Sự trả giá (P.2)
Sao khi biết em có người mới, anh lại ích kỷ và hèn hạ như vậy hả anh?
Ngay sáng hôm sau, em nhận được điện thoại với lời mời café. Lúc này em mới dở khóc dở cười vì thời gian em và anh còn bên nhau thì em chưa bao giờ gặp hay tiếp xúc với đồng nghiệp của anh. Nhưng lúc chia tay thì em lại có duyên được làm bạn với những người cùng công ty anh qua một cô bạn học cùng cấp 3 với mình.
Cuộc gặp hôm ấy, em là người đến muộn. Vừa bước vào quán thì người đầu tiên đập vào mắt em, là anh và “cô bạn thân” của mình. Em gặp lại anh sau gần 2 năm trời em biến mất. Năm giây em khựng lại rồi bước tiếp về phía bàn đồng nghiệp anh với nụ cười thân thiện. Em đã chọn nơi đối diện anh để ngồi. Em nghĩ em đủ tự tin và can đảm để đối diện với người đã từng khiến trái tim em tan nát, cuộc sống của em bị xáo trộn và phải lựa chọn sự ra đi để vùi lấp tất cả. Anh là người đã lấy đi của em không biết bao nhiêu là nước mắt và những ngày tháng bình yên. Bởi lẽ nút thắt trong lòng em bấy lâu nay thực sự đã được chính em tháo gỡ nên em đủ can đảm để đối diện với anh, ngay bây giờ.
Gặp lại sau hơn hai năm em biến mất, em chỉ thoáng buồn vì cùng một lúc, em đã mất đi người em yêu thương nhất và mất mất cả cô bạn thân nhất của mình. Khuôn mặt thẫn thờ hiện rõ sự ngạc nhiên của anh nhìn chằm về phía em… vẫn là khuôn mặt đó, cũng lông mày rậm, cái mũi cao hơi thô và bờ môi anh ngày nào vẫn còn thổn thức lời yêu em.
Đang mông lung với những suy nghĩ thì bạn anh lên tiếng:
- Chà, Bé Ngọc lâu nay không gặp. Xinh ra nhiều quá! Nhìn nét mặt em vui vẻ và hạnh phúc hơn xưa. Lâu nay em đi đâu? Sao giờ nhìn khác xưa nhiều thế em?
Em chưa kịp trả lời thì…
Anh Hưng, sếp của anh bỗng hỏi em:
- Thời gian qua nghe mấy thằng lính anh khen em nhiều nhưng chưa gặp em lần nào. Giờ mấy anh em trong công ty đi chơi rủ anh theo, anh mới biết được em. Em xinh hơn anh hình dung qua lời kể nhiều. Em giờ đang đi học hay làm gì rồi?
- Dạ, em học Kế Toán. Tết sang năm 2013 là em ra trường rồi anh. Còn cái mà xinh như anh nói thì không có đâu. Em không đẹp mà chỉ dễ nhìn thôi ạ! - Em tự nhủ, câu trả lời của em sẽ cho anh và người đó biết thời gian qua em sống thế nào.
- Trời! Sao em khiêm tốn thế em? Cái dễ nhìn như em nói cộng thêm tố chất thông minh mà em có chắc khối anh mê. Vậy học xong em tính làm đâu? Có việc chưa? – Anh Hưng hỏi tiếp.
- Dạ, rồi anh, em dự định sẽ về sở Công thương nơi ba từng làm việc…
- Vậy tốt rồi! Giỏi thật, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà. Có công việc tính cưới chồng luôn không để mấy anh đây làm ứng cử viên?
- Cuộc sống từ lúc mình sinh ra đâu phải mình tự chọn được? Số phận an bài sao em vậy thôi anh! - Em vẫn điềm tính trả lời.
Em và anh Hưng vẫn đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng anh Phương chen vào:
- Lâu rồi anh mới gặp lại em đấy! Thời gian qua em sống thế nào? Anh thấy em thay đổi nhiều lắm. Nhìn ra dáng thiếu nữ và xinh lên nhiều đó nghe. Yêu ai chưa hay vẫn khắc khoải về quá khứ nên chưa yêu lần nữa?
Lúc đó, vô tình em liếc sang xem khuôn mặt của hai người. Anh có vẻ buồn, còn người con gái đó vẫn cảm giác ganh tị em như ngày nào.
