Sự thật về những ngôi nhà “ma ám” giữa TP.HCM
Từ lâu, người dân TP.HCM thường truyền tai nhau về những ngôi nhà bị “ ma ám” giữa lòng thành phố. Những câu chuyện được người ta tin rất nhiều.
Nhà chú Hỏa ngày trước nay là Bảo tàng Mỹ Thuật TP.HCM nhiều năm mang lời đồn ma quỷ vô căn cứ
Tin tới mức nhiều người khẳng định nhìn thấy hoặc nghe thấy hồn ma bên trong những ngôi nhà ấy. Và cho dù người chết có ám ảnh hay không thì bản thân chúng đã mang “ lời nguyền” của người sống. Sự hoài nghi lo sợ của người đời tích tụ nhiều năm khiến chúng mang những vẻ mặt buồn thảm cho đến bây giờ.
Chuyện ở những ngôi nhà “ma ám”
Nổi tiếng nhất là tòa nhà tọa lạc tại số 97, đường Phó Đức Chính, Q1, khi xưa được người ta quen gọi là nhà chú Hỏa, nay là Bảo táng Mỹ thuật TP.HCM. Tòa nhà nằm giữa trung tâm thành phố, đồ sộ và đẹp lộng lẫy. Trải qua bao thời gian nhưng vẫn nổi bật với kiến trúc Á-Âu đan xen. Vào bên trong bảo tàng, những hành lang rộng, mát rượi, phòng ốc bề thế. Nhìn cảnh sinh hoạt nghệ thuật đều đặn, người ra vào tấp nập, tôi khó tin rằng nó đang mang lời đồn ma ám. Duy chỉ có dáng vẻ sừng sững, nước sơn lâu ngày làm nó có phần thâm u, huyền bí.
Chú Hỏa – Hui Bon Hoa, hay như nhiều người Sài Gòn cũ vẫn gọi thân mật là chú chệt Hứa Bổn Hòa, gốc người Minh Hương – nhóm người Hoa rời bỏ Trung Quốc di cư sang nước ta khi triều đình Mãn Thanh tiêu diệt nhà Minh – được chúa Nguyễn cho định cư ở Nam bộ từ thế kỷ 17. Tương truyền, từ hai bàn tay trắng với một gánh ve chai trên vai, chú đã tạo dựng nên sự nghiệp lừng lẫy khiến cho người đời sau còn nhắc. Tòa nhà vốn là dinh thự chính của chú Hỏa, được xây dựng vào những năm 20 của thế kỷ trước. Từ trước năm 1975, tòa nhà đã có rất nhiều lời đồn đại, cho rằng ngôi nhà này có… ma! Nhiều người kể đã nhiều lần nhìn thấy bóng trắng thấp thoáng lướt đi qua các dãy hành lang trong đêm khuya, người khác khẳng định đã nghe hồn ma đêm đêm hiện về gào khóc.
Tương truyền, Chú Hỏa có hàng chục người con trai nhưng con gái thì chỉ có một, lại rất xinh đẹp nên chú đặc biệt cưng chiều. Bỗng nhiên, một thời gian không còn ai thấy cô con gái ấy xuất hiện nữa. Từ đó, vào những đêm khuya thanh vắng, từ trong tòa nhà vẳng ra tiếng kêu khóc thảm thiết. Rồi một sáng, người ta dọc được mẩu tin chú Hỏa đăng cáo phó báo con gái mất. Mẩu tin còn cho biết do con gái bị bạo bệnh ra đi bất đắc kỳ tử, lại nhằm vào giờ trùng nên tang lễ chỉ làm sơ sài, thi hài sẽ được đưa đi an táng tại khu đất thuộc Long Hải, cạnh ngôi biệt thự nghỉ mát của gia đình. Từ đó, dư luận bắt đầu đồn đại dữ dội, không ít người quả quyết đã tận mắt thấy “hồn ma” con gái chú Hỏa đêm đêm xuất hiện trong khu nhà gào rú, khóc than. Người khác bảo thấy có bóng áo trắng, tóc xõa, phất phơ lướt đi trong đêm, dọc hành lang, qua những cửa sổ để ngỏ.
