Sự thật về cuộc sống “quái nhân” nhặt vợ
Khi hỏi thăm tới nhà “ quái nhân” nhặt vợ, từ anh xe ôm tới chị quét rác đều ngăn tôi đừng tới bởi “ nhà đầu trọc” ấy sống “quái” lắm…
Sau khi xuất hiện thông tin “quái nhân” Nguyễn Tuấn Nghĩa (một số thông tin cho rằng quái nhân tên là Nguyễn Nghĩa Tuấn) nhặt được vợ hơn 9 tuổi ở bãi rác, phần lớn cư dân mạng tỏ ra khâm phục trước câu chuyện về tình người. Chuyện tình “ rổ rá cạp lại” của đôi vợ chồng lại được xem là cái kết có hậu của “Vợ nhặt” ngày nay. “Chàng” với lối sống “quái nhân” còn “Thị” lại chính là người phụ nữ trong bức ảnh đạt giải nhất ảnh báo chí thế giới 2008 của nhà nhiếp ảnh Justin Maxon…
Luồng thông tin khác lại cho rằng, Nghĩa và vợ đều “có đầu óc không bình thường”, thậm chí có phần “dị mọ” trong quan hệ vợ chồng…
Trên cung đường hỏi thăm tại khu đô thị Văn Quán (Hà Đông-Hà Nội), tôi đã được nghe nhiều chuyện kể về gia đình Nguyễn Tuấn Nghĩa. Người thì kể về gia đình ăn xin có lối cạo trọc đầu, ăn mặc “kiệm vải”, nhiều khi không cần che đậy cứ thế xuống đường; người thì lại kể về cách ăn nói của thành viên trong nhà đều rất lịch sự, đàng hoàng… Tuy nhiên rôm rả nhất vẫn là những câu chuyện tình ái của đôi vợ chồng “quái nhân” này…
Thôi thì chín người mười ý, cuối cùng tôi vẫn quyết định lên nhà, và làm theo lời dặn: “Phải bấm chuông trước để cả nhà biết có khách mà mặc quần áo” …
Đập vào mắt tôi ngay từ khi bước vào căn hộ chung cư của Nguyễn Tuấn Nghĩa là những đống tranh ảnh được cắt từ lịch, bìa sách báo hỗn tạp dán từ cửa trở vào. Ngạc nhiên là căn hộ chung cư trong một khu đô thị được coi là sang trọng của Thủ đô, rộng tới chừng 60m2, nhưng lại chẳng khác gì nhà kho (đúng hơn là kho rác) khiến khách vào ngột ngạt với những mùi ẩm mốc vây quanh.
Chất đầy dưới nhà chưa đủ, chủ nhân còn xâu những tranh ảnh, thành từng chùm nặng trĩu quấn quanh trên trần nhà. Khắp nhà đâu đâu cũng thấy tranh ảnh, khi thì là tranh phật với những dòng giáo lý khi lại là hình ảnh rất gợi cảm của các cô gái… Với khoảng trống hiếm hoi thì bức tường lại được tận dụng là nơi để chủ nhà trổ tài “thư pháp” toàn chữ là chữ nhưng chẳng đâu ăn nhập với nhau…
Nghĩa treo mớ tranh ảnh hỗn tạp khắp nhà
Ảnh gợi cảm của cô gái cũng được giăng lên
Đón khách vào nhà là hai đứa trẻ, cùng cạo đầu trọc lốc. Bé trai lớn khoảng hơn 10 tuổi, bé gái nhỏ hơn 3 tuổi ngước nhìn với ánh mắt lạ lẫm ngơ ngác như rất lâu rồi mới có khách vào nhà.
Theo lời mời của chủ nhà, tôi đi vào phòng trong cùng nơi có người đàn ông đang quấn chăn từ đầu tới chân, anh là Nguyễn Tuấn Nghĩa. Cạnh chiếc đệm mà Nghĩa đang ngồi là những bát thức ăn dở dang, bừa bãi và những thứ hoa quả đang chín rữa… Lý giải về đống đồ ăn này, Nghĩa cho biết đây là của đi ăn xin được, “hàng xóm ai cho cái gì thì mình ăn cái đấy…”.
