Sự trừng phạt lớn nhất cho hai kẻ ngoại tình là để họ lấy nhau
Tôi vốn rất tò mò, rốt cuộc anh ta là người thế nào khiến chị tôi có thể say mê đến như thế? So với sự tưởng tượng của tôi thì anh khiến tôi có phần thất vọng.
Đó là một người chị tôi rất quý.
Chị vốn là bạn của chị gái tôi, chúng tôi biết nhau từ thuở còn đi học bé xí. Lên đại học, tôi học cùng trường với chị nên cả hai càng thân với nhau hơn. Thuở thanh xuân đó, chị đẹp lắm. Chị được không ít chàng trai theo đuổi. Chỉ là, so với sự hồ hởi của bọn họ, chị lại rất bình thản, chẳng có chút cảm động hay lung lay nào.
Đến năm cuối đại học, lần đầu tiên tôi nghe chị bảo, chị thích một chàng trai. Tôi vốn rất tò mò, rốt cuộc anh ta là người thế nào khiến chị tôi có thể say mê đến như thế? So với sự tưởng tượng của tôi thì anh khiến tôi có phần thất vọng. Anh không hề xứng đôi với chị, về mọi thứ. Nhưng chị yêu anh, đó đã là điều có thể biến những khập khiễng giữa hai người như chẳng còn là gì.
Sau khi tốt nghiệp đại học, chị đồng ý ngay lời cầu hôn của anh. Trình độ của anh không thể tìm được một việc tốt ở đây. Vì vậy, chị sẵn sàng rời khỏi thành phố tấp nập, nơi chứa đựng ước mơ và sự nghiệp của chị để về quê chồng xây dựng gia đình với anh. Khi ấy, tôi đã hỏi liệu chị có hối hận không?
Chị lắc đầu cương quyết, chị bảo với tôi, phụ nữ muốn hạnh phúc phải học cách chấp nhận và đánh đổi. Chị bằng lòng với quyết định của mình. Ngày chị lên xe hoa, lòng tôi cứ buồn rười rượi nhưng lại thấy chị cười hạnh phúc quá nên thôi. Khoảng vài tháng sau ngày cưới tôi mới liên lạc được với chị. Cuộc sống hôn nhân của chị vốn không dễ dàng…
Ảnh minh họa: Internet
Chị về quê xin được một chỗ làm cũng ổn định, lương cũng kha khá. Còn anh, vì trình độ thấp nên lương không thể bằng chị được. Vì lòng tự trọng của đàn ông, lại ghen tuông thái quá mà anh bắt chị phải ở nhà. Chị ban đầu không đồng ý nhưng vì gia đình chồng phản đối dữ quá nên chị đành nghe theo. Chị nghỉ việc rồi lại đầu tắp mặt tối làm việc nhà.
Anh đi làm được hơn một năm thì cũng có chút tiến bộ nên được tăng lương. Từ dạo đó, anh cứ tiệc tùng rồi lại bỏ bê gia đình. Khi ấy, chị đang mang thai ở tháng thứ 5. Một mình chị đi khám thai định kỳ, một thân chị lo toan nhà cửa.
Lúc chị cần anh điều gì, anh lại lớn tiếng bảo chị không cho anh làm giàu, lại nói chị không biết kiếm tiền. Chị im lìm không nói lời nào, như bỏ ngoài tai hết. Với chị lúc đó, chắc chỉ có đứa trẻ trong bụng là quan trọng nhất.
Video đang HOT
Tháng cuối cùng của thai kỳ, chị phát hiện anh ngoại tình. Nhân tình của anh hóa ra lại là cô đồng nghiệp làm chung, vẫn hay cùng anh tham gia tiệc tùng nhiều đêm. Khi chị biết chuyện, thai bị động trước ngày sinh, chị lại một mình vượt qua ải tử thần. Ngày chị nằm bệnh viện, cha mẹ chồng chỉ đến một chốc rồi đi, chồng chị thì lại chẳng thấy đâu.
Tất cả cũng vì chị sinh con gái. Thế rồi chị tự xoay sở ở viện vài hôm rồi lại về. Ngay khi ngày đầu đưa con về nhà, chị viết đơn ly hôn và dọn quần áo ra khỏi nhà. Khi chị chuẩn bị đi thì anh mới hối hận mà năn nỉ chị ở lại. Nhưng chị vẫn nhất quyết ra đi. Chị vào lại thành phố thì anh cũng không ít lần lên để mong chị quay về. Chỉ là, chị một lần nhìn lại cũng không.