Một ngôi nhà khác, nhỏ chừng 40m2 ở P.13, Q.Tân Bình mà lâu nay người ta đồn có ma đã bỏ hoang mười mấy năm không sử dụng. Hàng xóm xung quanh cửa đóng then cài, không dám mở cửa, người đi ngang thì cắm đầu chạy. Ngôi nhà “ghê rợn” ấy gắn với một vụ án mạng nghiêm trọng mà đến nay người ta còn nhớ rõ. Một buổi trưa cuối năm 2000, một phụ hồ gọi điện đến công an phường tố giác việc chủ nhân căn nhà thuê mình đào một cái hố sâu hoắm ở ngay chính giữa nhà. Người này khi vào còn nghe mùi tử khí nồng nặc. Hàng xóm cũng khẳng định nghe mùi thối bốc ra từ căn nhà này nhiều ngày. Vài ngày sau, lực lượng hình sự phá khóa vào nhà, khai quật cái hố ấy. Họ tá hỏa phát hiện 3 thi thể đang thối rửa bên dưới. Đó là ông bà Nguyễn Thiếp, Nguyễn Thị Tuyết Lan và con trai Nguyễn Minh Hòa. Gia đình này có 4 người, chỉ còn mỗi Nguyễn Minh Thuận, con trai lớn và là anh ruột của Hòa là bình yên vô sự. Quá trình điều tra, cơ quan chức năng xác định, Thuận chính là thủ phạm gây ra cái chết của 3 người thân trong nhà. Trong một lần cãi vã, Thuận dùng thanh ma trắc bất ngờ đánh vào đầu Hòa từ phía sau. Bà Lan thấy thế bổ nhào vô ôm lấy Thuận, Thuận dùng côn nhị khúc vụt vào đầu bà, cả hai tiếp tục bị Thuận đánh cho đến chết trong cơn cuồng sát. Ông Thiếp từ quê lên cũng bị Thuận xô vào trong, giết nốt nhằm bịt đầu mối. Thuận chất xác cả gia đình mình lên chiếc giường, lấy mùng mền đậy lại. Vài hôm, xác bốc mùi, Thuận thuê người đến đào chiếc hố. Nguyễn Minh Thuận sau đó cũng lĩnh án tử, ngôi nhà hoang vắng luôn từ dạo đó và người ta nói rằng thường thấy 3 con ma bên trong, đêm nào cũng gào khóc.
Ngôi nhà mang nhiều lời đồn oan nghiệt khác nằm tại mặt tiền số 24 đường Lý Thái Tổ, P2, Q3, TPHCM. Trước đây, tại địa điểm trên là một cửa hàng bán xe máy khá lớn. Nhưng vụ hỏa hoạn thảm khốc đã biến tất cả ra tro bụi, kể cả 7 thành viên trong ngôi nhà chỉ trong vòng hơn 1 giờ đồng hồ. Hơn 10 năm trôi qua, ngôi nhà vẫn còn nguyên những vệt khói ám đen đúa. Rạng sáng ngày 11/12/2001, một ngọn lửa phát ra từ tầng trệt ngôi nhà, bốc lên dữ dội và lan rất nhanh. Cao su từ vỏ ruột xe cháy tạo ra từng luồng khói đen đặc, mù mịt, trong khi mọi người đang ngon giấc, đến khi phát hiện thì đã quá trễ. Do buôn bán, làm ăn nên nhà có 2 lớp cửa sắt kiên cố và cũng như nhiều nhà phố khác ngôi nhà này không có lối thoát hậu, ban công và cửa sổ là nơi duy nhất mọi người có thể lao ra nhưng không phải ai cũng đủ bình tĩnh tìm lối thoát khi nguy cấp. Khi lực lượng cứu hộ trấn áp được ngọn lửa, ngoài 4 người được đưa đi cấp cứu, những người chứng kiến bàng hoàng vì thấy số người thiệt mạng quá lớn: 7 người, trong đó có đứa bé 3 tuổi và một bào thai. Những người thiệt mạng đều là con và cháu ruột của chủ hộ: ông La Văn T. và bà Lữ Thị N. Ông bà may mắn thoát chết cùng với người con La Hành T. – bị bệnh tâm thần và một người làm đã tìm cách nhảy sang nóc nhà bên cạnh, chỉ bị gãy chân. Theo lời khai và kết luận của cơ quan điều tra, người bất ngờ phóng hỏa chính là người con trai tâm thần của chủ nhà. Từ sau vụ cháy, không ai thấy những người còn lại trong ngôi nhà xuất hiện nữa. Cửa nhà được ai đó hàn 2 thanh sắt chắn ngang, tang tóc và hoang phế bao trùm.
