Sự yêu thương thầm lặng
- Cha không nghĩ rằng con có thể đền đáp được cho người đó đâu…Nhưng con vẫn chưa được biết con ạ.
Cậu sinh ra không có vành tai như bao người khác, trông vào gương thì trông rất là kì dị. Trước khi đi học thì cuộc sống của cậu trong gia đình vẫn ổn vì cha mẹ yêu thương cậu hết mực và họ cố gắng bình thường hoá mọi vấn đề về cậu. Nhưng kể từ khi bắt đầu biết đến bạn bè, trường lớp thì cậu biết thế nào là bị trêu chọc, cô lập, mặc cảm…Một ngày nọ, cậu chạy vội từ trường về nhà, úp mặt vào đùi mẹ mình mà khóc nức nở. Trông cậu thật thảm thương làm sao, cậu tự thốt ra bị kich của mình:
- Chúng nó gọi con là…đồ quái vật
Mẹ xoa đầu và an ủi cậu với một giọng ngẹn ngào:
- Con vẫn là con trai ngoan của mẹ, mặc kệ bọn chúng có nói gì thì con vẫn sống tốt mà. Hãy tìm ra những điều đặc biệt ở chính bản thân mình để xoá đi khiếm khuyết đó.
Cậu ngước mặt lên nhìn vào đôi mắt ngân ngấn lệ của mẹ và dường như hiểu ra được điều gì đó.
Từ đó cậu bỏ ngoài tai những trò đùa của đám bạn và tiếp tục hoà nhập với cuộc sống mới. Mẹ cậu bắt đầu dạy cậu cách chơi piano, học những nối nhạc cơ bản để giúp cậu quên đi những cay đắng vấp phải trong cuộc sống khi hoà mình vào âm nhạc.Dù không có vành tai nhưng cậu vẫn được tạo hoá ưu ái cho một gương mặt hoàn mỹ, thân hình cao lớn cùng trí óc nhanh nhạy. Rồi trong những giờ học nhạc cụ, cậu nhận thấy mình cảm thụ âm rất tốt và yêu thích chúng. Giáo viên và các bạn quý mến cậu hơn. Khi lên lớp khác, đáng lẽ ra cậu sẽ được bầu làm lớp trưởng nếu như cậu không kì dị về đôi vành tai. Cậu sẽ được đại diện lớp tham gia vào buổi hoà nhạc của trường nếu như cậu giống như bao người khác. Mọi người sợ cậu sẽ làm kháng giả giật mình, hoảng hốt khi xuất hiện, họ sẽ chẳng nghe nhạc được khi đôi mắt cảm thấy khó chịu.Điều đặc biệt mà cậu yêu thích là chơi nhạc và biểu diễn cho mọi người nghe giờ chỉ có riêng cha mẹ cậu lắng nghe cậu chơi đàn. Mọi thứ bắt đầu làm cậu chán nản, cậu cứ lẩn quẩn ở nhà với chính niềm đam mê âm nhạc ấy.
- Con không thể hoà nhập với mọi người mẹ ạ, con vẫn luôn bị xem là một loài khác với họ.
Người mẹ trách nhẹ khi thấy cậu buồn tủi, nhưng tim bà cũng đau xót chẳng khác gì cậu. Bà thương con bà biết bao! Bà sẽ tìm mọi cách để biến đổi cậu thành một người có đôi tai bình thường như mọi người để cậu tiếp tục với ước mơ của mình.
- Chẳng lẻ không còn cách nào khác để giúp con tôi sao? Người cha hỏi vị bác sĩ của gia đình . Bác sĩ nói:
- Tôi tin rằng tôi có thể phẫu thuật ghép vành tai nếu nhưng phải có người hiến nó cho cậu ấy.
Họ tìm khắp nơi, đưa tin nhưng không có một ai chịu dâng hiến hay bán vành tai vào thời điểm đó, riêng cậu trong lòng khấp khỏi hy vọng. Đã hai năm trôi qua mà không có kết quả gì, cha cậu gọi ra khỏi phòng:
Video đang HOT
- Con chuẩn bị đến bệnh viện làm phẫu thuật. Bố mẹ đã tìm được người hiến tai cho con rồi. Nhưng người ta bắt phải giữ bí mật.
Sau ca phẫu thuật thành công rất tốt đẹp, cậu mừng rỡ nhìn mình trong gương rồi ôm chầm lấy ba mẹ và mừng vui, hạnh phúc. Cuộc sống mới thật sự của cậu chính thức bắt đầu, người ta đồng ý cho cậu vào ban nhạc của thành phố rồi chẳng bao lâu sau cậu được lên vị trí nhạc trưởng. Niềm vui mà cậu bị cướp mất từ khi sinh ra bỗng dưng xuất hiện, cậu muốn tìm đến người đã cho cậu đôi tai để cảm ơn chân thành, báo đáp nhưng ba mẹ cậu không biết người đó, ngay cả bác sĩ cũng không.