- Thời gian qua em bận rộn với những dự định của bản thân… Em là con gái cưng của ba và mẹ nên em phải sống đúng với những gì ba mẹ đã cho em trong cuộc đời này. Dù em mất ba nhưng tình thương đó của ba luôn hiện hữu. Cuộc sống có cay nghiệt đến đâu thì vẫn còn gia đình bên em. Tuy không trọn vẹn nhưng tuyệt đối tin tưởng và hạnh phúc thực sự. Dù em có vấp ngã thì em nghĩ mình em cũng có thể đứng dậy chứ không cần bất cứ ai đưa tay ra đỡ em dậy. Em phải tiếp tục sống, sống tốt nữa là đằng khác anh ạ. Còn tình yêu, quanh em vẫn đang tồn tại tình yêu đó thôi. Nhìn người ta yêu mình cũng thấy vui và yêu đời hẳn mà. Cái gì là quá khứ thì em đã xếp gọn vào một góc khuất trong trái tim mình rồi. Em tin sau tất cả những gì đã qua, rồi em sẽ gặp được người em cần gặp trong cuộc sống này!
- Em là cô gái cá tính, mạnh mẽ nhưng sống cuộc sống và suy nghĩ có vẻ điềm tĩnh. Anh thích cái tính của em. Cuộc đời không là bao đâu em ạ! Nhưng chỉ cần mình biết cách đón nhận nó thì nó không thành vấn đề. - Anh Hưng động viên.
Video đang HOT
- Em biết thế nên mới có em của hôm nay! - Em vẫn rất tự tin khẳng định mình.
Đang nói chuyện với em thì bỗng anh Phương quay sang hỏi anh và cô ấy:
- Còn ông bà kia, tính lúc nào cưới? Suốt ngày cặp kè. Cưới đi chứ để lâu quá nó ê đi thì ớn lắm!
Anh chỉ im lặng… Người con gái đó lên tiếng mà mắt cứ chăm chăm về phía em:
- Cư ới thì vẫn cưới chứ anh? Còn thiếu gì nữa mà không cưới. Tình yêu đến độ chín muồi rồi mà. Với lại tụi em yêu đã yêu nhau cũng lâu rồi. Tính đến chuyện cưới xin cũng khá lâu rồi, chỉ chờ đèn xanh từ ông bà già nữa là ok.
- Nhớ là chờ đèn xanh bật chứ đừng có mà cầm đèn chạy trước ô tô để rồi chạy một mình đó nghe em!
Mọi người cười phá lên vì câu nói đó khiến anh và người con gái ấy đỏ mặt tía tai. Còn em, sâu thẳm trong lòng em không còn hận anh, ghét anh và người con gái kia nữa nên em mong anh hạnh phúc chứ không ghanh ghét với hạnh phúc của hai người. Vì ngay từ đầu, hạnh phúc của anh đâu phải là em. Mà anh cũng đâu là hạnh phúc của em?
Em muốn thuộc về anh ấy bằng tất cả những gì em em có… (Ảnh minh họa)
Bỗng dưng anh Phương xoay sang hỏi em:
- Ngọc, còn em thì sao?
- Em sao anh? – Dù biết ý câu hỏi của anh ấy nhưng em vẫn rất bình tĩnh.
- Người cũ sang sông thì em tính lúc nào lấy chồng?! Ý của thằng Phương là thế đó em. - Anh Hưng đùa trêu em.
- Trời đất! Cũ mới gì đây anh? Ai rồi cũng có bên đỗ của cuộc đời mình mà anh. Vị hôn phu của em đang tất bật với công việc, hy vọng sẽ cho em cuộc sống sung sướng vừa đủ, hạnh phúc vừa đủ, niềm vui vừa đủ nhưng chắc chắn là trách nhiệm và vai trò luôn là trọn vẹn.
- Buồn ghê em ơi, nghe em nói mà buồn. Tẩm ngẩm, tầm ngầm mà có vị hôn phu thì bọn anh làm gì có cơ hội?
- Đời người con gái 12 bến nước nước, trong nhờ đục chịu thôi anh ạ. Dù gì thì em cũng là người con gái. Đôi khi em cần bờ vai để tựa, sự sưởi ấm của một trái tim mà anh!