Video đang HOT
Căn nhà “ma” ở P.13, Q.Tân Bình, TP.HCM cửa đóng, dán bùa vì lời đồn có ma
Giữa mông lung và sự thật
Người dân xung quanh căn nhà cháy này lâu nay truyền miệng một câu chuyện rằng: Cứ ban đêm lại thấy một phụ nữ mang bầu, bế trên tay đứa con ra ngoài ban công đứng khóc. Trẻ con trong vùng lớn lên nghe chuyện về căn nhà đều không dám nhìn, cắm đầu chạy mỗi khi ngang qua căn nhà ấy. Nhiều người khác còn khẳng định đã nghe âm thanh sột soạt như tiếng chổi quét, cùng với tiếng lịch kịch từ trong nhà phát ra như ai đó đang dọn dẹp, quét tước, chuẩn bị bày hàng mỗi rạng sáng. “Tất cả chỉ là tin đồn, chưa ai tận mắt tháy nhưng mỗi sáng, khi chúng tôi đi tập thể dục, cứ liếc nhìn về phía căn nhà trơ trụi, lạnh lẽo đó đều không khỏi ớn lạnh và buồn” – chị Vân, một người dân sống gần căn nhà cháy nói.
Còn tại căn nhà có án mạng ở Tân Bình, giữa một con hẻm, dân cư đông đúc, nó càng là nỗi khiếp sợ của nhiều người. Vắng chủ nhân, không người thừa kế, ngôi nhà hoang tàn với chiếc hố được khai quật, đào xới lở lói, cát đá vương vãi… tiếp tục gây kinh hãi cho bà con lối xóm rất lâu sau đó. Một hôm, có người bà con đến lấp hố, quét vôi, sơn sửa, đổi số nhà. Tuy nhiên, nhà không có giấy chủ quyền nên không sang bán được, chỉ có người xa lạ đến thuê. Ám ảnh vì những lời đồn đãi, lần lượt hết người này, kẻ nọ đến rồi đi. Hiện ngôi nhà vẫn tiếp tục hoang vắng, lại chìm nổi trong những câu chuyện buồn về cả một gia đình trong phút chốc chẳng còn ai. Câu chuyện về các nữ sinh viên đến trọ học, rồi lần lượt kẻ trước người sau… bỏ chạy luôn luôn được người ta kể đi, kể lại không biết bao nhiêu lần. “ Người ở lâu nhất chưa được đầy tháng, còn người mau nhất chưa tới 1 tuần” – những người hàng xóm kể. “Nửa đêm, chợt thấy một cô sinh viên tung cửa lao bắn ra khỏi nhà, vừa chạy vừa khóc” - một người dân phụ họa. “Buổi trưa có anh sinh viên đến tìm bạn gái. Gõ, gọi rồi đập cửa mãi một lúc sau mới thấy cô bạn xuất hiện, mặt mũi thất thần, cô ấy nói không ra mở cửa được vì bị đến… 3 cái bóng đè. Nhiều lần đến và đi như vậy, ngôi nhà lại được quét sơn mới và cửa lại dán thêm lá bùa mới chờ người kế tiếp đến thuê. Thế nhưng, câu chuyện cả chục năm khiến căn nhà đã trở nên “nổi tiếng“, không ai dám thuê nữa.
Trong số những nạn nhân của lời đồn đại, “đau khổ” nhất có lẽ là Bảo tàng Mỹ thuật TP.HCM hay nhà Chú Hỏa ngày trước. Tôi đến nhiều lần, lần nào cũng nghe thấy chuyện ma. “Tòa nhà ấy có ma, hễ cứ vào những đêm mưa lại có tiếng khóc thét lên trong đó vọng ra khiến mọi người phải rùng mình”, ông Quang, một người chạy xe ôm ở đường Nguyễn Thái Bình, thường đậu xe chờ khách bên hông Bảo tàng Mỹ thuật kể. Đồng nghiệp của ông chen thêm vào: “Có khi xuất hiện cả bóng ma trắng vật vờ trên những khung cửa, bóng ma ấy mang dáng dấp của một thiếu nữ”. Không chỉ cánh xe ôm mà người buôn bán nhỏ, bán dạo ở cả khu phố này đều kể vanh vách về hồn ma đó, như họ từng tận mắt thấy vậy.