5 vợ và biết bao người tình
Chọn cho mình được chỗ ngồi tương đối, tôi mới lấy lại bình tĩnh để bắt chuyện. Khi tôi còn đang lúng túng tìm cách vào chuyện với chủ nhà được tự nhiên, thì đáp lại là lối ăn nói hoạt bát, trơn tru của Nguyễn Tuấn Nghĩa. Câu chuyện bắt đầu của chúng tôi choáng ngợp bởi những triết lý đạo giáo. Nghĩa như người “lên đồng” thao thao giảng giải khiến người nghe cũng dễ bị cuốn vào mạch.
Nói về cuộc sống hiện tại, Nguyễn Tuấn Nghĩa cho biết: “Bao nhiêu năm nay tôi đã tạo được nhiều công đức, giờ tôi không phải là người thường nữa rồi mà đã được nhập vào giòng Thánh, sống như vua theo lời dạy của Phật là được hưởng phước sung sướng nhất, trí tuệ nhất”.
Video đang HOT
Kể về quá trình giác ngộ theo đạo của mình, Nghĩa nói trước đó anh đã có vài năm trải qua hàng chục nghề nhưng đều từ bỏ vì cảm thấy vất vả, không hợp với tâm nguyện của mình. “Giờ đây, tôi đã giác ngộ đạt tới độ hóa thân thành mầm mống của Ngài nhưng nhân cách thì phần nào vẫn chưa được như Ngài bởi mình vẫn còn dục tình, đam mê chưa rũ bỏ hết…”. Nói tới đây, câu chuyện của Nghĩa bất ngờ quay sang thái cực tràn ngập những sex, thú vui nhục dục… với niềm hưng phấn lạ kỳ.
Không giống như thông tin trước rằng Nghĩa có hai “vợ”, Nghĩa cho biết, ngoài những người phụ nữ anh từng quan hệ “dọc đường” thì đã có 5 người được anh “dắt” về nhà chung sống. Cô thứ 5 đang “tạm sống” với anh là chị Mùi, người đàn bà do duyên số lận đận từng một thời ở trần dắt theo con lang thang kiếm ăn.
Chữ khắp tường…
Chiếc đàn cũng được viết kín chữ với nội dung khó hiểu…
Theo lời Nghĩa, những phụ nữ anh từng “quan hệ” hầu hết đều hơn tuổi, thuộc thành phần kém sắc. Ngoài cô đầu tiên có nghề hàng xáo thì 4 cô tiếp theo được Nghĩa “dắt” về đều trong tình cảnh lang thang, nhặt rác kiếm sống. Cho mình là người sống thoáng, nên Nghĩa không đăng ký kết hôn với một ai. “Quái nhân” này vừa cười vừa tâm sự: “Vợ thì không hẳn mà người tình cũng không”. Cô nào nhanh thì ở với Nghĩa được 3 ngày, và người lâu nhất cũng là người được “nhặt” từ ngầm cầu Long Biên, chị Mùi. Hai người về ở với nhau từ năm 2006. “Cô ấy tuy không khéo về căn ăn nói nhưng lại hợp với tôi về nội tâm”, Nghĩa nói.
Nhà có khách một lúc lâu mới thấy chị Mùi cùng cô con gái nhỏ (con chung của chị và Nghĩa) ngáp ngủ từ trong buồng đi ra. Có mặt chị và con nhỏ ở đó nhưng Nghĩa vẫn không ngần ngại kể về những mối quan hệ nam nữ từ trước và sau khi “nhặt” được chị. Coi chuyện quan hệ tình dục là ham muốn, thú vui của mình, Nghĩa nói theo cách rất chi hào hứng: “Tuy là người tu tập nhưng tôi vẫn cần tình dục để yêu thương, từ đam mê đã trở thành si mê nên không thể từ bỏ”.
Nghe những tâm sự này, ban đầu chị Mùi cứ ngồi đó mà nghệt ra rồi sau cũng cười “hề hề” vô tư… để góp vui! Tới khi bị Nghĩa nhắc “thôi, mẹ già đi vào chăm con đi, để tôi còn ve vãn gái trẻ” thì chị cũng lại cười “hề hề” vâng dạ nghe theo…
Số phận những đứa trẻ…
Được biết, nguồn sống duy nhất hiện nay của gia đình “quái nhân” chủ yếu là đi ăn xin. Người dân xung quanh cũng không còn xa lạ cảnh mẹ con chị Mùi “đầu trọc” dẫn dắt nhau đi ăn xin tại các khu chợ kế cận. Về phía người thân của Nghĩa, người ta chỉ biết mang máng rằng bố mẹ anh cũng đang sống tại một tòa chung cư gần đó. Vì thế nhiều người tò mò không hiểu tại sao có nhà cửa đàng hoàng mà vợ con Nghĩa vẫn phải đi ăn xin?