- Thế sao lại là cuộc sống sung sướng vừa đủ, hạnh phúc vừa đủ, niềm vui vừa đủ nhưng trách nhiệm và vai trò lại luôn là trọn vẹn? Anh không hiểu lắm!
- Em đã từng nghe ở đâu đó câu nói: Tình yêu no quá nó sẽ chết nhưng nếu bỏ đói thì nó sẽ sống. Cuộc sống vợ chồng rồi sẽ có khi thế này, khi thế kia nên nó chỉ ở mức độ vừa đủ để em có tự tin làm tròn trách nhiệm của người vợ hiền, đứa con dâu thảo và làm tốt thiên chức làm mẹ. Em muốn sống cuộc sống bình dị nhưng tràn ngập sự yêu thương.
- Anh nể phục người con gái như em. Em sắc sảo, thông minh, chân thành… Giá như anh gặp em sớm thì chắc em là người con gái của anh. - Anh Hưng dở đùa dở thật.
- Thôi sếp, cho em xin. Bà xã sếp nghe được sếp lãnh đủ ạ. Còn Ngọc, người đó làm nghề gì ở đâu em? – Anh Phương nhìn em với ánh mắt tò mò hỏi.
- Anh ấy là kỹ sư xây dựng. Nói đúng hơn, anh ấy cũng có được vị trí hàng đầu trong một tập đoàn xây dựng… Anh ấy ở thành phố em đang theo học.- Em đã không ngớt lời khen ngợi người yêu của mình trước mặt anh và cô ấy.
- Woa… Em sướng nha, nhất em rồi. Chỉ hơi buồn cho bọn anh đây tí. Mà em là con gái tỉnh lẻ, còn người ta là trai thành phố, liệu có tin được không em? – anh Phương có vẻ nghi ngờ tình yêu của em.
- Em tin không phải con người ai cũng giống ai. Em nghĩ sự chân thành của em đủ để anh ấy cũng thành thật với em. Dù là mỗi người thuộc về một nơi nhưng số phận và sự yêu thương gắn kết thì chúng em cũng sẽ thuộc về nhau mà anh!
Rồi bỗng điện thoại em reo, hiện lên màn hình là “Anh”. Anh Phương nhìn và điện thoại em và trêu: “Thôi, a lô đi, chứ đắn đo gì”. Lúc đó, em đã không ngần ngại trả lời: “ Alô, anh ạ! Em đang café sáng với bạn. Anh dậy rồi thì ăn sáng đi. Tí em về nhà em gọi lại anh nha. Chúc anh một ngày mới vui vẻ”. Rồi em ngắt máy. Ai cũng trố mắt nhìn em.
Khi nhìn đồng hồ báo 9h, em xin phép mọi người ra về vì “ Mẹ em đang đợi“.
Anh Phương đùa theo:
- Gớm, người yêu mới gọi cái đòi về. Con gái lớn rồi mà mẹ vẫn chăm ghê! Thôi anh đùa đó. Em về để còn có lần sau anh em mình giao lưu văn nghệ nữa chứ!
- Nhớ là hẹn gặp lại bọn anh đó nghe. Bọn anh đợi. Đi từ từ thôi kẻo ngã em… gì mà quýnh lên thế! - Anh Hưng không quên chào em.
- Vâng! Em biết rồi!
Vậy là cả buổi nói chuyện đó, anh im lặng. Em vẫn không thể nào hiểu nổi người đàn ông như anh.
Trên đường đi em nhận được tin nhắn. Không mất một giây nào suy nghĩ, em biết ngay đó là tin nhắn của ai. “Em à, những gì em nói sáng nay là thật sao em? Em thay đổi nhiều quá. Anh chỉ biết im lặng khi gặp lại em ngày hôm nay. Em nói với anh là em đang nói dối đi. Nói với anh là em còn yêu anh, tất cả không có thực phải không em?”.