Có điều tôi chợt nhận ra, bảo tàng tuồng như phân thành hai thế giới, bên ngoài thì mông muội những lời đồn nhằng nhịt. Bên trong thanh bình yên ổn, sinh hoạt, triển lãm liên tục…cuộc sống nghệ thuật phả hơi thở từng giờ. Và có lẽ trong giới quản lý nghệ thuật, khó ai khổ bằng giám đốc bảo tàng Mã Thanh Cao. Ngoài công việc chuyên môn, bà bỏ ra nhiều năm tìm cách “giải oan” cho ngôi nhà này. “Tôi xin khẳng định ở đây không hề có ma như những lời thêu dệt. Tất cả những nhân viên, bảo vệ làm việc tại đây gần mấy chục năm, mọi người đều chưa từng một lần nhìn thấy “hồn ma” gì cả. Mỗi ngày có rất nhiều sinh viên từ nhiều trường đại học, cao đẳng vào tận những ngóc ngách của tòa nhà để vẽ từ sáng đến tối mịt nhưng chúng tôi chưa hề nhận được phản hồi nào như những lời tương truyền kia”-bà khẳng định.
Bảo tàng đã mất nhiều thời gian liên hệ với dòng họ Hứa và được họ chứng minh ông Hứa Bổn Hòa, tức Chú Hỏa khi xưa chỉ có 3 người con trai mà không hề có bất cứ người con gái nào. Và như vậy, không có chuyện con gái ông chết, càng không có chuyện có hồn ma của cô ám ảnh suốt hàng thế kỷ như vậy. “ Mặc dù vẫn có lời đồn thổi của một số người về những giai thoại hồn ma trong tòa nhà này, tuy nhiên không nên quan tâm đến những chuyện nhảm nhí đó. Chúng tôi chỉ cố gắng giữ gìn và phát triển tòa nhà ngày càng đẹp và ý nghĩa hơn“-giám đốc Cao tâm sự.
Như vậy là đã rõ, dù không thể chạm tới những luồng dư luận vỉa hè đồn thổi thì Bảo tàng Mỹ thuật thành phố cũng đã được minh oan thật sự. Thế còn những căn nhà khác gắn với những cái chết thảm? Chúng sẽ phải mang số phận hẩm hiu đến bao giờ? Nhà ngoại cảm Nguyễn Văn Nhã phân tích với người viết: Trạng thái tâm của vong hồn nhiều xúc cảm nhất là lúc cận tử khiến họ hay trở về “thăm viếng” nơi họ mất. Vong hồn luyến tiếc nhà cao cửa rộng, của cải vật chất cũng thường quay lại làm Ma giữ nhà. Chết vật vã, đau đớn cũng thường trở về nhìn ngắm cái chết của mình. Tuyệt nhiên, họ không muốn và không thể làm hại ai. Trường hợp này cần giải thích cho họ biết là họ đã lìa trần, không vướng bận gì cả, hồn lìa khỏi xác rồi, không còn đau đớn, nhức nhối. Có khi do người sống luyên tiếc họ, tưởng đến cách chết của họ cũng khiến họ cũng quay về. Bà con lối xóm tiếp tục bị ám ảnh, tự kỷ ám thị nên dễ thấy họ hiên về. “Người sống đôi khi tự ám ảnh về những hồn ma sau cái chết đau đớn mà cứ day dứt mãi đến những điều đôi khi không thật. Chi bằng hãy ban trải tình thương thật sự, cầu cho các vong hồn siêu thoát, cũng là tạo phước đức cho người đang sống”-ông nói.
Theo xahoi
Đuổi "ma", hóa giải nỗi sợ trong tòa nhà hoang
Nhờ sự dũng cảm của tôi và anh Lâm (Phó giám đốc Trung tâm Văn hóa Việt - Lào) mà cuối cùng những "con ma" trong tòa nhà hoang đã phải lộ diện...
