Sự thật về người chồng ‘chuẩn 10′, sáng đi làm, tối về ăn cơm với vợ
Chuyển nhà tới khu chung cư mới, chồng tôi rất hào hứng. Tôi chỉ nghĩ, được ở nhà riêng nên anh vui vẻ như vậy, nào ngờ, đằng sau đó có lý do uẩn khúc.
Tôi vốn không bao giờ nghi ngờ chồng nên mọi biểu hiện của anh, tôi đều không chú ý. Tôi cho anh khoảng trời riêng, được tự do vui vẻ với bạn bè, anh đi sớm về muộn tôi cũng không kiểm soát.
Gần đây, thấy anh thường xuyên về nhà sớm, ăn cơm cùng vợ, tôi lại thấy vui trong lòng. Trước anh hay đi về khuya, từ ngày về nhà mới, thái độ của chồng thay đổi hẳn. Nghĩ chồng quan tâm vợ, sợ ở nhà mới chưa quen nên cố gắng về sớm, tôi lại thấy vui trong lòng.
Thi thoảng lại thấy chồng mua hoa về nhà cắm, mua rất nhiều hoa quả ngon để trong tủ lạnh, bảo vợ ăn cho bổ người. Được chồng quan tâm, có người vợ nào mà không vui cơ chứ? Tôi còn vui ra mặt, luôn nói với chồng những lời hay ý đẹp.
Tôi khóc nức nở, chán chường, và hiểu ra sự thật sau việc chồng tự nhiên lại thay đổi chóng mặt như vậy. (Ảnh minh họa)
Chỉ là, có một điều khiến tôi luôn không hiểu, chồng mỗi ngày đều quan tâm vợ, gọi điện thăm hỏi vợ, thế mà chuyện gối chăn lại vô cùng lạnh lùng. Như chị em nói, biểu hiện đó là đã có bồ. Thông thường, đàn ông có bồ sẽ cảm thấy áy náy với vợ và về nhà chiều chuộng vợ. Nhưng như chồng tôi, đi làm xong về nhà ăn cơm với vợ, không lẽ có bồ thật sao? Bồ bịch lúc nào được? Hay là &’tình một trưa?’.
Mấy hôm, để theo dõi chồng, tôi đã phục trước cửa công ty anh tất cả các buổi trưa mà không điều tra ra gì. Nghĩ bụng, chắc tại mình đa nghi. Có khi công việc nhiều, chồng mệt nên không muốn gối chăn chứ làm gì có chuyện anh ngoại tình, cặp bồ.
Hôm đó, tình cờ tỉnh dậy giữa đêm, tự nhiên tôi giật mình không thấy chồng đâu. Mò ra phòng khách, cũng không thấy chồng đâu. Nếu như không có buổi tối hôm đó, thì vĩnh viễn tôi không phát hiện ra bí mật của chồng. Đúng là, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Tôi đã biết được sự thật về người chồng tâm lý của mình.
Mở cửa ra ngoài, tôi nhìn thấy đôi dép của chồng ở bên cửa nhà hàng xóm. Biết được, nhà đó có một cô gái xinh đẹp, độc thân. Tôi đã nổi cơn ghen lồng lộn. Nhưng không biết phải làm thế nào để sáng tỏ việc này nên cố nín nhịn, giả vờ như ngủ. Mãi tới 4 giờ sáng mới thấy chồng về. Họ đã làm gì bên đó? Tôi tự hỏi rồi lại cay đắng trả lời &’còn làm gì được nữa?’.
Tôi khóc nức nở, chán chường, và hiểu ra sự thật sau việc chồng tự nhiên lại thay đổi chóng mặt như vậy. Những ngày hôm sau, tôi đều giả vờ ngủ để xem chồng định làm gì. Cứ đợi vợ ngủ say, anh lại lao ngay sang nhà hàng xóm và mãi gần sáng mới về. Cay đắng quá. Hôm đó, tôi đã lập kế hoạch để anh phải chết cay chết đắng quỳ gối xin tôi tha thứ.
Video đang HOT
Mẹ chồng tôi xấu hổ nhìn thấy cảnh tượng con trai mình nằm trên giường người đàn bà ấy. Còn chồng tôi thì quỳ gối van xin tôi. Cô ả kia xấu hổ không biết chui đầu đi đâu được. (ảnh minh họa)
Tôi gọi bố mẹ chồng lên chơi, đon đả chào mời bố mẹ ngủ lại đó vài hôm. Và trong một đêm giả vờ ngủ, tôi đã biết chồng sang nhà cô gái ở bên cạnh. Tôi gọi mẹ chồng dậy và đã làm một màn đánh ghen kinh điển, khiến cả anh và cô ả kia đều khiếp vía.
