Sự vô cảm mới đáng sợ
Năm nữ sinh thi nhau đạp vào đầu, vào thân, tát, lột quần áo, túm tóc kéo một nữ sinh cùng lớp. Họ hả hê, hung tợn, bất chấp sự van nài, khóc thét của nạn nhân…
Ngành giáo dục đã “trôi” đến hôm nay với dồn dập các vụ bạo hành, mức độ tăng dần tính nguy hiểm.
Đụng đến đâu “xì” đến đó
Trên giường của Bệnh viện Tâm thần kinh Hưng Yên, H.Y. – (sinh năm 2004, lớp 9A Trường THCS Phù Ủng, huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên), nạn nhân trong clip nói trên – kể rằng, đây không phải lần đầu em chịu sự bạo hành, bắt nạt bởi những người bạn. Trước đó, Y. đã nhiều lần bị đổ mực lên người, chửi bới, đe dọa, đánh… dằn mặt. Bao nguyên nhân mà Y. đưa ra rất học trò: quên mang mũ cho bạn, không chịu bôi son trát phấn như bạn… thực chất chỉ là cơn cớ của hiện tượng chưa bao giờ được ngành giáo dục khai quật, xử lý: thói “đại bàng” trong môi trường học đường. Chỉ cần một chữ “hơn” dẫn đến sự khác biệt (học giỏi hơn, nhút nhát hơn, hiền hơn, nghèo hơn…), bất cứ cô cậu nào cũng trở thành cái gai, lập tức bị cô lập. Mà Y., không được lanh lợi, gia cảnh nghèo, cha mẹ không biết chữ… thì còn gì thuận lợi hơn cho đám đông ghét bỏ?
Lẽ thường, những đứa trẻ như Y. phải được nhận nhiều hơn sự giúp đỡ từ bạn bè. Giáo viên có trách nhiệm quan tâm, động viên, nhắc nhở bạn cùng lớp yêu thương Y. Ở đây, Y. bị bỏ mặc, bị nhấn chìm trong thân phận miếng mồi ngon của bạo lực học đường. Tệ hơn, ngôi trường này không hề có phương án giúp đỡ, dù biết nhiều lần Y. bị bắt nạt. Thế nên, khi sự việc xảy ra, nhà trường đã lấp liếm, chối phăng trách nhiệm bằng sự dối trá đáng khinh: yêu cầu các em xóa clip và không kể lại với ai. Thay vào đó, thoạt đầu chính mình cũng bức xúc, ông hiệu trưởng Nhữ Mạnh Phong đưa ra mức kỷ luật đình chỉ hết năm học đối với năm nữ sinh; và rồi, căn bệnh thành tích kéo ông về với quyết định đình chỉ trong một tuần.
Vòng tròn để một đứa trẻ phát triển toàn diện dựa trên sự kết hợp chặt chẽ giữa gia đình – nhà trường và xã hội. Sự gãy đổ của bất cứ mắt xích nào đều đem lại thất bại trong dạy dỗ, uốn nắn đứa trẻ. Ấy vậy, thói bất công, dối trá, quyền lực của môi trường học đường lâu nay đụng đến đâu, trong câu chuyện cụ thể nào là “xì” ra sự gãy đổ đến đó.
Thật bất an, kinh ngạc khi bạo lực học đường ngày càng nhiều với mức độ tăng dần tính nguy hiểm. Chuyện của Y. không hề cá biệt. Từ bức xúc bởi không đồng quan điểm khi tranh luận trên Facebook, các em liền chia thành hai nhóm, hẹn nhau “tính sổ”; ghen tuông, nhóm nữ sinh kéo bè kéo cánh đón đầu hành hung bạn đến mức phải nhập viện… Thế nhưng, các em nhanh chóng được “dàn xếp” bằng những quyết định không đủ sức răn đe, không đủ làm bài học “dẹp loạn” thói du côn học đường. Còn người có trách nhiệm, không mấy ai mạnh dạn đứng ra nhận lãnh.
Video đang HOT
Cơ quan chức năng, cụ thể là chính quyền địa phương, nhà trường và gia đình của nạn nhân lẫn kẻ bắt nạt, hầu như không ai muốn lớn chuyện. Pháp luật quy định rõ việc đưa vào trường giáo dưỡng được xem là biện pháp xử lý hành chính áp dụng đối với người chưa thành niên từ đủ 12 tuổi đến dưới 18 tuổi, có hành vi vi phạm luật hành chính (bao gồm xúc phạm, xuyên tạc, làm nhục, kỳ thị người khác). Nhưng, trường mang bệnh thành tích, phụ huynh sợ hãi ảnh hưởng tương lai con dẫn đến những quy định về giáo dưỡng hiếm khi có tác dụng.