Cửa hàng Conieur d Asie bị ngắt tín hiệu điện thoại khi đêm về
Chúng không những chẳng tấn công hay làm hại chúng tôi mà còn bỏ chạy trối chết khi ánh sáng đèn pin lia tới.
Quan trọng nhất, những việc lạ lùng mà trước đây cả người dân bản xứ và tôi đều không thể giải thích được cuối cùng cũng phơi bày rõ ràng, hóa giải nỗi sợ hãi về " tòa nhà ma" bị bỏ hoang gần 2 thập kỷ.
Sau khi phát hiện ra lũ mèo, dơi, chuột, tôi và anh Lâm quyết định leo lên tầng thượng tòa nhà theo cầu thang dự phòng là những thanh sắt chữ U gắn vào tường.
Diện kiến "ma" mèo đội "đầu lâu"
Đang đêm khai nguyệt (trăng đầu tháng - chu kỳ động đực của mèo) nên trên nóc tầng thượng có tới 5 "cặp tình nhân" đang xoắn xuýt vào nhau mà "gào khóc". Thật chẳng còn gì để nói! Có lẽ đây là hang ổ, "tổng hành dinh" của "tổ chức" mèo hoang Viêng Chăn. Trèo qua tầng nào cũng thấy những đôi mắt xanh nhấp nháy như ma trơi.
Trong lũ mèo ấy thấy cả con mèo "mặt đầu lâu" mà những người xung quanh ngôi nhà này đồn thổi. Con mèo không hiểu do đánh nhau hay bị một tai nạn nào đó mà cả khuôn mặt nó không còn một chút lông. Những vết sẹo chằng chịt biến nó thành một quái vật. Cũng có lẽ vì chấn thương mà nó không còn bàn chân trái phía trước nữa.
Từ hố mắt sâu thẳm chiếu ra những tia xanh lè man dại đúng là khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải rùng mình. Nó cứ tập tễnh đi qua những "bữa tiệc" thịt chuột để kiếm chút thức ăn thừa. Tuy cụt một chân nhưng con mèo mun phải nặng đến 5 cân này chạy rất nhanh. Khi thấy tôi vung gậy đuổi theo, nó vẫn còn cố cướp được một miếng thịt chuột trong mồm "đồng bọn" rồi mới lao đi với tốc độ của... một gã đua xe công thức 1.
Quang cảnh trên tầng thượng mới thật thê lương. Khắp nền trắng xóa các loại xương. Xương dơi do chuột ăn xong để lại. Xương chuột, xương gà, xương chim là những gì còn lại sau bữa ăn của mèo. Lại có cả mấy bộ xương mèo to tổ bố.
Xong chuyện ma mị, lúc trèo xuống qua tầng hai, anh Lâm không quên nhặt xác con mèo mướp bị tôi đập trúng ngay phút đầu "lâm trận". Thực lòng, tôi không muốn giết hại con vật mềm mại hay nằm trong lòng các bà phu nhân quý phái, nhưng vì lúc đó tôi chỉ nghĩ nó là "ma".
Trái với sự áy náy của tôi, ông giám đốc trung tâm vốn quê Thái Bình (mảnh đất xuất xứ của các món tiểu hổ) tỏ ra rất phấn khởi với "chiến tích" của tôi. Ông cứ ca tụng tôi suốt bữa nhậu tối hôm ấy. Sau bữa tối, tổng kết lại hành trình khám phá, còn một điều nữa không lý giải được là chuyện cửa hàng Conieur d Asie bị ngắt điện thoại mỗi khi đèn đường tắt. Đây là chuyện nghiêm trọng có thể dính đến âm mưu nào đó của con người nên chúng tôi thống nhất tìm đến đồng chí cảnh sát khu vực để nhờ xác minh.
Mỏn Phai (phải) đã gỡ bỏ được nỗi lo "ma quỷ"
Những "con ma" trong lòng người
Khá hài lòng với câu chuyện của chúng tôi, đồng chí cảnh sát sốt sắng bắt tay vào việc. Anh còn dặn anh em chúng tôi, hôm nào họp tổ dân phố thì có đôi lời với bà con cho mọi người đỡ hoang mang. Do đường dây điện thoại chạy qua tầng 2 của toà nhà nên giải pháp được lựa chọn là tháo cửa sổ chui vào bên trong kiểm tra. Thêm Mỏn Phai, cô gái từng bị "ma" dọa, đại diện cho cửa hàng là người làm chứng.