Ảnh minh họa: Internet
Khi ly hôn được khoảng nửa năm thì anh cưới cô bồ kia. Nhưng hôn nhân nào có dễ dàng như yêu đương hay tán tỉnh. Cô nhân tình kia nào có chịu đựng được cảnh làm dâu khổ cực ở nhà anh. Cả việc không thể tiêu xài hoang phí cũng đủ làm cô ta điên cả người lên. Cưới nhau được chưa đầy ba tháng thì cô bồ bỏ đi. Anh lại quẩn quanh một mình mà hối hận vì đánh mất chị và con.
Chị ngồi trước mắt tôi, mái tóc buông dài thoải mái, nụ cười cũng tươi tắn rạng ngời. Đã thôi hình ảnh người vợ đầu buộc tóc, quần áo luộm thuộm lúi cúi trong bếp chuẩn bị cơm mỗi ngày. Giờ chị là một bà mẹ đơn thân có thể tự hưởng thụ cuộc sống của chính mình cùng con nhỏ. Chị cười nhẹ bảo với tôi, chị đã trả thù chồng cũ được rồi. Tôi lặng người không hiểu. Chị lại nói, sự trừng phạt lớn nhất cho hai kẻ ngoại tình là cứ để họ lấy nhau.
Để họ thấy sự trần trụi của nhau trong hôn nhân. Để họ hiểu chị đã từng hy sinh và đánh đổi thế nào. Để họ hiểu làm nhân tình thì dễ chứ làm vợ thì khó lắm. Và để họ sẽ tự dằn vặt chính mình đến cuối đời vì những lỗi lầm họ gây ra. Còn chị, chị không thiết tha những điều đã không còn thuộc về chị. Đã từng cố gắng thì chẳng còn gì phải hối tiếc. Người không đáng thì cả đời vẫn sẽ là không đáng. Và nếu người đã vô tâm ra đi, những chuyện sau đó đều đã không còn liên quan với chị. Giờ chị cứ sống cho mình và con thôi, hạnh phúc như thế đã là đủ đầy…
Theo Phụ nữ sức khỏe
Tôi tìm lại được hạnh phúc của mình nhờ kẻ thứ ba
Tôi và anh đã lấy nhau được 3 năm, chưa bao giờ tôi nghi ngờ tình yêu anh dành cho tôi. Tôi xinh đẹp, cá tính, học lực ngang bằng anh, kiếm tiền cũng không kém anh. Lấy được người vợ như tôi quả thực là cái phúc của anh.
Những ngày rời xa anh tôi mới nhận ra mình yêu anh đến nhường nào - Ảnh minh họa
Điều không ngờ đã đến...
Hôm đó, mấy cô có chồng trong công ty rôm rả chuyện trò về cách giữ chồng. Khi họ quay sang hỏi tôi, tôi bảo tôi không rành mấy chuyện đó, nếu có thật chuyện đó xảy ra thì khả năng tôi ngoại tình còn gấp trăm lần chồng. Vậy mà không ngờ một người tràn ngập niềm tin vào hôn nhân như tôi lại có ngày bại trận trên "tình trường"...
Tôi muốn gặp người phụ nữ đã làm rung động trái tim anh
Sau cái buổi "bàn tròn" ở công ty được mấy tuần thì chồng tôi đi công tác tỉnh ngoài. Tối hôm đó rảnh rỗi không có việc gì làm tôi thơ thẩn lên mạng, có lẽ một phần vì hiếu kỳ, một phần vì muốn chứng thực sự chung thủy của chồng, tôi đã mở hòm thư điện tử của anh để "thăm dò". Trong đầu nghĩ, đánh đại password, nếu 3 lần không được thì thôi. Nào ngờ, mới đánh đến lần thứ 2 đã được, đó là ngày sinh của tôi. Xem ra anh vẫn luôn đặt tôi trong tim. Tôi đắc ý lắm. Thế nhưng có hai lá thư trong đó đã khiến tôi đờ đẫn. Dưới bức thư có đề tên một người phụ nữ tên là Cầm.
Thư ngắn nhưng lời lẽ rất ngọt ngào: "Anh nhớ đừng thức đêm nhé. Nhớ anh nhiều"...Tôi nhận ra ngay đó là những lời tình tứ vừa giản dị, vừa mộc mạc mà đã lâu lắm rồi tôi không thủ thỉ cho chồng nghe. Tôi nằm vật ra giường khóc bởi từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này. Tôi phải làm gì đây? Cuối cùng, tôi đã vào hòm thư của anh và gửi cho Cầm một e-mail, nội dung chỉ vẻn vẹn 1 câu: "Tôi là vợ anh Đức, nếu có thể chúng ta gặp nhau nói chuyện được không". Tôi chỉ muốn gặp người phụ nữ đã làm rung động trái tim anh.
