Sự từng trải của một cô gái 22 tuổi
Tôi lớn lên trong sự nghèo túng, kèm theo nước mắt của mẹ và sự vô trách nhiệm của ba. Tôi năm nay 22 tuổi, cái độ tuổi mà những bạn gái cùng trang lứa vẫn còn rất vô tư, yêu đời. Khi mọi người nhìn tôi, không ai nghĩ được rằng, cuộc đời tôi lại tràn ngập giông tố bão bùng như thế? Bao nhiêu năm nay, tôi sống trong những niềm vui ít ỏi và ngập tràn với cuộc sống đầy nước mắt.
Năm 20 tuổi, tôi mới hiểu ông trời cho tôi cái nhan sắc “lồng lộng” này không phải để tôi hạnh phúc mà vì muốn tôi có chút “vốn liếng” để có thể sống ngoi ngóp trên cái đường đời chiết tiệt này. Vâng, tôi sống để nếm đủ đăng cay, tủi nhục, đau đớn, ê chề… để tới một ngày, thời gian sẽ đến và cướp đi cái dung nhan ấy. Chính vì thế nên tôi nghĩ rằng, mình chỉ cần sống đến năm 30 tuổi là quá đủ. Ít ra thì tôi cũng còn đẹp mãi trong lòng những người yêu thương tôi thật sự.
Mẹ tôi, người phụ nữ từng được khen ngợi là đẹp nhất nhì ở đất Tây Đô, lại là người phụ nữ khờ dại cho đến lúc chết. Mẹ là con gái cưng của đại điền chủ ruộng đất trải dài xuống tận miệt Cà Mau, vì đem lòng yêu anh chàng nghệ sỹ hàng nhái (là ba tôi) mà đã từ bỏ cả gia đình lẫn một gia tài khổng lồ để đi theo tiếng gọi tình yêu, mặc dù mẹ biết người ta đã có vợ và hai đứa con thơ.
Ba dẫn mẹ vượt biên sang Campuchia, sau đó thì lần lượt ba anh chị tôi ra đời. Mấy năm sau, cả gia đình tôi đến Thái Lan sinh sống và ở đất nước này, mẹ đã sinh tôi. Kể từ đó, cuộc sống của mẹ lại bắt đầu tiếp nối những nỗi đau… Nước mắt mẹ cứ rơi từng ngày với sự khôn lớn của chúng tôi. Cuộc sống của mẹ như địa ngục, tù đày khi phải sống với người chồng độc ác, tàn nhẫn và đã hủy hoại triệt để cuộc sống của mẹ.
Tôi lớn lên trong sự nghèo túng, kèm theo nước mắt của mẹ và sự vô trách nhiệm của ba. Mẹ đã để lại cho tôi nỗi hận đàn ông là tài sản to lớn nhất, để rồi mẹ nhắm mắt xuôi tay vì căn bệnh thế kỷ mà người chồng suốt đời mẹ tận tụy, hy sinh đã lây sang cho mẹ để tới lúc chết, mẹ vẫn không hay biết.
Video đang HOT
22 tuổi, tôi đã trở thành một lady sành điệu và quý phái (Ảnh minh họa)
Năm mẹ qua đời là năm tôi 16 tuổi. Nửa năm sau đó thì ba tôi ra đi. Tôi đã không khóc được một giọt nước mắt nào cho ba bởi tất cả nước mắt, tôi đã chảy hết từ khi mẹ không còn trên cõi đời này nữa. Không muốn làm phiền tới họ hàng bên nội, tôi quyết định tới ở nhờ trong căn phòng chật chội của vợ chồng chị tôi trong sự vui mừng của gia đình nội (Vì nội tôi chưa bao giờ chấp nhận mẹ con tôi).
Rồi tôi bắt đầu đi làm. Ban đầu là những công việc suốt ngày đầu tắt mặt tối nhưng đồng lương cũng chẳng bõ bèn để tiêu pha cuộc sống hằng ngày. Tôi đã đi tìm những công việc khác nhưng chẳng ai chịu mướn tôi vì trông tôi tiểu thư quá (Chắc do gene của mẹ). Sau đó cũng có người mướn tôi nhưng nhìn mặt tôi họ không ưa nên lại suốt ngày kiếm chuyện để đì tôi. Sau một thời gian vắt kiệt sức lực của tôi, họ sẵn sàng đuổi tôi ra khỏi nhà không một chút thương tiếc. Tôi biết nguyên do không phải vì tôi lười biếng mà vì chồng của bà chủ hay để ý đến tôi.
Đã có nhiều người giễu tôi, “ Sao cô không đi làm người mẫu mà đi làm mướn làm chi?”. Những lúc đó tôi chỉ ước, giá như tôi còn có mẹ thì tôi đã không phải đau khổ, bất hạnh như bây giờ! Tôi nhớ ngày mẹ còn sống, tôi không phải đụng tay đụng chân tới cây chổi, cũng chẳng phải làm bất cứ việc gì trong gia đình, tất cả thời gian của tôi chỉ dành cho việc học. Mang tiếng là con nhà nghèo nhưng bàn tay của tôi còn đẹp hơn cả những tiểu thư con nhà giàu. Vậy mà nhìn tôi lúc này, ai cũng không khỏi xót xa…
Tôi đã nhiều lần được bạn bè động viên đi thi các cuộc thi sắc đẹp… nhưng lần nào tôi cũng từ chối vì tôi không đủ tự tin vào bản thân mình. Tôi quyết định đi làm phục vụ ở một nhà hàng qua lời giới thiệu của chị tôi để trang trải cuộc sống của mình và để tiếp tục được đi học.