Em suy nghĩ thật lâu và nhắn gửi lại: “Anh à! Em đã thay đổi rất nhiều, chính anh cũng nhận ra sự thay đổi đó mà. Còn anh? Sao anh vẫn ích kỷ và hèn hạ như ngày nào? Anh phải là người hiểu hơn ai hết rằng, là em đã quá khổ vì anh. Vì cái tình yêu đã từng làm cho em hạnh phúc rồi cũng chính tính yêu đó khiến em phải khổ sở vạt vã để quên đi. Em không muốn lượm lặt những gì đã rơi rớt sau lưng. Không muốn nhìn lại những gì đã khuất lấp. Em giờ đã không còn là cô bé nữ sinh 18 tuổi ngày xưa nữa, mà giờ em đã là thiếu nữ 21 tuổi rồi anh ạ. Anh đang hạnh phúc. Đừng khiến người con gái đó đau khổ như em đã từng đau khổ. Anh đã chọn người đó chứ không phải là em. Cuộc đời con người mấy ai có cơ hội lần thứ hai? Hãy quên nhau đi anh ạ! Em đã làm được, đã làm rất tốt. Em đã có tình yêu mới, người đàn ông đó tốt lắm… Chính anh ấy đã chữa lành những vết thương anh gây nên cho em. Nhưng họ không phải là người thay thế anh mà đã anh ấy đã khép lại quá khứ và mở ra tương lai giúp em. Em muốn thuộc về anh ấy bằng tất cả những gì em có thể dành cho anh ấy. Chúc anh sống tốt và hạnh phúc. Chào anh!”
Rồi anh không nhắn lại. Em nghĩ chắc anh đã hiểu…
Liệu chàng trai hối hận và muốn quay lại với cô gái… hay chỉ vì bản tính tham lam của mình mà anh ta muốn sở hữu một lúc cả hai người con gái? Hãy đón đọc phần 3 “Sự trả giá” vào lúc 8h00 ngày 2/6/2012 để hiểu hơn về chuyện tình này nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xấu hổ vì người yêu luộm thuộm, tạm bợ
Ngoài việc ăn mặc, bọn em còn bất đồng quan điểm về "chuyện ấy" nên em muốn chia tay.
Em và anh quen nhau đến nay đã được 4 năm. Em được mọi người nhận xét là một cô gái xinh xắn, hiền lành, có duyên. Anh cũng là một người đàn ông chính trực, tốt bụng, có ý chí và sống hòa đồng với mọi người nên cho dù anh sở hữu chiều cao và ngoại hình hơi khiêm tốn nhưng anh cũng chiếm được tình cảm của rất nhiều bạn gái.
Chúng em quen nhau qua một người bạn. Lúc đó, em là học sinh cấp 3. Còn anh đang là sinh viên đại học năm thứ ba. Ấn tượng đầu tiên của em về anh là một chàng trai hiền lành, thật thà, ít nói và sở hữu trí thông minh rất nể phục. Anh từng là thủ khoa khi anh thi vào đại học. Tình cảm của bọn em vô tư, thoải mái và tất cả chỉ dừng lại ở tình cảm anh em, bạn bè.
Anh thường xuyên quan tâm, động viên và giúp đỡ em trong học tập. Năm đó, em thi trượt nguyện vọng 1, cảm giác đau khổ, hụt hẫng, chán nản vô cùng. Và chính anh là người đã cho em niềm tin, lạc quan vào cuộc sống. Anh đã dạy cho em cách phải biết chấp nhận vấp ngã để đứng lên đi tiếp. Anh giúp em chọn nguyện vọng 2. Nhờ có anh mà em đã vượt qua thất bại đầu đời đó.
Lên đại học, bọn em có điều kiện liên lạc với nhau thường xuyên hơn nhưng do hai đứa ở xa nên bọn em rất ít gặp nhau (một năm chỉ gặp nhau hai lần vào dịp hè và Tết). Còn chủ yếu liên lạc qua điện thoại và Internet. Em rất cảm động trước tình cảm của anh: trong sáng, mộc mạc không hề toan tính.
Bọn em yêu nhau chân thành và đã hứa hẹn về một ngôi nhà hạnh phúc. Cho dù trong khoảng thời gian yêu nhau cũng đã xảy ra một số chuyện hiểu lầm và bất đồng quan điểm nhưng sau đó đều trở lại bình thường. Bản thân anh cũng biết rằng ngoài anh, em cũng có thể chọn được người khác hơn anh nên cho dù ở xa nhau, anh vẫn rất quan tâm em, không để em phải cô đơn. Dù xa xôi, thiếu thốn tình cảm, thời gian và khoảng cánh nhưng anh cũng chưa làm điều gì có lỗi với em cả. Em cũng tự nhận thấy mình là một người con gái chung thủy và trọng chữ tình.
