Sự vô tình “chết người”
Không dám nói ra nhưng trong lòng Lan thấy ấm ức và khó chịu vô cùng…
Bước chân vào nhà, Lan ngỡ ngàng khi thấy mấy cậu thợ mộc đang đục đẽo, hì hục đắp thêm các thanh tay vịn cầu thang ốp sát vào tường. Vừa hay, Trung phóng xe máy về, trên tay cầm túi đinh vít gì đó, Lan hỏi luôn:
- Thợ mộc đang làm gì thế hả anh?
- Anh thuê họ ốp thêm tay vịn vào tường để mẹ có chỗ vịn khi lên cầu thang cho khỏi ngã – Trung đáp.
Nghe vậy, chẳng nói chẳng rằng, Lan hằm hằm bỏ lên gác. Nhìn thái độ của vợ, Trung hiểu Lan đang nghĩ gì. “Cô ấy lúc nào mà chẳng phản ứng như vậy, mình có làm gì sai đâu”, Trung tự nhủ rồi nhanh nhảu chỉ bảo cậu thợ mộc đang ngơ ngác hết nhìn Lan lại nhìn Trung ra chiều nghi ngại.
Trung là con trai út trong nhà nhưng mẹ lại chọn ở với vợ chồng anh chứ nhất quyết không về sống cùng vợ chồng con trai cả. Bà hợp tính và thương Trung nhất nhà. Từ bé Trung đã nổi tiếng ngoan ngoãn, học giỏi, lại sống tình cảm, hay chuyện trò tâm sự với mẹ. Lớn lên, Trung đỗ một lúc 2 trường đại học, giờ lại giữ vị trí phó giám đốc một công ty kinh doanh dược. Mẹ Trung tự hào về con trai út lắm.
Video đang HOT
Là con trai nhưng Trung sống rất tình cảm, anh chăm lo, gần gũi mẹ còn hơn cả chị gái. Trong bữa ăn, anh lúc nào cũng chăm chăm gắp thức ăn cho mẹ, để ý xem mẹ thích ăn món gì để còn dặn người giúp việc sớm mai đi chợ mua. Công ty của Trung chuyên nhập khẩu và phân phối thuốc tân dược nên hễ thấy loại thuốc bổ, thực phẩm chức năng nào tốt cho người già, người bệnh cao huyết áp là anh tìm mua bằng được cho mẹ. Bất cứ mong muốn nào của mẹ, dù là nhỏ nhất, khó thực hiện đến mấy anh cũng trăn trở đáp ứng bằng được. Trong mắt mẹ, Trung là đứa con trai tuyệt vời, hiếu thảo nhất. Bà lúc nào cũng tự hào vì đã sinh ra và nuôi dạy anh nên người.
Không dám nói ra nhưng trong lòng Lan thấy ấm ức và khó chịu vô cùng khi chồng cô cứ mở miệng ra là mẹ, lúc nào cũng mẹ, cái gì cũng mẹ. Nhiều lúc cô thấy ghen tị với bà. Có lần Lan tỏ thái độ khi chồng nhắc đến mẹ trước mặt cô. Lan muốn Trung hiểu rằng cô không vui khi anh chỉ biết quan tâm đến mẹ mà quên bẵng đi rằng còn có vợ và bé Bông trong cuộc sống của anh. Đàn bà dễ thường hay so đo hơn thiệt, luôn muốn mình là nhất trong mắt người đàn ông của mình. Trung không hiểu hay là không muốn hiểu điều đó?
***
Tối nay, khi Trung vào phòng, Lan không chịu nổi đã tỏ thái độ bức xúc:
- Anh lúc nào cũng chỉ mẹ, cái gì cũng mẹ. Mẹ anh là nhất, anh có quan tâm gì tới mẹ con em đâu. Em như người thừa trong cái nhà này vậy, làm gì anh cũng chẳng bao giờ bàn bạc với em, chỉ hỏi mẹ.
- Em bỏ cái thói suy nghĩ trẻ con, thiển cận và ích kỷ ấy đi. Ai mà chẳng có mẹ, không có mẹ liệu có anh ngày hôm nay? Mà em đừng bao giờ nhắc lại từ “mẹ anh” một lần nữa, nghe xa lạ và hằn học lắm. Bà là mẹ anh nhưng cũng là mẹ em. Đừng bao giờ quên điều đó.
Lan rất yêu thương và tôn trọng mẹ chồng. Cô cảm phục sự tảo tần, hy sinh gần cả cuộc đời vì con của bà. Cô hiểu, con cái nào chẳng thương cha thương mẹ, phận làm con phải hiếu lễ với cha mẹ. Nhưng thái độ quá cực đoan, xem thường vợ, cho rằng chỉ mình mới yêu thương, có quyền và biết cách chăm lo cho mẹ của Trung khiến cô nhiều phen chỉ muốn độn thổ xuống đất.
