Sự tình cờ…
Tôi vẫn nhớ về anh nhưng chẳng để làm gì, chỉ đơn giản như một thói quen đã in sâu vào trong tiềm thức. Chưa bao giờ tôi định hình được nỗi nhớ anh ngay trong chính trái tim mình. Mà có ai đi tìm nỗi nhớ bao giờ không nhỉ? Nó tự đến, nó tự đi, thản nhiên như gió…
Chúng tôi quen nhau do một sự tình cờ, tôi không nghĩ đó là sự sắp đặt của tạo hoá. Anh nhầm nick của tôi với một người con gái mà anh đang kiếm tìm. Còn tôi lúc đó cũng mới chia tay bạn trai cũ. Thế rồi quen nhau, rồi trò chuyện, rồi cảm thấy thân thuộc lúc nào không hay.
Nhưng rồi duyên số đã không đến với chúng tôi cho dù có lúc tôi đã mong là thế. Tôi ra đi nhưng nỗi nhớ vẫn còn ở lại, chỉ thoáng qua thôi nhưng sao nó luôn hiện hữu trong đầu những lúc tôi cảm thấy buồn, thấy cô đơn ở nơi xứ người. Cuộc sống và thời gian đã dạy tôi thêm nhiều điều bổ ích.
Nỗi nhớ bây giờ không còn quay quắt như một chiều đông nào lang thang trong ánh đèn vàng của những con phố xa lạ. Nỗi nhớ anh trở nên lắng đọng như mạch nước ngầm cuộn kín chảy trong lòng. Anh vẫn như trước ngày tôi đi xa. Nỗi nhớ trong tôi bây giờ vẫn thế… Bâng quơ. Em nhớ thày!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đêm chơi vơi
Đêm nay mình anh lại bước đi trong âm thầm lặng lẽ, căn phòng trống trải như càng thêm rộng thênh thang khi ngay trong lòng anh mọi suy nghĩ cứ mải mê tới tận môt chân trời nào đó, xa lắm.
Một mình trong khuya vắng, đối diện với chính lòng mình, có biết bao nỗi niềm cứ ào ạt đổ về, có cảm xúc tưởng chừng đã lãng quên bỗng sao tự dưng nối gót tìm lại. Trong những giây phút thinh lặng quý giá, tâm hồn anh chợt xuyến xao khi những ký ức ngày xưa cứ ùa vê, ùa vê nhât thời làm anh choáng ngợp trong tiêm thức.
Khi con người ta mang tâm sự thì hình như ta luôn nhìn tất cả mọi vật bằng cảm xúc đang ngự trị trong lòng mình, một cơn gió cũng có dáng có hình, hạt mưa cũng lồng vào chút thầm thì vu vơ. Ai đó đã nói rằng, cái khó khăn nhất của con người là phải quên những gì mình luôn mong nhớ, càng gạt bỏ nỗi nhớ càng trào dâng, nhất là khi chỉ có mình với chính mình, nó như một vết dao cứa lòng đau nhói...vây mà anh vân không thê quên tât cả những chuyên đã xảy ra.
Con người ta cũng lạ thât, vui thì cười, buôn thì khóc, bực thì la hét nhưng khi gặp môt nôi đau nào đó thì lại câm nín, lại chôn chặt nó dưới đáy lòng, cât ở môt nơi nào đó mà không thê tìm thây và không muôn ai chạm đên nó. Người ta nói, muốn rũ bỏ điều gì thì sẽ cố tìm cách để quên nó, vậy đã mấy ai trên đời thực sự biết định nghĩa quên phải không em? Cứ vờ như không có, vờ như đã mất hay tảng lờ cả ý nghĩ nhỏ nhoi nhất - chỉ vô ích nếu nhớ rồi mà lại phải quên.
Trong góc tối của căn phòng, người đối diện với anh lúc này chỉ có thể là nỗi nhớ, nhớ người, nhớ tình, nhớ cả những buồn vui. Phải chi nỗi nhớ bị kẹt cứng đâu đó trong tiềm thức, có phải như vậy thì anh sẽ quên được tât cả phải không em. Nhưng căn phòng này không phải nơi tận cùng của thế giới và dưới những bậc thềm kia biết đâu lại đặt lại dấu chân của những nôi đau đã qua, em biêt không, những gì đã qua không thể một ngày mà tan biến được và cũng có thê sẽ không bao giờ tan biên.
Đêm nay anh lại nhớ vê em, nhớ vê con đường đây lá dầu bay, nhớ những cái đêm đây gió biên, nhớ cái lạnh co người trong đêm hôm đó, nhớ nụ hôn ngọt ngào và nhớ cả những cái ôm đây hạnh phúc... chỉ có nhớ vê em anh mới thây lòng mình thanh thản và yên bình dù rằng hiện tại em đã hạnh phúc bên tình yêu mới. Cố gắng sống hạnh phúc nhé em, anh sẽ luôn chúc phúc để em luôn được như thế.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giờ mình vẫn yêu nhau như thế Lần đầu tiên gặp anh, khi anh lên phòng và mượn sách của bạn trong phòng, mình không có ấn tượng gì lắm. Chỉ thấy bạn Hoà (tên bạn gái trong phòng) bảo đây là lớp trưởng khoa Anh và mình chỉ biết có thế. Thời gian trôi qua và cứ như là sự sắp đặt của số phận vậy, lần nào mình...