương nhau nhiều hơn.
Ra trường em về quê làm, nghĩ làm tạm vì lương thấp, trong khi làm hồ sơ một số nơi không được, yêu anh em càng quyết tâm làm việc ngoài Hà Nội, nhưng ngành em học chỉ có thể làm ở quê thôi, nhu cầu ngoài đó không nhiều. Anh đi học tiếp một năm, trong thời gian đó chú vẫn nuôi anh, mới đầu em cứ tưởng anh không còn bố mẹ ở với chú vì toàn thấy anh kể về chú. Sau này em mới biết bố mẹ anh vẫn ở quê.
Thời gian đó là khó khăn cho cả em và anh khi em mới ra trường không xin được việc, em làm ở quê với mức lương tối thiểu, anh còn đi học thêm, chẳng có tiền nói chuyện điện thoại chứ đừng nói gặp, khó khăn, vất vả lắm. Một năm cũng gặp được đôi lần và không kiềm chế được cảm xúc, chúng mình có em bé. Em cứ tưởng anh sẽ cưới như những cặp yêu nhau khác vì anh là người có trách nhiệm. Sau mấy ngày suy nghĩ anh khuyên em nên bỏ vì giờ chúng ta không có gì để nuôi con, anh còn phải xin tiền chú học thì làm sao lo cho được em và con.
Em nhất quyết để lại nuôi, khổ mấy em cũng chịu, nhưng khi đêm về lại suy nghĩ rất nhiều. Anh nói đang đi học nên sẽ không cưới xin gì cả, không đăng ký kết hôn. Em thấy suy sụp về những lời anh nói, trước đây nghĩ anh tử tế thế nào thì lúc ấy thất vọng như thế, em bắt đầu suy nghĩ về việc sinh con và nuôi con một mình. Số tiền em làm hàng tháng không đủ lo cho nó những thứ tối thiểu, gánh nặng sẽ đè lên vai bố mẹ em. Các cụ yếu nhiều vì lo cho chị em em đi học mà phải vay ngân hàng chưa trả được, lại thêm đứa cháu nữa thì khổ lắm, em cũng không muốn bố mẹ vất vả thêm nữa.
Ảnh minh họa
Anh liên tục khuyên em nên bỏ thai, đưa ra nhiều lý do rất thuyết phục. Em quyết định bỏ. Ngày đó em không bao giờ quên được, trời mưa tầm tã, gió rét nhưng anh dậy từ 4h sáng để đi về quê em, cả đi cả về anh phải vượt 300 km. Để có tiền anh đã phải bán chiếc điện thoại chú tặng với giá 500 nghìn lấy tiền đi. Em khóc, anh ôm em và an ủi, mình nghèo, phải cố gắng cho con có đầy đủ hơn bố mẹ nó. Sau hôm đó, em buồn rất nhiều, chỉ muốn được nghe giọng của anh, nghe anh nói, nhưng anh bận, bận suốt. Em bắt đầu nghĩ anh sẽ bỏ em, lần đầu tiên em và anh khóc khi em trải lòng mình. Anh cũng trải lòng, buồn nhiều lắm, không muốn phải như vậy nhưng không còn cách nào khác, chúng ta cùng cố gắng nhé.
Mọi chuyện cứ thế trôi, em sống khép kín hơn rất nhiều, công việc không được tốt. Khi nhắc đến cưới xin anh lại gạt phắt đi. Anh bảo khi nào thích hợp tự anh sẽ quyết, em đừng suốt ngày cưới xin, mệt người. Rồi anh kể chuyện bác cả lấy vợ muộn, gần 50 tuổi mới cưới, lại lấy gái đôi mươi, chỉ được vài năm là ly hôn. Cô anh cũng vậy. Anh bảo thấy kết hôn xong chia tay cảm giác bị tổn thương lắm.
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý đã tìm đủ mọi cách để khuyên, nêu ý kiến, thậm chí đã cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
Theo VNE
Bạn trai luôn đòi hỏi Sau một tuần xa nhau, anh đi đám cưới bạn ở tỉnh khác, lúc gặp nhau anh lại đòi hỏi, muốn gần gũi, em từ chối, anh tỏ ra khó chịu. Em và anh quen nhau rất tình cờ, gọi là anh nhưng người đó nhỏ hơn em một tuổi. Em bất chấp sự phản đối từ nhiều phía để yêu anh. Chưa...