Lý giải về cách kiếm sống của mình, Nghĩa cho biết nếu không đi ăn xin chắc anh phải bán cả căn hộ mà bố mẹ mua cho để sống. “Ăn xin cũng là một cách để tạo điều kiện cho người đời tích phúc. Mỗi ngày cô ấy (chị Mùi) cũng xin được vài chục tới vài trăm ngàn, còn tôi xác định tuy không phải tu ở chùa nhưng đang sống trong đời sống tinh thần, không muốn phải lo những chuyện lặt vặt”, Nghĩa nói.
Dù cho rằng mình không phải người gia trưởng nhưng Nghĩa vẫn không chịu ăn cùng mâm, cùng bát với vợ con. “Ăn riêng để còn được tĩnh tâm”, Nghĩa nói. Dầu vậy, quái nhân này cũng chẳng hề kiêng khem thịt cá. “Ai cho cái gì là ăn, không chê. Ăn thịt cá thì mới có năng lượng để quan hệ tình dục!”, Nghĩa cho biết.
Nghĩa vô tư nói về những câu chuyện nam nữ bên cạnh vợ và con gái…
Ra khỏi căn nhà của “quái nhân”, điều làm tôi ám ảnh nhất là những ánh mắt của hai đứa trẻ: Bé gái còn quá nhỏ nên trong mắt em vẫn chứa nét tươi vui trong sáng, thỉnh thoảng tôi có nghe em líu lo hát gì đó những chưa rõ lời. Tuy nhiên, với bé trai, dường như em đã đủ lớn để nhận thức về cuộc sống “không bình thường” của mình. Cả buổi tiếp xúc, tôi nhìn em cứ như cái bóng lặng lẽ biết đi trong nhà, ánh mắt của em luôn mở to với vẻ u buồn khó nói…
Trao đổi với phóng viên, những người dân quanh khu nhà cho biết, việc gia đình “quái nhân” ăn mặc phản cảm đi ra đường nhìn lâu cũng thành quen nhưng điều mà họ lo nhất vẫn là hai đứa trẻ sống trong nhà không được đi học.
Mặt khác, theo người dân được nghe chính từ vợ chồng quái nhân kể, họ không hề giấu giếm chuyện sinh hoạt vợ chồng trước mặt hai đứa bé.
Một nữ nhân viên của tòa nhà cho biết, ngày mới làm, có lần chị thực hiện công tác vệ sinh tòa nhà khi tới phòng “quái nhân” ở, đã bị một phen hú hồn khi vô tình nhìn vào bên trong. “Vợ chồng, con cái đều trần truồng không mảnh vải che thân”, chị kể.
Chị Lê Thị Mùi, vợ của “quái nhân” Nguyễn Tuấn Nghĩa chính là nhân vật trong bức ảnh đoạt giải nhất báo chí thế giới 2008 ở hạng mục Daily Life của nhiếp ảnh gia Justin Maxon
Mặc dù Nghĩa có lối sống “quái dị” như vậy, nhưng hàng xóm vẫn tỏ ra thương cảm đối với gia đình Nghĩa, đặc biệt là những đứa trẻ. Có nhiều người tốt bụng còn mang thức ăn tới và treo ở cửa nhà “quái nhân”.
Người ta cũng đặt câu hỏi: Với môi trường sống “quái” như thế, số phận của những đứa trẻ trong nhà rồi đây sẽ ra sao khi chúng không được tới trường và chịu ảnh hưởng của cách giáo dục “quái dị” của Nghĩa?
Ông Nguyễn Văn Sự, Tổ trưởng Tổ dân phố 14, khu đô thị Văn Quán cho hay, tổ dân phố cũng đã nhiều lần nhắc nhở về cách sinh hoạt “thiếu văn minh” của gia đình Nguyễn Tuấn Nghĩa song sự biến chuyển cũng không được là nhiều. “Nhiều lần khi thấy chị vợ dắt con đi ăn xin, chúng tôi cũng đã nhắc nhở nên cho cháu đi học nhưng cả hai vợ chồng đều không tiếp thu”. Ông Sự cho biết đã báo cáo lên phường về trường hợp nhưng ngoài biện pháp thuyết phục chủ nhà thay đổi thái độ thì lãnh đạo phường cũng không đưa được ra cách giải quyết nào hợp lý hơn.