Giờ đây, ngồi một mình trong căn phòng trọ, hồi tưởng lại năm năm về trước, tôi không biết trách mình lúc đó khờ khạo, đáng thương… hay nên cảm ơn điều đó vì nhờ quyết định ấy mà tôi đã biến mình trở thành một lady sành điệu như bây giờ.
22 tuổi, tôi có một vẻ bề ngoài yêu kiều, thơ ngay lắm… nhưng thẳm sâu trong tâm hồn mình là nỗi đau của một tuổi thơ không êm đềm, là những tháng ngày sống trong đau khổ, bất hạnh, là những đêm phục vụ khách trong quán cho đến khi mệt lả…
Tôi không còn là người con gái trong trắng… nhưng tôi vẫn muốn giữ cho mình một tâm hồn vẹn nguyên như thuở nào!
Theo VNE
Cô em chồng khờ dại
Nhà chồng tôi có bốn anh em trai, cố mãi mới được thêm cô út, khi ấy sức khỏe của mẹ chồng không được tốt, cộng thêm đàn con lít nhít nên chỉ biết cắm cúi làm lụng, đâu dư thời gian mà dạy dỗ con. Cô út sống có phần tự do như cây cỏ.
Học xong cô được chồng tôi xin cho vào công ty tư nhân, làm tương đối ổn, nhưng cô vẫn cứ rúc mình trong vỏ ốc, ít giao du. Cho đến ngày công ty tuyển một anh lái xe, nhìn bụi bặm và khá đẹp trai. Cô út "chết" anh ta từ cái nhìn đầu tiên và không thể kìm nén lòng mình, khiến anh chàng biết, nên chẳng ngại ngần đón nhận tình cảm ấy.
Tôi biết chuyện chỉ dặn cô nên tỉnh táo tìm hiểu cho kỹ, phải gặp gỡ bạn bè, thậm chí là cả bố mẹ anh ta xem gia cảnh thế nào. Hình như cô chưa kịp làm những gì chị dâu dặn thì xảy ra việc cô có bầu, song anh ta nói thẳng sẽ không cưới, đồng thời xin nghỉ việc. Cùng lúc đó cái thai lại tự dưng bị sảy, anh ta liền cười khẩy cho rằng cô cố tình dựng chuyện để bắt vạ.
Quá xấu hổ không muốn ai biết chuyện, nên cô nào dám làm ầm ĩ mà âm thầm nhịn nhục. Nghe đâu chỉ ít lâu sau gã đó lấy vợ.
Chạc tuổi nhau nên chị em dâu cũng hay tâm sự, nhưng nghe cô kể nhiều lúc thấy vừa thương vừa giận. Không chỉ trong công việc cô chẳng biết cư xử thành ra hay mất lòng đồng nghiệp, cho đến cách ăn nói, ứng xử thường ngày không được mọi người đánh giá cao, rồi quan trọng nhất là nơi tình cảm đôi lứa, cô cũng không có được sự sáng suốt cần thiết.
Cô thổ lộ với tôi đang qua lại với người bạn ngày xưa học cùng trung cấp. Cô bảo người ta thật lắm và cô cũng dốc hết lòng mình với họ. Cô kể họ nghe về sai lầm ngày trước với gã lái xe. Dù không muốn dạy em mình phải giả nai, dối trá, nhưng cô "tâm sự" thế tôi cho là quá sớm. Quả nhiên sau đó tiếp tục thấy cô suy sụp, vì anh bạn quay ngoắt, lạnh nhạt hẳn.
Cô thì đang trong tình trạng báo động, ai ai cũng giục giã, trêu đùa "gái vừa già vừa ế" nên cứ cuống, đã rất muốn lấy chồng. Vậy là mọi người thi nhau giới thiệu, có chị mối lái cho một anh hơn cô chục tuổi, là bộ đội. Chồng tôi kín đáo dò la thì hay, anh chàng uống rượu như nước, và thi thoảng có thú vui làm vài con lô đề. Chẳng hiểu lý do nhưng anh ta đã ly hôn hai năm nay, hiện nuôi cậu con trai học lớp ba, còn đứa bé ở với mẹ.
Cô út có vẻ ưng khi thấy anh chàng có căn hộ tập thể nhỏ, cô hí hửng "lấy anh ấy sẵn nhà mà ở, chứ giờ hai vợ chồng phải đi thuê trọ thì cũng chết". Tôi nghe mà thâm tâm lo lắng, bất ổn, vì chưa biết cô yêu anh ta đến đâu và họ thì thiết tha với cô ở mức độ nào, hay chỉ được chăng hay chớ. Giả như đồng cảnh "rổ rá cạp lại" thì có khi còn dễ thông cảm với nhau, đằng này... Cô làm sao hiểu được những vấn đề phức tạp, con riêng con chung. Cô cười "Em chẳng thấy thế nào cả". Chồng tôi bực bội: "Thôi, kệ xác nó, ngốc nghếch thì ráng chịu".
Nhưng sau này cô sướng thì không sao, chứ cô mà vất thì vợ chồng tôi cũng bị dằn vặt, đâu thể thoải mái nổi.
Theo VNE
Vợ chồng xung khắc tuổi nhau chưa hẳn xấu Trong buổi đàm đạo với Thiền sư Pháp Hạnh một vị du sĩ với nhiều tác phẩm hội họa nổi tiếng cũng như nhiều bài pháp hay về hạnh phúc, nhiều Phật tử trẻ hỏi sư rằng có tuổi hợp nhau để kết hôn không? Trai gái yêu nhau nhưng đi xem bói thì thầy bói nói là tuổi không hợp nếu lấy...