Tôi và Cầm hẹn gặp nhau ở một quán café. Trong lòng thấp thỏm, tôi ân hận vì đã không nhờ mấy chị em tham mưu trước. Cầm đến rất đúng giờ. Cô mặc một bộ váy màu trắng, không cao, cũng không thuộc mẫu người "sắc nước nghiêng thành" nhưng trông cô rất thanh tú, khuôn mặt luôn nở nụ cười, nhìn là biết ngay cô là một người khá dễ chịu. "Chuyện của cô và chồng tôi... tôi muốn nghe sự thật". Tôi đi thẳng luôn vào vấn đề như vậy. Cầm cúi mặt rất lâu, cuối cùng cô nói: "Xin lỗi chị" và kể cho tôi nghe quá trình hai người quen nhau.
Thì ra, Cầm và chồng tôi là đồng nghiệp, một lần tình cờ họ đã ngồi cạnh nhau trong một bữa tiệc của công ty. Hôm đó Đức ho rất nặng, Cầm biết một bài thuốc chữa ho rất hữu hiệu nên đã mách cho anh. Bữa tiệc kết thúc, hai người lại cùng đường nên họ đã cùng về với nhau. Chồng của Cầm bị bệnh và đã mất cách đây 2 năm, họ không có con nên cô sống một mình. Trong khi nói chuyện, Đức biết được bình nóng lạnh nhà Cầm bị hỏng, vì thuận đường nên anh đã chủ động nhiệt tình đề nghị sửa giúp cô. "Anh Đức giỏi lắm, chỉ loáng một cái là sửa xong". Cầm khen Đức với vẻ hưng phấn như thể đang khen chồng mình vậy.
Thực ra, bình thường chồng tôi vẫn là người rất giỏi giang, ở nhà hỏng hóc gì anh đều sửa được hết. Nhưng tôi lại cho rằng những thứ đó là trách nhiệm của anh và chưa từng khen anh lấy một câu. Tôi quên rằng, đàn ông có lúc cũng giống như trẻ con vậy, họ rất thích được khen. Cầm còn kể, hôm đó Đức nhìn thấy trong phòng khắp nơi là cây, là hoa, mắt anh đã sáng hẳn lên. Thực ra, chồng tôi rất thích chồng cây cảnh nhưng luôn bị tôi phản đối. Từ đó về sau, họ gặp nhau ngày càng nhiều hơn. Nghe Cầm kể chuyện tôi không hề giận cô ấy, cảm giác như đang nghe chuyện của một người khác vậy. Phải mất một lúc lâu sau tôi mới định thần lại được và chợt nhớ đến nhân vật chính trong câu chuyện đó chính là chồng mình.
Từ biệt Cầm xong trời cũng đã tối. Tôi không về nhà mà ra vườn hoa ngồi một mình. Tôi đã nghĩ rất nhiều và bắt đầu hiểu vì sao một người bình thường như Cầm lại có thể chiếm được cảm tình của chồng tôi, thậm chí là cả tôi. Cô ấy không giống tôi lúc nào cũng xét nét, đòi hỏi nhiều, ngược lại, bất luận với ai cô ấy cũng nhẹ nhàng, quan tâm.
Trong tôi có một sự ghen tị không nói thành lời
Một tuần sau chồng tôi đi công tác về. Tôi không kể cho anh chuyện tôi gặp Cầm mà chỉ im lặng nhìn anh rất lâu. Tôi không biết phải nói gì. Anh thấy tôi khác khác, nghĩ rằng tôi mệt mỏi vì công việc nên đến an ủi tôi: "Công việc thường có những lúc không vừa ý, dần dần rồi sẽ tốt thôi, em đừng làm khổ mình như vậy".
Chẳng hiểu sao lần này khi nghe những lời ngọt ngào đó của anh mà trái tim tôi lại nhói đau đến vậy. Vài ngày sau, tôi gọi điện cho Cầm nói rằng muốn đến nhà cô ấy chơi. Cầm rất vui vẻ đồng ý. Chúng tôi như thể đôi bạn thân đã quen nhau lâu lắm vậy, mặc dù thực tế chúng tôi mới chỉ gặp nhau có một lần. Nhà Cầm không rộng, chỉ khoảng hơn 40 mét vuông nhưng mọi thứ sắp xếp đều rất ngăn nắp, sạch sẽ, sinh động.
"Những cây cảnh này đều do cô trồng hết sao?". Cầm cười gật đầu và bưng cho tôi một tách trà. Trà cô pha cũng rất tinh tế. Tôi thấy ngưỡng mộ sự chu đáo và nhiệt tình của cô. Phòng ngủ của cô cũng rất ấm áp: một chiếc giường rộng với khăn trải giường màu xanh da trời có thêu những dải hoa cùng màu. "Khăn trải giường đẹp quá", tôi khen một cách chân thành. "Cám ơn chị, là tôi tự làm đấy". Câu trả lời của Cầm khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Mấy chuyện nữ công gia chánh này tôi thực sự đoảng lắm, đến khâu mấy cái cúc áo còn chẳng đâu vào đâu nữa là. Tôi chợt tưởng tượng đến cảnh chồng mình ngồi ngắm Cầm tưới nước cho những cây phong lan, miệng nhấm nháp tách trà do cô ấy pha. Một cảnh tượng ấm cúng như vậy, liệu có người đàn ông nào mà không động lòng kia chứ?