Những cái kết tất yếu
Trong khi ngành giáo dục với không ít hội thảo hòng đưa ra giải pháp chấm dứt tình trạng bắt nạt học đường không đủ sức áp dụng thực tiễn và chủ yếu tập trung “lên án” kẻ bắt nạt, thì một thế hệ học trò trong vai khán giả chưa hề được đề cập, được trang bị kỹ năng giúp hóa giải xung đột. Chỉ cho đến khi Y. nhập viện, những người bạn của em mới mạnh dạn tiết lộ, không phải lần đầu Y. bị bắt nạt.
Nhưng những “khán giả bất đắc dĩ” – bị ép phải chung tay bạo hành bạn, thậm chí chỉ bàng quan đứng ngó, liệu rằng có cái giá nào phải trả? Thực chất, các em không hề là đối tượng trung lập, cần “cho qua”. Sự liên đới của các em ở vai trò vừa là nạn nhân vừa là “tòng phạm”. Không ra tay ngăn chặn, không lớn tiếng yêu cầu chấm dứt hành vi bạo lực, không báo cho người lớn biết hoặc… không làm gì cả, các em đã vô tình cổ vũ sự liều lĩnh, “tiếp lửa” cho hành vi bạo lực. Ngay cả khi chúng ta vin vào lý giải các em mang nỗi sợ làm “người hùng” – đồng nghĩa với lo lắng sẽ trở thành nạn nhân, bị xa lánh, cô lập thì rõ ràng, các em cũng đang là nạn nhân của chính kẻ bắt nạt.
Hơn thế, sự hình thành của tâm lý sợ hãi này kéo theo sự bất an không chỉ trong thời khắc xảy ra vụ việc; mà trong suốt cuộc đời, tính cách, lựa chọn của các em cũng chịu nhiều ảnh hưởng. Một xung đột tương tự gặp phải của chính mình hay là người chứng kiến, các em không tránh khỏi bị tê liệt, không có khả năng giải quyết hay hóa giải tình hình.
Sau cùng, liệu có sự liên quan nào không khi mới đây, cháu tôi – sinh viên đại học – kể rằng trên đường đi học về chứng kiến một vụ cướp giật. Một cô gái đi đường bị hai tên cướp giật dây chuyền. Cô gái khản giọng kêu “cướp, cướp” hòng kêu gọi sự giúp đỡ của người xung quanh, nhưng ai nấy trơ mắt nhìn. Giữa lúc mọi người còn ngó nhau để thăm dò thái độ, hai tên cướp như thể được tiếp thêm sức mạnh, quay lại đạp ngã cô gái rồi một tên leo lên chiếc xe của cô chạy mất. Cháu tôi về nhà trong bộ dạng bần thần: “Con sợ ra đường, không phải sợ cướp mà… sợ sự vô cảm của những người xung quanh”. Ai đảm bảo chúng ta không trở thành nạn nhân nếu cái xấu, cái ác được nuôi sống từ sự bàng quan, yếu nhược này?
Theo phunuonline.com.vn
Chợt nhận ra tôi vẫn còn thương em
Giữa hàng trăm con người xa lạ, tôi chợt nhìn thấy em. Cô gái tôi từng quen đi ngược chiều dòng người vội vã, đôi chân nhỏ nhắn sải từng bước dài.
Em từng nói, giữa hàng ngàn người xa lạ, chỉ cần tình yêu đủ sâu sắc, em sẽ tìm thấy tôi trong khoảnh khắc đầu tiên. Tôi nói đùa đó là thần giao cách cảm. Giờ đây, tôi đang ngoái theo từng bước chân em vội vã, còn em đã không còn cảm nhận được sự hiện diện nữa rồi. Tình yêu tan vỡ, giữa tôi và em là rào cản. Rào cản ấy đã làm em hết thương tôi?
***
Người ta thường bảo đàn ông là giống loài vô cảm. Trong một cuộc tình tan vỡ, người phụ nữ càng day dứt, đau khổ bao nhiêu thì người đàn ông lại mau quên bấy nhiêu. Chưa từng có ai kiểm chứng, nhưng tôi cũng như ngầm thừa nhận suy nghĩ đó.
Chia tay em được một thời gian, tôi vui vẻ, khoan khoái. Có lẽ việc thêm hay bớt một mối quan hệ không làm cuộc sống của tôi thay đổi quá nhiều, chỉ là đôi lúc cảm thấy trống vắng một chút vì thiếu em. Nhưng cảm giác đó lại qua đi sớm thôi vì cuộc sống của một người đàn ông trưởng thành có ti tỉ trò vui cuốn hút tôi. Tôi quên em như quên một bữa ăn trong ngày, như quên một bản tình ca đã cũ. Nhưng quên một bữa cơm, cái bụng của chúng ta sẽ réo lên nhắc nhở. Giai điệu nhạc xưa cũ cất lên lại gợi nỗi nhớ bâng khuâng. Em đối với tôi có lẽ là vậy. Không gặp lại sẽ chẳng nhớ nhung mấy, nhưng nhìn thấy em rồi, tôi chợt nhận ra mình vẫn thương em thật nhiều.
