Sự yêu thương dẫn đường
Tôi đi ra phía cửa, cầm theo chiếc máy bay giấy. Đã đến lúc bước vào thế giới một lần nữa. Với sự yêu thương dẫn đường.
Khi còn trẻ, tôi thích hầu như tất cả mọi thứ: kem sôcôla, khiêu vũ, cái máy đánh chữ…
Tôi cũng yêu thương rất nhiều người: cha mẹ, người yêu – sau này là chồng, sau đó là con cái, các sinh vật mà chồng tôi nuôi trong nhà. “Tôi thích cái này!” – Tôi có thể dễ dàng nói câu đó. Và một phút sau, tôi lại có thể thích thêm một thứ khác. Không có biên giới cho sự yêu thương và thích thú.
Nhưng bây giờ tôi đã cẩn thận hơn về sự yêu thương của mình. Vì tôi đã biết cảm giác yêu thương một điều gì rồi bị đánh mất chính thứ đó. Lúc đó, tình yêu thương trở nên dằn vặt và đau đớn lắm, trở thành vết thương mãi mãi không hàn gắn được. Ấy là khi chồng tôi qua đời.
Tôi vừa phải phẫu thuật dạ dày. Tôi khó chịu về tất cả mọi thứ. Tiếng ti vi quá ồn ào. Chuông điện thoại thật phiền. Tôi không muốn nhìn ra cửa sổ và nhìn người ta đang tận hưởng một ngày tốt lành. Tôi cảm thấy mình già nua và vô dụng. Tôi khó chịu về cơ thể của mình, về tuổi tác, về sức khỏe…
Cho đến ngày thứ ba kể từ khi phải nằm bẹp trên giường, tôi cảm thấy đỡ mệt hơn. Tôi ngồi dậy, nhìn quanh. Căn phòng trống rỗng. Tôi ngồi yên lặng, than thân trách phận.
Video đang HOT
Bỗng một chiếc máy bay giấy phi vèo vào phòng, đậu ngay ở chân giường tôi. Giở cái máy bay ra, tôi thấy một dòng chữ nguệch ngoạc. “Chúc bà mau khỏe. Cháu yêu bà. Ryan.”
Tôi nghe có tiếng rậm rịch bên ngoài. Trời rất gió, hình như có tuyết, vì tôi nghe tiếng mọi người giậm lịch bịch những đôi ủng đi trời tuyết. Tôi đi ra phía cửa, cầm theo chiếc máy bay giấy.
Đã đến lúc bước vào thế giới một lần nữa. Với sự yêu thương dẫn đường.
Theo Guu
Lính cứu hỏa
Khi cô nghe tiếng và ánh chớp phát ra từ xe cứu hỏa chạy đến thì cô thông báo cho radio qua toàn bệnh viện nghe rằng đó không phải là báo động cháy.
Người mẹ trẻ đau khổ nhìn đứa con đang bị bệnh bạch cầu đến giai đoạn chót. Mặc dù trái tim người mẹ tan nát, cô vẫn quả quyết mạnh mẽ. Như mọi người mẹ khác, cô muốn con mình lớn lên và đạt được mọi ước mơ của nó. Bây giờ thì chuyện đó đã không thể được nữa, nhưng cô vẫn muốn tạo ra cho con một điều kỳ diệu.
Cô nắm tay con và hỏi:
- Con có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm gì khi con lớn lên không? Con có mơ ước về điều mà con sẽ làm trong cuộc đời mình?
- Mẹ à, con vẫn mơ ước trở thành người lính cứu hỏa khi lớn lên.
Người mẹ mỉm cười. Ngay ngày hôm đó cô đến đội cứu hỏa giải thích ước mơ của con mình và xin cho con cô được đi một vòng trên xa cứu hỏa.
Người lính cứu hỏa tên Bob nói:
- Chúng tôi có thể làm hơn được thế nếu cô có thể chuẩn bị cho con cô vào 7h sáng, chúng tôi sẽ cho cậu bé trở thành người lính cứu hỏa danh dự của cả ngày. Cậu bé có thể tới trạm cứu hỏa, ăn cùng chúng tôi,chạy cùng chúng tôi tới tất cả các vụ cứu hỏa trong ngày. Và nếu cô cho chúng tôi kích cỡ của con cô, chúng tôi sẽ làm cho cậu bé một bộ đồng phục lính cứu hỏa dành riêng cho cậu và một cái mũ cứu hỏa - không phải là đồ chơi - với phù hiệu cứu hỏa trên đó. Một bộ áo nhựa màu vàng như của chúng tôi và ủng cao su.
Ba ngày sau, người lính cứu hỏa Bob đến đón cậu bé, mặc cho cậu bộ đồng phúc người lính cứu hỏa và đưa cậu từ giường bệnh đến chiếc xe cứu hỏa đang chờ. Hôm đó có ba cú điện thoại gọi cứu hỏa và cậu bé tham dự cả ba cuộc xuất quân.
Với giấc mơ trở thành hiện thực, với tất cả tình yêu và sự quan tâm săn sóc mà mọi người dành cho, cậu bé vô cùng xúc động và hạnh phúc. Cậu đã sống thêm được ba tháng - một thời gian dài hơn mức tất cả các bác sỹ tiên đoán.
Một đêm nọ tất cả các dấu hiệu sự sống của cậu bé tụt xuống một cách đột ngột. Người y tá trưởng nhớ đến ngày mà cậu bé sống như một người lính cứu hỏa. Cô gọi cho chỉ huy lính cứu hỏa và hỏi có thể gửi một người lính cứu hỏa mặc đồng phục đến với cậu trong lúc này không. Người chỉ huy trả lời: "Chúng tôi sẽ có mặt trong vòng năm phút nữa. Cô có thể giúp chúng tôi một việc được không? Khi cô nghe tiếng và ánh chớp phát ra từ xe cứu hỏa chạy đến thì cô thông báo cho radio qua toàn bệnh viện nghe rằng đó không phải là báo động cháy. Đó chỉ là đội cứu hỏa đến để chia tay với một trong những thành viên tuyệt vời nhất của mình. Và xin cô hãy mở cửa sổ phòng cậu bé. Xin cảm ơn"
Khoảng năm phút sau, xe cứu hỏa với cả móc và thang chạy đến bệnh viện, dựng cái thang lên cho đến cửa sổ phòng cậu bé ở lầu 3. Mười bốn lính cứu hỏa nam và hai lính cứu hỏa nữ trèo qua thang vào phòng cậu bé. Họ ôm cậu và nói với cậu bé rằng họ rất yêu cậu. Cậu bé ngước nhìn người chỉ huy và nói?
- Thưa chỉ huy, vậy cháu là lính cứu hỏa thật sự phải không?
- Phải, cháu là lính cứu hỏa thực sự - người chỉ huy nói.
Với những lời nói đó, cậu bé mỉm cười và nhắm mắt lại mãi mãi.
Theo Guu
Hãy biết quý trọng bản thân và hiện tại! Cuộc đời là một chuyến hành trình hư ảo, đừng sợ sai, sợ khó mà chùn bước. Hãy cứ đam mê và khát khao thực hiện đam mê đến khi nào chúng ta vẫn còn có thể. Vẫn sống thì vẫn đi về phía trước. Suy cho cùng tương lai và số phận đều do chính đôi tay mình tạo dựng thế nên...