Bọn em yêu nhau và tin tưởng nhau rất nhiều. Nhưng đó là trước kia. Còn bây giờ em đang là sinh viên đại học năm thứ ba và anh đã ra trường, xin về công tác ở gần nhà, công việc ổn định. Bọn em có điều kiện gặp nhau nhiều hơn thì cũng là lúc em nhận ra gần đây tình cảm của hai đứa không còn được như trước nữa. Ở gần nhau em phát hiện ra bọn em có những điểm hơi khập khiễng, điều mà trước đây có thể bọn em chỉ gặp nhau hai lần nên em chưa nhận ra.
Ở gần anh, em mới biết anh là người quá thoải mái và qua loa, nhất là việc chăm chút, để ý đến ngoại hình của mình. Đi chơi với người yêu mà anh sẵn sàng lấy tạm quần áo của người khác (thậm chí cả quần áo của bố) để mặc cho xong. Anh cũng chẳng bao giờ đứng trước gương chải chuốt sao cho lịch sự một chút trước khi gặp em cả. Trước kia em cũng đã góp ý nhẹ nhàng với anh nhưng ngày đó có thể vì ít gặp nhau và một phần em nghĩ rằng anh chưa có điều kiện.
Anh cao 1m65 còn em cao 1m61 nên những lúc đi cùng anh, em đã giữ ý không đi giày cao gót để anh không cảm thấy tự ti về chiều cao của mình. Nhưng bây giờ mặc dù nhiều lần góp ý, nói xa, nói gần mong anh hiểu để thay đổi mình nhưng xem ra anh vẫn chẳng thay đổi gì.
Nhiều hôm em sửa soạn quần áo, giày dép, trang điểm lịch sự để đi mua sắm, đi ăn uống, hào hứng chờ anh tới nhưng khi đến nơi thì nhìn anh chẳng khác gì một người chở xe ôm đến chở em đi cả. Thất vọng về người yêu tràn trề nhưng chẳng lẽ lúc đó lại lấy lý do bận không đi nữa. Vậy là cả buổi đi chơi, em chẳng có hứng thú gì, lại còn sợ đi gần anh bị người khác xì xèo, bàn tán nên chẳng bao giờ em khoác tay anh một cách thân mật.
Anh cứ thắc mắc tại sao em không chịu đi cùng anh đến những nơi đông người để gặp gỡ bạn bè anh, cũng chẳng bao giờ em cho anh đi cùng đến sinh nhật bạn bè hay giới thiệu anh là người yêu cả. Nhưng thực sự bây giờ cứ mỗi lần anh rủ em đi đâu là em lại đắn đo suy nghĩ. Em sợ phải hình dung ra anh đứng chờ em với bộ đồ tạm bợ không không chút lịch sự, sang trọng. Chính vì vậy mà em cảm thấy bọn em không phù hợp.
Em không tự tin, hãnh diện khi đi cùng anh, lại càng không đủ tự tin để giới thiệu anh với mọi người. Vì em và anh cùng quê nên mỗi lần về anh đều ghé thăm gia đình em. Cả hai bên gia đình đều biết mối quan hệ này và bọn em không gặp cản trở gì. Nhưng cũng có người nhận xét em và anh là đôi đũa lệch.
Ngày xưa, em chọn anh không vì đẹp trai, lại càng không phải vì tiền. Em biết có thể chọn người hơn anh về mọi mặt nhưng em khó chọn được người nào yêu em nhiều như anh. Chính vì nghĩ vậy nên em yêu anh. Em cũng đã vào nhà anh chơi một vài lần, bố mẹ anh rất quý em. Tình yêu anh dành cho em vẫn vẹn tròn, chỉ có em là cảm thấy không còn yêu anh như trước nữa.