Chiều Hà Nội, chuyến xe buýt chở tôi qua hàng loạt những khu phố quen tấp nập người qua lại. Giữa hàng trăm con người xa lạ, tôi chợt nhìn thấy em. Cô gái tôi từng quen đi ngược chiều dòng người vội vã, đôi chân nhỏ nhắn sải từng bước dài. Em từng nói, giữa hàng ngàn người xa lạ, chỉ cần tình yêu đủ sâu sắc, em sẽ tìm thấy tôi trong khoảnh khắc đầu tiên. Tôi nói đùa đó là thần giao cách cảm. Giờ đây, tôi đang ngoái theo từng bước chân em vội vã, còn em đã không còn cảm nhận được sự hiện diện nữa rồi. Tình yêu tan vỡ, giữa tôi và em là rào cản. Rào cản ấy đã làm em hết thương tôi?
Nhưng tôi vẫn còn thương em - thương thật nhiều. Cuộc vui khỏa lấp trống vắng trong lòng tôi, bận rộn lấn át suy tư trong tôi; để tôi cứ ngỡ mình đã quên em. Tôi nhẩm tính, thời gian đã qua, đã mấy lần tôi chợt nhớ đến em? Đầu ngón tay tôi không hề đếm được, vì tất cả chỉ là một con số không tròn trĩnh. Tôi vô tâm với một cuộc tình đã qua; tôi và em chỉ là một người qua đường không hơn không kém. Bạn bè nhắc đến em, tôi cười xòa coi em là người đã cũ. Nhưng tại lúc này, những kỉ niệm lại thay nhau ùa về trong hồi ức khi tôi chợt nhìn thấy em.
Niềm vui, nỗi buồn cùng nhau sẻ chia. Những cuộc cãi vã nảy lửa. Tôi và em đã từng trải qua những tháng ngày như thế. Vậy mà lật lại từng trang hồi ức, tôi thấy chúng vẫn còn vẹn nguyên như mới hôm qua. Em hy sinh cho tôi thật nhiều, tôi lại làm tổn thương em gấp bội. Tôi ích kỉ, tôi ghen tuông. Có lẽ chính tôi đẩy mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta xuống bờ vực thẳm. Chỉ là bây giờ tôi mới nhận ra - đã quá muộn màng.
Em bây giờ là người con gái của sự tự do. Bước chân em nhẹ nhàng thanh thoát, nụ cười em dịu dàng hồn nhiên. Em ngày xưa cũng thế, còn tôi lại là kẻ nhẫn tâm tắt đi màu nắng trong đôi mắt em, để em không còn thích cười khi nhìn thấy tôi hay khiến em âm thầm rơi lệ. Những điều tôi chưa từng thấy trong quá khứ như có một phép màu làm phơi bày ngay thực tại. Lúc này tôi mới thấy thương em...
Đàn ông là một giống loài vô cảm. Đến bây giờ tôi đã thấm thía điều đó. Nhưng sự vô cảm không phải là vì nhanh chóng quên đi người con gái họ đã từng yêu sâu sắc mà là vì họ không hề quan tâm tới cảm xúc của cô gái đó khi còn bên nhau. Tôi đã từng thương em, nhưng lại coi em như một vật sở hữu. Giá mà tôi nhận ra mình thương em vì em đã cho tôi thật nhiều. Nhưng cái "giá mà" từ khát khao tận sâu trong đáy lòng không đủ mạnh mẽ làm bánh xe thời gian quay ngược. Giữa dòng người tấp nập, em và tôi lướt qua nhau trên hai đường thẳng song song. Tôi ngoái nhìn em như muốn tạo một đường gấp khúc, nhưng bước chân em nhanh dần để lại tôi trong những suy tư thầm lặng.
Chợt nhận ra... tôi vẫn còn thương em!
Kỳ Ca
Theo blogradio.vn
Cái Tết đầu tiên vắng Ba Còn có mấy ngày nữa là đến Tết rồi Ba ạ! Nhà mình ngày xưa nhỏ xíu nhưng lại đông đủ sum vầy, chộn rộn tận hưởng những không khí trước Tết phải không Ba. Nhưng đến khi sang sửa lại rồi, có rộng rãi hơn thì Ba lại không còn nữa. *** Thương nhớ Ba - người đàn ông ngọt ngào và...