Mẹ chồng tôi xấu hổ nhìn thấy cảnh tượng con trai mình nằm trên giường người đàn bà ấy. Còn chồng tôi thì quỳ gối van xin tôi. Cô ả kia xấu hổ không biết chui đầu đi đâu được.
Cũng từ hôm đó, tôi không thấy cô ta ở nhà nữa, nghe nói đã nhanh chóng bán căn nhà này và chuyển đi nơi khác. Chồng tôi có ý hối cải, xin lỗi tôi nhưng tôi chẳng bao giờ dễ dàng chấp nhận chuyện chồng ngoại tình. Anh có thực sự không &’ngựa quen đường cũ’? Hay anh lại lén lút với cô ta ở đâu đó, làm sao tôi biết được.
Hận chồng, tôi quyết định cứ làm thái độ thờ ơ như thế, chỉ đến khi nào tôi cảm nhận được, anh thực sự thành tâm. Gã đàn ông bỉ ổi, ngoại tình ngay cạnh nhà mình thì thật sự không thể nào tha thứ.
Theo Khampha
Bị mẹ 'ép' cưới cô gái bán mì, 5 tháng sau sự thật bà kể khiến tôi ngơ ngẩn mãi
Hai năm trước, một ngày mẹ tôi trở về nhà với khuôn mặt như mất hồn. Bà chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào phòng và lên giường nằm. Tôi thấy ngạc nhiên nên lại gần gọi bà:
"Mẹ, mẹ bị bệnh à? Con thấy sắc mặt mẹ không tốt". Mẹ chậm rãi lật chăn ra và nói: "Con à, con xem mình bao nhiêu tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa đúng không, mẹ muốn hỏi con một việc, rốt cuộc con có thích con gái không?".
Tôi vừa nghe thấy lời mẹ nói đã muốn chạy ra khỏi phòng nhanh chóng. Nhưng mẹ tôi đã kịp giữ tôi lại và bảo: "Con đã 28 tuổi rồi đấy, ngày trước con nói công việc không ổn định nên chưa muốn kết hôn, giờ thi đỗ công chức rồi, con lại nói là chưa có nhà, giờ có nhà công rồi, con còn chờ đợi điều gì? Đừng có tìm lý do nữa, đi cắt tóc đi, chiều mẹ đi mua cho con 2 bộ đồ, gọn gàng đẹp trai một chút rồi đi gặp mặt người ta cho mẹ". Thấy khẩu khí của mẹ vô cùng kiên quyết, tôi chỉ còn cách gật đầu.
Mẹ biết rằng tôi không quên được cô gái tôi yêu thương từ thời đại học. Sau khi chia tay, tôi chỉ yêu thích cuộc sống độc thân, vì tôi thấy cuộc sống độc thân không có gì không tốt như mọi người vẫn nghĩ. Tôi cũng cảm thấy một chút cô đơn vì đôi lúc tôi cần có một người bên cạnh để trò chuyện và tâm sự. Thế nhưng, tôi cảm thấy ổn khi chưa lập gia đình.
Tôi cùng mẹ đến gặp cô gái mẹ muốn giới thiệu cho tôi. Điều làm tôi không bao giờ ngờ tới là cô ấy ở tiệm bán mì lạnh ở tầng dưới (ngoài mì lạnh còn bán mì cán nóng, mì gạo, và các món ăn sáng khác...). Cô ấy là con gái của nhà ông Trương, tên là Trương Huyên Huyên.
Cả hai đều đã biết nhau từ trước nên khi chúng tôi đi ra ngoài ăn cơm Huyên Huyên cứ cười suốt, cô bé rất thẳng thắn: "Này, anh đừng khó chịu nhé, em biết anh tốt nghiệp đại học, hai chúng ta không xứng đôi, nhưng em thật sự thấy mến anh, nên mới nói với bác gái. Thành hay không đều không vấn đề đâu ạ!".
Tôi im lặng lắng nghe, bình thường trong mắt tôi Huyên Huyên là một cô gái bận bịu thu tiền, trả tiền thừa cho khách, đeo tạp dề tất bật trộn và làm mì. Khi không có khách đến, Huyên Huyên thường sang hàng trà sữa bên cạnh ngồi chơi và cười nói vui vẻ. Cô bé hay mang khẩu trang, nên tôi chỉ nhìn thấy đôi lông mày thanh tú. Hôm nay tôi được ngồi nói chuyện trực tiếp với cô, mặc dù cô ấy không phải là một đại mỹ nhân, nhưng toàn thân toát lên vẻ mộc mạc, tinh khiết, làm tôi có đôi chút cảm giác hơi xa lạ không quen thuộc, và cảm thấy hơi không tự nhiên.