Không biết có phải vì em đã thay đổi hay vì em đã hết yêu anh mà giờ bọn em có gặp nhau, có liên lạc hay không cũng không còn quan trọng. Em không cảm thấy nhớ nhung anh hay quan tâm đến anh như trước. Và giờ khi đã là sinh viên sắp ra trường, em không còn vô tư, hồn nhiên như trước nữa. Em đã bắt đầu ý thức được những chuyện của tương lai. Em sợ khi ra trường bọn em không làm gần nhau, anh lại là bộ đội thường xuyên phải vắng nhà. Như vậy liệu sau này em có đủ sức để lo lắng cho gia đình, con cái được hay không?
Quả thực gần nhau em nhận thấy có những điểm bọn em không hòa hợp được như "chuyện ấy" chẳng hạn. Tuy em là người trẻ nhưng em lại rất quan trọng chuyện trinh tiết. Em đã luôn nhắc nhở mình phải tỉnh táo và không được trao thân cho bất cứ người đàn ông nào khi chưa chính thức là chồng mình.
Ngay từ lúc mới yêu nhau, em đã nói rõ quan điểm của mình với anh.
Lúc đầu, anh có vẻ đồng ý và hứa sẽ giữ gìn cho em vậy nên bọn em chỉ dừng lại ở những cái ôm, hôn chứ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Anh còn nói chính vì điều này mà anh yêu em nhiều hơn. Nhưng giờ đây mỗi khi gặp nhau, anh không còn nhẹ nhàng, tế nhị như trước. Anh luôn muốn chạm vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể em. May mà những lúc đó, em luôn tỉnh táo để ngăn anh lại.
Vậy là từ tin tưởng anh thì giờ, mỗi khi gặp nhau, em luôn là người đề phòng anh. Cứ thấy anh có những biểu hiện lạ, muốn gần gũi là em lại phản kháng. Cũng chính vì chuyện này mà bọn em nhiều lần cãi vã. Em nói anh không giữ lời hứa và em không muốn như vậy. Em không muốn thoả mãn anh khi mà mình không thích. Làm vậy em chẳng khác gì người mắc nợ anh và phải trả nợ. Còn anh thì nói rằng đó là nhu cầu sinh lý của đàn ông. Anh làm vậy cũng chỉ vì quá yêu em mà thôi. Nếu không thì anh đã đi tìm và giải quyết nhu cầu sinh lý ở bên ngoài rồi.
Em thấy mệt mỏi mỗi khi hai đứa giận nhau. Em không còn nhớ anh và yêu anh như trước. Em từng nghĩ giá mà ngày đó em không nhận lời yêu anh thì giờ em là người tự do và có quyền lựa chọn một người phù hợp với mình hơn. Em muốn nói lời chia tay hoặc tạm xa nhau một thời gian để hai đứa có cái nhìn đúng đắn hơn về tình yêu của mình cũng như có những quyết định phù hợp. Nhưng em không biết phải nói với anh như thế nào nên đã lấy lý do bận học và thi cử để tránh gặp và liên lạc với anh.
Em không thể nói với anh là em đã chán anh, không còn yêu anh nữa, lại càng không thể nói em thấy anh không phù hợp với em và em muốn tìm người hợp với em hơn. Em rất sợ chia tay sẽ làm tổn thương tình cảm của anh trong suốt bốn năm qua. Vì em biết tình yêu anh dành cho em quá lớn.
Nhưng em đã suy nghĩ rất kỹ. Em không thể lấy một người chồng mà mình lại không dám đưa đến những nơi đông người. Em đã thử học cánh chấp nhận nhược điểm đó của anh nhưng em không làm được. Nếu em cứ im lặng vậy thì chẳng phải sẽ bất hạnh cho cả hai.
Em muốn chia tay khi mà giờ đây em chưa có ai cả để khỏi mang tiếng là có người thứ ba xen vào. Cũng để anh có thể sớm gặp và yêu được ai đó yêu anh nhiều hơn em. Ở hoàn cảnh này, em phải làm gì để tốt cho cả hai? Em rất mong nhận được những lời góp ý chân thành đề được gỡ rối
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh giấu tôi gặp gỡ nhân tình Dù ở bên cạnh tôi nhưng anh vẫn dành chút thời gian ít ỏi của mình để gặp gỡ những cô gái khác. Tôi luôn tự hỏi chính mình, " Hạnh phúc có thật không?". Còn anh, anh nghĩ thế nào? Anh yêu chị ấy lâu như vậy, chứng tỏ anh rất tôn trọng tình yêu của hai người... nhưng một người phụ...