Theo 24h
"Quái nhân" nhặt được vợ hơn 9 tuổi
"Quái nhân" Nguyễn Nghĩa Tuấn (1974), khu chung cư Văn Quán, Hà Đông, Hà Nội) "nhặt" được vợ mà không phải mất đến mấy chập bánh đúc như anh cu Tràng trong tác phẩm "Vợ nhặt" của Kim Lân.
"Quái nhân" kể chuyện "nhặt vợ"
Cả khu chung cư không ai còn lạ lẫm với hình ảnh một gia đình 4 người cạo trọc đầu và có một lối sống "lập dị". Nhưng khi nói về họ, mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau và không ai hiểu được vì sao gia đình này lại chọn lối sống ấy.
Khi cánh cửa nhà "quái nhân" Nguyễn Nghĩa Tuấn mở ra, PV khá bất ngờ bởi ngôi nhà khá rộng nhưng lại rất ít chỗ trống bởi tranh ảnh, giáo lý về Phật giáo được giăng treo khắp chốn.
"Tôi không phải là người tu hành, mà chỉ là người giác ngộ Phật giáo. Gia đình tôi cạo trọc đầu, muốn sống cuộc đời thanh thản không bị vật chất cám dỗ làm lu mờ cuộc sống tốt đẹp. Mọi người gọi gia đình tôi là "quái nhân" vì họ không hiểu hết được suy nghĩ riêng của chúng tôi", Nguyễn Nghĩa Tuấn nói.
"Quái nhân" Nguyễn Nghĩa Tuấn cởi mở kể chuyện nhà mình
Kể về cuộc đời của mình, Nguyễn Nghĩa Tuấn luôn nói đến sự may mắn: "May mắn lớn nhất đời tôi là có duyên Phật ngộ khi theo cha lên chùa và đọc được giáo lý nhà Phật trong kinh sách. Và từ đây tôi hiểu hơn ý nghĩa sống của mình là phải hành thiện. May mắn thứ hai là chuyện "nhặt" được vợ".
Hai "vợ chồng" anh Nguyễn Nghĩa Tuấn và chị Lê Thị Mùi ngồi tiếp chuyện PV
Thấy chúng tôi có vẻ kinh ngạc về chuyện "nhặt" được vợ, "quái nhân" Nguyễn Nghĩa Tuấn kể ngay: "Trước khi "nhặt" được vợ, tôi đã có hai đời vợ, nhưng cuộc sống không hạnh phúc nên chia lìa. Đến năm 2006, khi đi qua cầu Long Biên, tôi thấy người phụ nữ lang thang nhặt rác kiếm sống, cạnh đó, một đứa trẻ bò nheo nhóc trên cầu. Tôi thấy thương cảm và quyết định chung sống cùng mẹ con cô ấy".
Đẫm nước mắt "phận bèo dạt" gặp "quái nhân"
Kể chuyện "nhặt vợ", "quái nhân" cho rằng do duyên số. Còn "vợ" anh, chị Lê Thị Mùi (sinh năm 1963) thì lại ngậm ngùi chia sẻ "gặp anh ấy là may mắn lớn nhất cuộc đời của mẹ con tôi".
Số phận người "vợ nhặt" lắm đắng cay nghiệt ngã trước khi được "quái nhân" Nghĩa Tuấn cưu mang.
Trước khi gặp Nguyễn Nghĩa Tuấn, chị Mùi đã trải qua những tháng ngày đẫm nước mắt trong dòng xoáy nghiệt ngã của số phận. Chị cũng đã từng có một đời chồng nhưng chồng chị bị nhiễm căn bệnh thế kỷ và mang nhiều tội lỗi. Để trốn truy nã, người chồng đã bỏ đi biệt tích để lại cho chị hai đứa con nheo nhóc.
Năm 2002, chị mang một đứa con rời quê hương Ninh Giang, Hải Dương lên Hà Nội nhặt rác mưu sinh ở khu vực cầu Long Biên. "Cuộc sống hồi đó cơ cực, ngày đói ngày no, ngủ gầm cầu là chính, nhiều lúc nhìn con khóc mà tôi đau buốt lòng, nhiều khi thần kinh bị ảnh hưởng", chị Mùi sụt sùi.