- Con cần phải biết chứ! Cậu thúc ép cha, con cần biết ai đã cho con quá nhiều như thế? Nếu không con sẽ không thể đền đáp đủ công ơn cho người ta.
- Cha không nghĩ rằng con có thể đền đáp được cho người đó đâu…Nhưng con vẫn chưa được biết con ạ.
Những bước tiến trong sự nghiệp của cậu được tất cả mọi người công nhận rõ rệt, tài năng của cậu không còn bị lãng quên như trước. Rồi cậu cũng lấy vợ sinh con, điều may mắn là con trai của cậu không khuyết vành tai như cậu. Nếu nó giống cậu trước đây thì cậu biết phải làm sao? Liệu có một người như thế xuất hiện ban tặng món quà quý giá đó cho con trai cậu không? Nhiều năm nữa lại trôi qua, bí mật sau kín đó chưa hề hé mở.
Có một điều thay đổi làm cậu đôi chút buồn phiền đó là mẹ. Dường như bà ít khi nghe cậu chơi nhạc như trước nữa, mỗi khi cậu vui vẻ mời bà nghe cậu đánh đàn tặng thì dường như bà ít để tâm đến. Cậu nói chuyện gì với mẹ thì cũng phải nhắc lại hai ba lần bà mới chú ý. Nếu có một nhà báo nào hỏi cậu về năng khiếu âm nhạc của cậu được thừa hưởng từ ai thì cậu không dám nói là từ mẹ dù trước kia bà là người chỉ cho cậu những nốt nhạc đầu tiên.
Rồi cái ngày cậu mong mỏi cũng đến, bí mật về người hiến tặng. Buổi chiều mà cậu cảm thấy buồn nhất, mất mát lớn nhất trong đời mình, cậu đứng cạnh ba bên chiếc quan tài mẹ.Cậu thấy ông nhẹ nhàng đưa tay ra từ từ, nâng khẽ mái tóc nâu đỏ dày của bà lên lên: Bà đã không còn đôi tai.
- Mẹ con nói rằng bà rất vui nếu để tóc dài. Mẹ con để tóc như vậy rất đẹp đúng không? – Người cha thì thầm- Mẹ biết con sẽ không bao giờ chấp nhận phẩu thuật khi người tặng cho con là bà.
Cậu lặng nhìn gương mẹ người mẹ yêu thương của mình thật kỉ để khắc ghi vào trong tim. Người cha đã nói đúng, vẻ đẹp thật sự của con người không nằm ở bề ngoài mà là ngày trong chính trái tim của họ. Điều thật sự đáng giá không phải ở những gì ta có thể nhìn tháy mà là ở những điều vô hình. Tình yêu thật sự không nằm trong những gì được thể hiện và đươc biết đến, mà chính ở những điều làm được mà không ai biết đến. Món quà mẹ tặng cậu có lẻ chỉ có tình yêu thương mới tạo ra được. Cậu đã viết riêng một bản nhạc dành cho người mẹ để mỗi ngày lại đàn trước mộ của bà.
Theo Guu
Viết cho em, tháng Sáu!
Người cho rằng hạ đến từ những ngày tháng Năm nhức nhối tiếng ve ran. Nhưng phải đến tận khi tháng Sáu trở về, ta mới thấy lòng mình ôm trọn một khung trời sáng xanh mùa hạ.
Tháng Sáu
Có hạt mưa mùa vỡ òa trong mắt nhau
Trắng mưa trắng những lời tình bạc bẽo...
Bong bóng tan đi mộng mị chập chờn ảnh ảo,
Để hoang mang... để thổn thức tình đầu" (*)
Người cho rằng hạ đến từ những ngày tháng Năm nhức nhối tiếng ve ran. Nhưng phải đến tận khi tháng Sáu trở về, ta mới thấy lòng mình ôm trọn một khung trời sáng xanh mùa hạ.
Tháng Sáu, có trái tim ngấm nắng...
Nắng tháng Sáu đối với ta là thứ nắng trinh nguyên, như dòng mật vàng tay ải tay ai vừa vắt siết lấy Mặt Trời. Nắng mùa này không như nắng tháng Ba khô khốc hanh hao, chẳng như nắng tháng Năm "lốm đốm" bởi hai mùa giao nhau pha trộn, hay như tia nắng đông le lói xuyên thủng lớp khí lạnh cắt da. Nắng tháng Sáu không biết gian dối, không biết lòng vòng. Đó là những chùm nhiệt lấp lánh sinh ra là để huy hoàng và chói chang, để dữ dằn và gắt gỏng. Nhiều, rất nhiều người ghét nắng mùa này, nhưng ta yêu, ta "nghiện" và ta ngưỡng mộ cái cách chúng chói chang, chọc thủng và thống lĩnh mọi thứ.
