Sự vị tha của chồng khiến tôi càng thêm day dứt
Dắt xe ra khỏi cổng khách sạn, tôi đã thấy anh đèo con đứng đợi bên vệ đường từ bao giờ. Thấy tôi, anh chỉ nhẹ nhàng bảo tôi về nhà kẻo trời lạnh. Tôi thì không dám nhìn anh, càng không dám nhìn con gái đang say ngủ trong vòng tay anh.
Tôi từng có một mái ấm hạnh phúc. Chồng tôi làm nhân viên điện tử, tuy lương ít ỏi, chỉ đủ chi tiêu cho bản thân nhưng anh rất thương vợ thương con.
Con gái gần 3 tuổi nhưng tôi chưa từng phải giặt một cái áo, cái quần của con. Cũng chưa bao giờ tôi phải thức khuya cho con bú sữa, con bệnh tôi cũng không phải lo lắng nhiều. Bởi tất cả đã có chồng tôi lo liệu hết.
Anh luôn nói tôi làm việc cực nhọc nên những chuyện gia đình cứ để anh lo cho. Mà công việc thư kí giám đốc của tôi thú thật rất mệt nhọc. Nhiều hôm, tôi về nhà mà không nhấc nổi mình lên khỏi ghế sô-pha. Tôi cố bám trụ nghề vì lương tôi rất cao, ngoài ra, khả năng thăng tiến của tôi cũng nhanh chóng hơn.
Trong gia đình, nói thẳng ra thì người lo mọi chi phí là tôi, người giữ lửa là anh. Cứ như chúng tôi đổi vị trí cho nhau vậy. Thậm chí, gia đình tôi có đám giỗ lớn, người đưa con về lo nấu cúng là chồng tôi chứ không phải tôi. Tôi chỉ mò về khi đã dọn bát lên mâm. Nhiều khi cũng thấy áy náy lương tâm nhưng chồng tôi cứ động viên và an ủi nên tôi cũng lờ đi mọi chuyện.
Video đang HOT
Sau đêm đó, tôi cũng ân hận, day dứt và tự trách móc mình rất nhiều. (Ảnh minh họa)
Tôi đã nghĩ dù sau này thế nào, tôi nhất định sẽ yêu thương, trân trọng anh mãi. Vậy mà, chính tôi lại phản bội anh. Tôi ngoại tình với một chàng trai trẻ hơn tôi 4 tuổi, chưa vợ.
Chúng tôi gặp nhau trong một lần kí kết hợp đồng. Người đó bên công ty đối tác của công ty tôi. Sau màn kí kết, bao giờ chúng tôi cũng đưa nhau đi ăn nhậu chúc mừng. Trong cơn say, tôi không sao kiềm chế được ham muốn với một chàng trai trẻ, vóc dáng đẹp như cậu ta. Chồng tôi tuy tốt thật, nhưng trong khoản đó, anh lại rất yếu khiến tôi không thể thỏa mãn được.
Đêm đó, chúng tôi dìu nhau vào khách sạn. Biết là mình phản bội chồng nhưng tôi không thể nào ngăn cản được bản thân. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi có cảm giác thăng hoa, với một người xa lạ chứ không phải chồng mình.
Sau đêm đó, tôi cũng ân hận, day dứt và tự trách móc mình rất nhiều. Tôi tự hứa sẽ quên đi người tình trẻ để chú tâm vào gia đình. Thế mà khi cậu ta gọi điện, tôi lại hồi hộp bắt máy. Rồi tôi lại hòa vào cậu ta trong ân hận.
Tôi cứ thế lén lút qua lại với nhân tình được hơn nửa năm thì chồng tôi phát hiện ra. Đêm đó, sau khi ân ái với nhân tình xong, tôi bật điện thoại lên và thấy cả chục cuộc gọi nhỡ của chồng cùng một tin nhắn. Đọc tin nhắn, tôi điếng người đến mức ngồi phịch xuống giường. “Anh và con đang ngồi ở quán cà phê đối diện khách sạn. Em xong thì ra nhé”.
Người tình của tôi vì sợ bị đánh ghen nên tối đó không dám ra về. Tôi thì bước xuống cầu thang mà chân run cầm cập. Tôi chờ đợi một cơn ghen tịnh nộ của chồng. Lúc đó, tôi mới cảm thấy gia đình của mình đang chông chênh biết bao và chính tôi đã gây ra mọi chuyện.
Dắt xe ra khỏi cổng khách sạn, tôi đã thấy anh đèo con đứng đợi bên vệ đường từ bao giờ.
Anh càng vị tha, tôi càng cảm thấy day dứt, ân hận. (Ảnh minh họa)
Thấy tôi, anh chỉ nhẹ nhàng bảo tôi về nhà kẻo trời lạnh. Tôi thì không dám nhìn anh, càng không dám nhìn con gái đang say ngủ trong vòng tay anh. Vừa ôm con, anh vừa chạy xe thật chậm về nhà. Chúng tôi kẻ đi trước người đi sau mà không ai nói với ai tiếng nào. Trên đường đi, tôi nghĩ đủ mọi cách để xin chồng tha thứ.
Về đến nhà, anh cho con ngủ rồi ngồi hút thuốc trắng đêm. Tôi chỉ biết khóc lóc cầu xin anh tha thứ. Nhưng anh cứ im lặng, hết nhìn con thở dài lại ra ban công hút thuốc.
Cả tuần sau, tôi xin nghỉ làm để ở nhà chăm con, lo cho gia đình mong nhận được sự tha thứ từ anh. Đêm qua, anh và tôi đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với nhau. Tôi thừa nhận chuyện ngoại tình chỉ vì sex chứ không phải vì tình yêu. Tôi vẫn còn yêu chồng con rất nhiều. Chồng tôi cũng thừa nhận anh yếu chuyện đó nhưng chưa từng nghĩ tôi sẽ phản bội anh. Vừa nói, anh vừa đưa tay chùi nước mắt.
Nhìn anh như vậy, tôi càng đau lòng hơn. Anh chấp nhận tha thứ cho tôi và nhận phần lỗi về mình. Anh càng vị tha, tôi càng cảm thấy day dứt, ân hận. Giờ tôi nên làm gì để chuộc lại lỗi lầm với anh đây?
Theo Afamily