Nguyễn Nghĩa Tuấn nhớ lại: "Hôm đưa mẹ con cô ấy về nhà, bố mẹ tôi nhìn đầy thương cảm. Tuy nhiên, không hiểu lúc đó, cô ấy làm sao mà cứ cởi quần áo trần truồng đi lại. Bố mẹ tôi thất vọng và phản đối. Không thuyết phục được tôi, bố mẹ tôi bán căn nhà ở phố cổ đi nơi khác sinh sống".
"Sau đó, "vợ chồng" tôi lang thang kiếm sống. Bố mẹ thấy vậy thương tình, mua cho chúng tôi căn nhà chung cư này. Lúc đó tôi phấn khởi đưa "vợ" và con trai về ngôi nhà mới. Tại đây, hai "vợ chồng" nương tựa vào nhau mà sống. Bệnh tình vợ tôi dần thuyên giảm. Hạnh phúc nhất là khi vợ tôi sinh được một cô con gái xinh xắn".
Bức ảnh đoạt giải nhất báo chí thế giới 2008 ở hạng mục Daily Life của nhiếp ảnh Justin Maxon. Người "vợ nhặt" Lê Thị Mùi là nhân vật trong ảnh.
"Tuy mang tiếng là vợ chồng, nhưng chúng tôi vẫn chưa đi đăng ký kết hôn vì cuộc sống giờ vẫn còn nhiều khó khăn. Nhưng sau này, chúng tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện đăng ký cho đúng pháp luật", anh Tuấn cho biết thêm.
Đang trò chuyện với PV thì Nghĩa Tuấn quay lại bảo vợ "đến giờ đi tập rồi". Thấy chúng tôi thắc mắc, anh giải thích: "Gia đình tôi có thói quen, cứ đến 9 giờ tối hàng ngày cả nhà lại đạp xe từ nhà ra bãi Giữa sông Hồng để ngồi tĩnh tâm và tập thể dục".
"Cứ thấy gia đình 4 người với 4 cái đầu trọc, tối đạp xe đạp đi chơi, tôi lại thấy lạ. Gia đình "rổ rá cạp lại" đang tìm được niềm vui và hạnh phúc từ những vòng xe này chăng?", bà Bình bán nước gần đó thốt lên.
Nhiếp ảnh Justin Maxon viết về bức ảnh đoạt giải nhất báo chí thế giới 2008, hạng mục Daily Life của mình (chị Lê Thị Mùi là nhân vật trong ảnh):
"Tôi trông thấy một người phụ nữ và đứa trẻ trên cầu Long Biên. Chị mặc độc chiếc quần soóc. Trong vòng hai tuần ở Hà Nội, tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì giống thế. Đó là điều vô cùng lạ lẫm ở đất nước tôi.
Tôi bắt đầu đi theo họ và khám phá mối liên hệ mẫu tử giữa họ. Từ đó, có một điều gì đó thẳm sâu trong tâm hồn cứ kéo tôi đi theo hai mẹ con.
Tôi từng cảm thấy lạc lõng khi phải sống ở một đất nước mới với những trải nghiệm mới. Hai mẹ con chị có vẻ lẻ loi giống tôi. Có một điều kỳ lạ ở họ đã làm tôi thay đổi, đó là việc tìm thấy hạnh phúc từ nội tại.
Ở Mỹ, bạn được cho là hạnh phúc khi bạn sở hữu một tài sản. Nhưng ở đây, hai mẹ con chị hoàn toàn tay trắng. Chị ấy thậm chí còn thích cuộc sống không nhà cửa hơn là bị nhốt trong một trung tâm xã hội.
Chị ấy bị đặt bên lề xã hội. Chị ấy cho tôi thấy tất cả chúng ta đều là con người với tất cả ý nghĩa nhân bản của từ này".
Theo 24h
80% người tâm thần bị bỏ rơi ngoài xã hội Gần 80% số người tâm thần có hành vi nguy hiểm đến cộng đồng đang đi lang thang hoặc lưu trú tại gia, ngoài xã hội - lần đầu tiên bức tranh toàn cảnh hiện ra tại hội thảo hôm qua tại TP Đà Nẵng. Hội nghị triển khai Đề án trợ giúp xã hội và phục hồi chức năng cho người tâm...