Trung đâu biết rằng cách xử sự thiếu tế nhị, cực đoan trong suy nghĩ và hành động của anh đã vô tình khiến mẹ và vợ – 2 người phụ nữ cùng yêu thương anh – sống trong cùng một mái nhà nhưng ngày càng trở nên xa cách nhau. Anh đã dại dột lấy mất của vợ cơ hội thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của một người con dâu, cơ hội để chứng tỏ sự kết nối sợi dây tình cảm giữa mẹ chồng – nàng dâu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời tâm sự cho em
Anh sẽ không nói cho em biết là anh thích em đâu, anh sẽ giữ tình cảm này ở trong lòng, chỉ là một chút cảm xúc dâng trào nơi anh thôi...
Em à! Chúng mình học cùng nhau cũng lâu rồi nhỉ? Trong lớp học chúng mình rất ít khi để ý đến nhau đúng không? Em luôn ngồi phía trước anh nên cũng ít khi chúng mình đối diện nhau, nói chuyện cùng nhau. Chỉ mấy ngày gần đây thôi anh em mình mới nói chuyện thoải mái với nhau thì phải, trong ấn tượng của anh, em là một cô gái rất dễ mến, có thân hình rất đẹp, anh rất thích em. Mà cũng phải thôi, con trai yêu bằng mắt mà, gặp cô gái như em thì chàng trai nào mà chẳng có cảm tình, anh cũng chỉ là một trong số rất nhiều những anh chàng xung quanh em có cảm giác như vậy.
Em biết không? Buổi tối thứ ba chúng mình đi học về đó, anh đã rủ tụi em đi ăn tối và anh thực sự rất hồi hộp và đợi chờ khi một vài anh chàng khác cũng rủ em đi nhưng anh đã may mắn hơn khi em nhận lời đi cùng anh, anh đã rất xúc động, nói thật: tối đó anh cảm thấy rất vui, có một chút hạnh phúc và một chút hy vọng nơi anh thì phải... Đêm đó tâm hồn anh như phất phới bay, anh mải mê với những hy vọng về tương lai tươi đẹp và rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Anh đã 30 tuổi rồi mà tâm hồn vẫn còn viển vông - mơ mộng quá phải không em? Anh biết anh không phải là chàng trai lý tưởng của rất nhiều cô gái thời nay, anh không sinh ra trong một gia đình danh giá, anh chưa có ôtô đẹp, anh không có được công việc "hoành tráng"... như bao kẻ khác. Anh chỉ là một anh công chức bình thường, một công việc chẳng ghê gớm gì trong xã hội, sinh ra trong một gia đình cũng chẳng phải quý tộc - giàu sang, anh không có được những thứ long lanh như thế nhưng anh có một gia đình hạnh phúc, một tấm lòng chân thành và một tình cảm đủ lớn để anh có thể làm tất cả vì người mình yêu thương.
Anh sẽ giữ tình cảm này ở trong lòng, chỉ là một chút cảm xúc dâng trào nơi anh thôi... (Ảnh minh họa)
Cuộc sống không cho anh những thứ dễ dàng, đặc biệt là vấn đề tình yêu. Anh đã từng yêu, từng cố gắng, từng hy sinh rất nhiều nhưng hình như cố gắng thôi chưa đủ, hy sinh cũng chưa đủ, có lẽ anh thiếu những thứ hữu hình và thực tế với xã hội hay nói đúng hơn là "anh không phải kẻ giàu sang nên tình yêu phũ phàng". Cũng có thể do anh chỉ nhìn đời bằng con mắt phiến diện pha chút vẻ tự ti, những điều đó làm anh mất tự tin trước con gái... Như thế là yếu đuối phải không em?
Anh sẽ không nói cho em biết là anh thích em đâu, anh sẽ giữ tình cảm này ở trong lòng, chỉ là một chút cảm xúc dâng trào nơi anh thôi. Anh chỉ muốn viết những những lời tâm sự để trái tim anh sẽ nhẹ hơn đi, tâm hồn anh có cảm giác được chia sẻ, anh vẫn hay làm như vậy khi có những tâm sự chẳng muốn nói ra.
Chúng mình vẫn sẽ đến lớp học cùng nhau, anh sẽ vẫn dõi theo em - một bóng hình mơ mộng, anh sẽ vẫn dành một chút hy vọng cho mình, cho cuộc sống của anh có chút gì đó chờ đợi, cho trái tim anh một chút rung rinh khi trộm nhìn em. Đến một lúc nào đó em có quay xuống phía dưới lớp và bắt gặp ánh mắt anh, hãy mỉm cười em nhé! Điều đó không khó với em nhưng lại đem đến niềm hạnh phúc vô bờ bến cho anh đó!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một tuần... có anh một ngày Tôi chấp nhận làm kẻ thứ ba đi bên cạnh cuộc đời anh... nhưng trong lòng ngổn ngang những đớn đau, ân hận khi đã xen vào hạnh phúc gia đình người khác. Sau khi tôi chuyển công tác đến đơn vị mới thì cũng chẳng bao lâu, anh chuyển công tác sang đơn vị của tôi. Tôi và anh hoàn toàn xa...