Tòa nhà không có hơi người hơn chục năm nay hoang lạnh ghê người, lúc nào cũng rờn rợn cảm giác có hàng nghìn đôi mắt đâu đó nhìn chòng chọc vào mình. Bước vào căn phòng có đường dây điện thoại chạy qua, vừa bật đèn pin lên, tôi bị nện một cú chí tử vào trán rồi một luồng gió ào qua mặt.
Đàn dơi khổng lồ lao từ trong phòng ra và né tránh chúng tôi một cách tài tình. Chỉ có con dơi đầu có lẽ bị hỏng mất bộ phận định vị nên đã lao nhầm vào trán tôi, hiện đang bò lổm ngổm dưới nền nhà. Dây điện thoại bình thường. Dẫu đang ban ngày nhưng tín hiệu về cửa hàng vẫn bị ngắt, chẳng tuân theo quy luật bấy lâu nay, điện thoại chỉ bị ngắt khi tắt đèn đường.
Mỏn với tay níu lên đường dây thì lại gọi được, hễ buông tay lại hỏng. Có lẽ dây bị đứt ngầm bên trong, khi níu xuống thì vết đứt được kết nối. Anh Lâm cười khanh khách : "Chú đoán ra chưa?". Tôi cũng phì cười hỏi lại: " Anh cũng nghĩ như em à?".
Thì ra, đàn dơi khổng lồ này là nguyên nhân để vết đứt ngầm được kết nối. Hàng trăm con dơi bám trên dây cũng tạo ra sức níu xuống như hành động của Mỏn vừa rồi. Khi tắt đèn đường, đàn dơi bay đi kiếm ăn, không còn sức níu, vết đứt ngầm không tiếp xúc được với nhau gây ra tình trạng mất liên lạc. Quả thật, khi thay dây mới, điện thoại của cửa hàng dưới tầng một lại "ngon lành cành đào" mà chẳng cần chú dơi nào bám vào dây.
Mất 2 đêm thức trắng mắt, chẳng túm được "con ma" nào mà chỉ toàn dính vào mấy chuyện mèo, dơi, chuột. Nghe tôi kể lại mọi việc, Mỏn vui trông thấy nhưng lại bảo: " Thế thì em càng không dám ngủ ở cửa hàng". Gặng hỏi mãi, cô nàng mới lẩm nhẩm: "N gười ta còn sợ chuột hơn sợ ma". Lại thêm một chuyện để cười.
Trong những ngày còn ở lại đất Lào, tôi được nghe kể ngọn ngành về nguồn gốc của tòa nhà bị bỏ hoang gần 2 thập kỷ này. Ông chủ tòa nhà tên là Khăm Sảng vốn định xây nó làm khách sạn. Người gốc Lào nhưng ông sinh sống bên Mỹ. Khi tòa nhà vừa xây xong, chưa kịp hoạt động thì ông bị đột tử. Mấy người con của ông này tranh chấp tài sản với nhau suốt mười mấy năm vẫn chưa ngã ngũ. Thế nên, tòa nhà bị bỏ hoang và trở thành "tổng hành dinh" của lũ mèo hoang.
Tôi chắc rằng, nếu "ma" có thật thì Viêng Chăn sắp có mấy con ma cô hồn. Đến anh em chung nhau dòng máu mà còn tranh nhau tí tiền của bố thì chết cũng thành cô hồn hết. Ngôi nhà "ma" 7 tầng vẫn nằm đó hoang lạnh giữa lòng Viêng Chăn như một tượng đài của lòng tham lam, tư lợi, nhỏ nhen, cảnh tỉnh lương tri của những người đang sống.
Theo xahoi
Thực hư về những ngôi nhà ma ám Cuối năm 2012, từ Bình Định đến tận mũi Cà Mau ồn ào dư luận về sự xuất hiện của những căn nhà bị ma ám. Những chuyện kinh dị, càng xa càng rùng rợn. Ngôi nhà số 138 phố Hàng Trống, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội Quan trọng hơn, một số phương tiện thông tin đại chúng lại đưa những lời đồn...