Bất chợt, Huyên Huyên nói: "Anh có một công việc tốt, tốt nghiệp đại học, lại còn là công chức nhà nước, còn em chỉ học hết trung học, là theo cha học làm mì. Em nghe bác nói, anh còn có bài được đăng lên báo, viết rất hay, làm em rất ngưỡng mộ."
Tôi cười cười: "Đều là viết lách vớ vẩn ấy mà!"
"Anh có thể dạy em được không, em đang muốn học tiếng Anh. Hôm nọ cửa hàng có một người khách nước ngoài, em không biết tiếng Anh nên không giao tiếp được". Cô ấy vừa nói, trong mắt ánh lên nụ cười, vào khoảnh khắc đó, trong lòng tôi bỗng nhiên thấy ấm áp lạ thường. Chúng tôi cứ nói chuyện như vậy, chính xác hơn là tôi ngồi im lặng nghe cô ấy nói. Đến khi tôi ra thanh toán thì nhân viên phục vụ nói: "Thưa anh, chị này đã thanh toán rồi ạ".
Tôi còn đang sửng sốt, Huyên Huyên đã cất lời: "Bác nói là anh mới đi làm, công chức nhà nước mặc dù tốt thật đấy, nhưng lương ít, coi như hôm nay em mời anh nhé, lần sau anh mời em, có được không?". Tôi cảm thấy có chút gượng gạo nhưng nghĩ tới tấm lòng của Huyên Huyên, tôi gật đầu, trong lòng có cân nhắc: "Nên có lần sau nữa hay không nhỉ?"
Sau khi về nhà, mẹ hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi chỉ trả lời lấy lệ cho qua, là rất tốt.
Nhưng sau đó tôi không chủ động hẹn hò liên lạc với Huyên Huyên nữa, cho tới một hôm mẹ tôi khóc chạy về, nói rằng không muốn sống nữa, muốn tự sát... Tôi vừa an ủi vừa hỏi bà xem đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ tôi nức nở bảo một đứa con gái tốt như vậy, sống rất tình cảm, lại chịu khó, ngọt ngào, có điểm nào không xứng với tôi, trong khi tôi chỉ là một nhân viên công chức bình thường... Mẹ hỏi hay là tôi muốn cưới con gái của chủ tịch thành phố... Tôi nhìn thấy mẹ khóc, ngao ngán thở dài, tôi cảm thấy mẹ thực sự coi vấn đề lập gia đình tôi rất khẩn cấp và nghiêm túc vào lúc này.
Tối đó tôi gọi điện cho Huyên Huyên, và mời cô ấy đi ăn đồ ăn Tây. Thái độ nũng nịu của cô ấy như thể lần đầu tiên hẹn hò với tôi vậy. Tôi vừa cười thầm trong bụng, vừa cảm thấy cô gái này thật đáng yêu. Vì mẹ, Huyên Huyên trở thành bạn gái của tôi. Khi hai bên hiểu rõ về nhau, chúng tôi quyết định đính hôn. Mẹ tôi sau khi nghỉ hưu cũng thường xuyên giúp đỡ công việc ở cửa hàng nhà Huyên Huyên, cha mẹ của Huyên Huyên cũng chăm sóc mẹ tôi rất chu đáo. Mối quan hệ giữa hai chúng tôi càng làm cho hai gia đình trở nên thân thiết.
Một tháng sau, tôi và Huyên Huyên kết hôn... Cô ấy đúng là một người vợ hiền thảo, mỗi ngày từ khi trời còn chưa sáng đã dậy giúp tôi đánh giày, chọn quần áo, sau đó làm đồ ăn sáng (một cái bánh, một tô mì cán nóng cùng một bát cháo) rồi mới ra cửa hàng làm việc. Buổi trưa, cô ấy về nhà dọn dẹp, buổi chiều đi chợ chuẩn bị nguyên liệu cần thiết cho cửa hàng vào ngày hôm sau... Bởi tính chất công việc không giống nhau, có lúc cô ấy hỏi tôi làm những công việc gì ở cơ quan, tôi có nói cho cô ấy nghe, nhưng cô ấy không hiểu gì cả.
Mặc dù chúng tôi không có tiếng nói chung, nhưng thật sự tôi không thể ghét được cô ấy. Cô ấy đã vì tôi mà thay đổi rất nhiều, học cách để tóc dài mặc dù trước đây cô ấy thích để tóc ngắn. Vì tôi thích hoa nên cô ấy cố gắng trồng hoa ở ban công. Cô ấy còn mua rất nhiều sách để đọc khi có thời gian. Cô ấy nói, muốn theo kịp với tôi... Huyên Huyên sáng dạ nên học rất nhanh và ngày càng tiến bộ, khiến tôi vô cùng cảm động.