Nhớ có 1 lần anh đi công tác nửa tháng, tôi quên béng tưới nước cho cây phong lan mà anh thích nhất, đến khi về thì cây đã chết héo từ lúc nào. Anh xót lắm, còn tôi thì buông một câu tỉnh queo: "Chỉ là một cây phong lan thôi mà, em đền anh là được chứ gì!". Anh không nói gì. Kể từ đó nhà chúng tôi không trồng bất cứ loại hoa nào nữa. Rất có thể tình yêu giữa tôi và anh đã bắt đầu "khô héo" từ những mâu thuẫn không nói thành lời này.
Những ngày rời xa anh tôi mới nhận ra mình yêu anh đến nhường nào
Sau khi trở về, tôi đã viết cho anh một lá thư. Tôi không hề trách anh chuyện ngoại tình mà chỉ thừa nhận mình đã thua một người phụ nữ, thua một cách tuyệt đối, tâm phục khẩu phục. "Anh yêu, em muốn được tĩnh tâm một thời gian. Em đồng ý ly hôn nếu đó là điều anh muốn. Nếu anh thật sự yêu cô ấy, em sẽ là người ra đi...".
Tôi mua vé vào Nha Trang, tắt ngấm điện thoại. Cũng mấy lần anh muốn đưa tôi đến đó nhưng vì công việc của tôi quá bận nên chưa khi nào đi được. Giờ đây không biết thiên đường đó có phải là nơi thích hợp để chữa lành vết thương cho tôi không? Thể xác ở Nha Trang mà lúc nào tâm trí tôi cũng hướng về ngôi nhà cách đây vài trăm cây số. Lúc này anh và Cầm đang làm gì? Chắc là họ đang vui vẻ lắm? Những ngày rời xa anh tôi mới nhận ra mình yêu anh đến nhường nào. Tôi hối hận vì đã không vun đắp cho cuộc hôn nhân của mình. Có lẽ sự lĩnh ngộ này đã quá muộn.
Chỉ sau khi mất mát con người mới hiểu được sự trân trọng
Vài ngày sau tôi bật điện thoại lên, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi bấm ngay số điện thoại của Cầm. Tôi rất muốn biết việc tôi tự động rút lui sẽ khiến cô ấy vui mừng thế nào. Nghe thấy giọng tôi, Cầm vội vàng yêu cầu tôi không được tắt máy: "Anh Đức đã rất vất vả tìm chị, suýt nữa còn đi báo công an. Anh ấy luôn trách mình đã có lỗi với chị, anh ấy khóc rất nhiều. Lúc đó tôi đã nhận ra rằng anh ấy rất yêu chị...". Cổ họng cô nghẹn ngào. Ở đầu kia điện thoại tôi cũng đã vỡ òa trong nước mắt. Tối hôm đó tôi trở về nhà. Biết tôi về, anh đã chuẩn bị rất nhiều món mà tôi thích. Ranh giới mong manh của tình yêu cuối cùng đã giúp tôi nhìn rõ mình và cuộc hôn nhân này.
Mấy hôm sau tôi nhận được điện thoại của Cầm, cô ấy nói sẽ chuyển vào Nam sống vì ở đó có công việc mà cô ấy yêu thích. Quyết định của Cầm khiến tôi bất ngờ bởi những ngày qua tôi đã không còn coi cô ấy là tình địch nữa.
Đã từ rất lâu, hôn nhân không chỉ là trách nhiệm của riêng một người. Tôi biết bản thân mình không thể biến thành một cô Cầm ăn nói nhẹ nhàng, đức độ, nhưng chí ít tôi cũng đã học được từ cô ấy cách làm thế nào để được người khác yêu mến. Đối diện với anh, tôi hiểu rằng mình phải luôn luôn biết mỉm cười.
Theo Phunusuckhoe
'Anh không tin nó cũng đúng, nó đâu phải con anh' Vợ thường đe nẹt con: "con liệu mà sống chứ có ngày mất mạng đó" khiến tôi rất đau lòng. Tôi và vợ lấy nhau khi cả hai đã trải qua một lần đổ vỡ hôn nhân. Tôi có với vợ cũ hai đứa con gái còn vợ có một đứa con trai riêng lên 10 tuổi. Hai con gái tôi đang học...