Tháng Sáu, có tâm tư ướt mưa...
Nếu như ánh Mặt Trời gắt gỏng của mùa này truyền cảm hứng và rèn giũa sự mạnh mẽ cho mọi người, thì những cơn mưa rào bất chợt tháng Sáu giống như ly nước mát trong gột rửa xoa dịu trái tim và giúp tâm trí ta nguội đi những bốc đồng vụng dại. Tháng Sáu, nắng đổ ập trên phố nhanh nhảu và điên cuồng. Nhưng mây dông kéo quân bủa vây thành phố cũng mau mắn và thất thường chẳng kém. Ta đừng mong mưa tháng Sáu lăn tăn rầm rì như mưa mùa xuân, hay giống mưa ngâu nhanh nhảu rải một lớp nước mát lành rồi dạt về nơi khác. Nắng tháng Sáu hừng hực như đổ lửa, thì mưa tháng Sáu cũng khí thế sầm sập chẳng nể nang ai. Chỉ mưa mùa này mới trị được cái nắng nóng mùa này. Mưa rào mùa hạ rơi nhanh, đập mạnh nhưng phũ phàng, dứt khoát. Ta không sợ, cũng chẳng trốn tránh cơn mưa. Ta còn muốn mình và những trận mưa đầu hè này hòa thành một thể.
Cô gái tháng Sáu, hay ai đó khiến tim ta ngấm nắng, làm lòng ta ướt mưa...
Em nói em sinh ra vào ngày Mặt trời lên rất cao. Còn ta nhìn thấy điều ấy trong đôi mắt và nụ cười em tặng ta mỗi sáng. Đôi mắt sáng rỡ lung linh nắng và khóe miệng rộng tươi cười. Là cô con gái cưng của mùa hạ rực lửa, em làm ta say bằng khuôn mặt sáng bừng, ánh nhìn trực diện và cần cổ ngẩng cao. Em kiêu hãnh và dữ dội như nắng như mùa hạ. Mưa nắng mùa hạ không bao giờ lãng đãng, mơ màng, chỉ phũ phàng ập xuống và dứt khoát ra đi. Em cũng chẳng khi nào lan man, mộng mơ, chần chừ hay bối rối. Em thà để người ta hoặc ghét hoặc yêu mình cực điểm, còn hơn để lại những ấn tượng nhàn nhạt, chênh vênh rồi một ngày mưa nắng vần xoay, người ta những cảm xúc về em phân tán bay xa như bồ công anh trong gió. Vì cái mạnh bạo này, mà ta chọn cách yêu em đến vô cùng.
Ta hỏi em: tháng Sáu có màu gì?
Em cười híp mí: màu đỏ, màu vàng, màu trắng, màu thiên thanh.
Đỏ của Mặt Trời, của cánh phượng, của dòng máu quả cảm, của nghị lực ngút trời.
Vàng của nắng hạ, của sáng tạo, của ước mơ, của đỉnh cao em mong chạm đến.
Trắng của cơn mưa xối cuối ngày, của trái tim khiết thanh.
Xanh thiên thanh, màu của trời cao nơi em tung cánh.
Tôi nhìn em cười, tôi nghe em nói, lòng từ nắng sáng chuyển mưa buông. Em tự do, độc lập, tham vọng và vẫy vùng nhưng chẳng có chỗ cho tôi - một người yêu em âm thầm, bền bỉ nhưng khuất lấp như sắc nâu, sắc xám. Tôi là Đất, em là Trời. Tôi thấy em, nhưng em chẳng thấu tôi. Tôi chọn cách thầm lặng bên em, chịu sự rạng ngời và cả mưa gió của e. Em ở trước mắt tôi, nhưng chẳng khi nào tôi chạm đến...
Tháng 6
Nắng rất chát
Và mưa cũng dày
Ve ca xối xả
Tim ta gõ những nhịp nhanh
Dù cười dù khóc Em vẫn bát ngát xanh
Tháng Sáu chẳng có chỗ đâu cho mảnh tình riêng lãng đãng.
Trích thơ "Tựa vào tháng Sáu đỏ lời yêu" - Lương Đình Khoa
Theo Guu
Yêu thương thầm lặng Yêu thương thầm lặng là khi em chờ anh dưới lớp học, mưa, lạnh và tối. Em nhắn tin bảo anh cứ học đi, em chờ ở dưới, không mưa và cũng không lạnh lắm đâu. 10 phút sau đã thấy anh đi xuống lúng búng giải thích: "Hôm nay lớp anh tan sớm". Em ngó lên, lớp của anh vẫn sáng đèn,...