Sau 5 tháng kết hôn, cô ấy có bầu, đi bệnh viện siêu âm kiểm tra, chúng tôi được biết đó là thai đôi một trai một gái.
Mẹ tôi vui mừng tột cùng, còn tôi thì cũng không thể kìm nén được sự hân hoan của mình. Vậy là gia đình tôi chuẩn bị có thêm hai thành viên mới. Từ ngày Huyên Huyên và tôi cưới nhau, tất cả mọi thứ của tôi đều rất thuận lợi từ công việc đến cuộc sống. Tôi được thăng chức nho nhỏ... bây giờ còn có thêm cả con trai và con gái, tôi còn mong cầu gì hơn nữa chứ? Đây là những ngày tháng tuyệt vời mà tôi mong muốn...
Tôi chợt nhớ ngày xưa mẹ tôi có nói: "Mẹ đã nói rồi mà, ban đầu vì mẹ nhìn thấy ở giữa lòng bàn chân phải của con bé có một nốt ruồi, mẹ đã cầu mong rằng nó nhất định phải trở thành con dâu của mẹ. Nó là tướng phúc đức, vượng phu ích tử đấy nhé, này con trai, nếu bỏ qua Huyên Huyên cả đời này con sẽ phải hối hận đấy. Con hãy cảm ơn Bồ Tát đã phù hộ cho con đi".
Tôi hỏi: "Mẹ, đây có phải là lý do mẹ ép con phải cưới cô ấy cho bằng được không?"
Mẹ trả lời: "Tất nhiên rồi, nếu không sao mẹ có thể để con lấy một người mù chữ cơ chứ, người phụ nữ có phúc khí, có may mắn, không phải ở chỗ học nhiều hay ít, chính là ở những chi tiết nhỏ nhặt khác nữa cơ. Con còn trẻ, hãy đợi mà xem, tương lai sự may mắn của con sẽ càng nhiều hơn. Huyên Huyên cô con dâu này, thật có đổi nghìn vàng cũng không mua được".
...
Nguyên nhân này của mẹ, thật sự làm tôi dở khóc dở cười, nhưng đây chính là biểu hiện tình yêu thương của cha mẹ. Bây giờ tôi rất yêu quý vợ mình, con gái con trai tôi cũng đã sắp đầy tháng, viết ra câu chuyện này của chúng tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người một điều: Tìm vợ không chỉ nhìn vẻ bề ngoài, có xinh đẹp hay không điều đó không quan trọng, quan trọng chính là thực tế con người cô ấy.
Huyên Huyên nói đợi khi các con chúng tôi lớn một chút, cô ấy sẽ tiếp nhận cửa hàng của bố mẹ vợ tôi. Họ đều đã già rồi, cả tuổi trẻ phải lăn lộn bên ngoài làm thuê, mở cửa tiệm này cũng đã 10 năm. Giờ con gái đã yên bề gia thất, họ muốn trở về quê nhà an dưỡng tuổi già, nhìn cuộc sống của con gái bây giờ, họ thấy mãn nguyện lắm rồi. Tôi im lặng lắng nghe kế hoạch của cô ấy và cảm thấy thật may mắn khi cưới được một người con gái tuyệt vời như thế này. Có lẽ, kiếp trước tôi đã tích được rất nhiều phúc đức mới gặp được cô ấy. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã ban tặng cho tôi món quà ý nghĩa nhất trong cuộc đời.
"Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn", cuộc sống gia đình nếu muốn hòa thuận thì mỗi người cần phải biết kiềm chế cái tôi của mình và nghĩ cho người còn lại. Cô gái trong câu chuyện trên luôn muốn vun đắp, xây dựng một tổ ấm vững chắc, và không ngại khó khăn để hoàn thiện bản thân mình, nên đã giữ được hòa khí trong gia đình, mang lại điềm lành cho chồng cô. "Tướng tại tâm sinh" (tướng mạo là biểu hiện của tâm hồn), những ai không ngừng thay đổi bản thân để tốt hơn và mang điều thiện lành cho người khác chắc chắn sẽ nhận được những điều may mắn và cuộc sống xung quanh sẽ viên mãn, thuận lợi.
ĐKN/Sưu tầm
Sắp thành hôn, phút cuối cô cưới người khác, sự thật còn khiến anh bàng hoàng hơn Trong tình yêu, đau khổ và hạnh phúc là 2 thái cực khác hẳn nhau, nhưng lại cùng đồng tại ngay trong một mối tình. Có người may mắn gặp được nhau, yêu nhau và nên duyên vợ chồng. Có những người gặp được nhau rồi nhưng nhân duyên không đủ để kết nghĩa phu thê. Câu chuyện dưới đây sẽ phần nào...