Sự thật về cô con dâu ăn cắp vặt trơ trẽn nhà tôi
Sống đến ngần này tuổi, thực sự tôi không hề muốn mang chuyện của nhà mình lên đây. Bản thân tôi làm mẹ, cũng muốn chín bỏ làm mười cho con dâu lắm nếu như nó thẳng thắn nhận lỗi.
ảnh minh họa
Đằng này, nó cứ giả nhân giả nghĩa khiến tôi cực kỳ ác cảm và ghét. Sao trên đời, không hiểu sao lại có loại con dâu điêu ngoa và trơ trẽn như con dâu tôi chứ.
Con dâu về làm dâu nhà tôi tính đến nay mới được có 17 tháng chứ mấy. Thế nhưng từ ngày nó về, chuyện nhà tôi cứ bị đảo lộn hết. Nhiều lần nhà tôi bị ăn cắp vặt mà còn cứ nghi hoặc cho người ngoài hoặc hàng xóm đến lấy. Nào ngờ, thủ phạm lại chính là người trong nhà. Thật đúng là, cảnh giác với người ngoài chứ không thể cảnh giác được người nhà mình.
Xin phép cho tôi giấu tên con dâu, không ê mặt nó một thì mặt tôi cũng ê 10 lần. Con dâu tôi năm nay đã 29 tuổi. Nhìn bề ngoài, nó rất xinh xắn ưa nhìn. Nó cũng ăn nói đâu vào đấy. Chỉ có mỗi cái tật tắt mắt hay ăn trộm vặt vãnh.
Hàng ngày con dâu tôi đi làm ở công sở, đến chiều nó mới về nhà. Rồi nó cũng là đứa nhanh nhẹn giúp tôi cơm nước. Tối đến nó và chồng đều ngồi dưới phòng khách chuyện trò cùng cả nhà tới tận lúc đi ngủ mới lên. Vì thế, ban đầu nhà có mất gì vặt vãnh, tôi chẳng bao giờ nghi ngờ con dâu cả. Bởi vì nó tỏ ra quang minh chính đại và có ở nhà nhiều đâu mà ăn cắp được.
Nhớ lại chuyện này, tôi mới thấy đã không quan sát con dâu ngay khi nó mới về nhà tôi. Bởi tôi còn nhớ như in khi con dâu về nhà tôi được gần 1 tuần thì đứa con gái 23 tuổi nhà tôi đã kêu như vạc vì bị mất bộ son phấn xịn nó vừa mua có giá gần 10 triệu. Tình trạng mất trộm đồ vật ở nhà tôi trước đó chưa hề xảy ra. Giờ lại bỗng dưng như thế.
Video đang HOT
Tôi cứ mắng con gái để đâu loăng quăng nên mất hoặc để linh tinh nên bị ai nảy lòng tham lấy luôn. Nhưng con gái tôi bảo rằng, nó thề nó chỉ để trong tủ trang điểm ở phòng nó. Tuần ấy, bạn bè thân của nó cũng không đến chơi nên không thể nảy lòng tham mà lấy đi được. Thế mà bộ phấn trang điểm cũng không cánh mà bay. Lúc đó, tôi và con gái cũng chẳng biết nghi ngờ ai được nên đành tiếc của cũng phải nhanh chóng cho qua.
Rồi nhiều lần sau, con gái tôi lúc thì kêu mất cái áo, lúc lại kêu mất cái dây lưng. Thậm chí cả thỏi son mới mua nó cũng kêu mất… Thấy con kêu ca vậy, tôi tức điên lên vì nghĩ nó không cẩn thận. Nó thì vẫn một mực kêu tôi mắng nó oan.
Những lúc như vậy, con dâu tôi đều biết. Nó thể hiện quan tâm ra mặt và hỏi han rất cụ thể. Rồi nó còn động viên em chồng rằng của đi thay người, chắc là để đâu đó mà quên mất chăng?
Rồi mới đây, bạn tôi vừa trả tôi 1 cây vàng. Hôm đó người bạn đến trả, chỉ có tôi và con dâu ở nhà. Khi khách đi về, trước mặt con dâu, tôi cũng mở tủ ra để tạm 1 cây vàng vào đấy và khóa lại.
Ai ngờ, cứ nghĩ vàng để đâu sẽ còn đó, mà mấy hôm sau khi thấy giá vàng lên, tôi muốn bán 1 cây đó đi để gửi tiếp kiệm cho tròn số tiền 100 triệu trong sổ tiết kiệm. Tôi mở tủ ra định lấy vàng thì trời ơi, tôi tìm mãi, 1 cây vàng của tôi để lúc trước không cánh mà bay.
Quá bàng hoàng, tôi chẳng biết phải hỏi ai. Nghĩ tới con dâu hôm đó biết chỗ để vàng, tôi hỏi con dâu. Con dâu tôi cũng bảo không biết và thậm chí bảo cũng chẳng biết chìa khóa nào để mở tủ là chìa khóa nào và ở đâu. Thấy con dâu nói vậy, tôi nghĩ cũng phải và thấy ngại khi đã bất ngờ hỏi con. Tôi đã hỏi con trai, con gái trong nhà nhưng ai cũng nói không hề biết về số vàng bạn tôi vừa trả đó.
Tiếc của, hàng ngày ở nhà tôi cứ lẩn thẩn đi tìm. Nào ngờ 1 lần tôi lên phòng con dâu lúc con dâu đã đi làm thì phát hiện 1 chuyện rất khả nghi. Số là, chiếc laptop hàng ngày con dâu vẫn dùng tôi thấy hôm nay con dâu hình như quên chưa tắt. Thấy sáng điện, tôi định tiến lại tắt máy cho con. Không ngờ, khi tôi tiến lại gần với tay định tắt máy thì màn hình lap của con sáng.
Riêng vụ ăn cắp vặt quần áo và vật dụng của em chồng để bán thanh lý cũng đủ để tôi muốn “tống cổ” con dâu ra khỏi nhà ngay tức khắc? (Ảnh minh họa)
Tò mò tôi ngó vào thì thấy con dâu hình như đang vào facebook. Tôi đọc vài thứ trên tường của nó thì thấy bình thường. Nhưng bỗng nhiên có 1 bạn chát với nó trên facebook hỏi rằng có bán chiếc áo sơ mi và thỏi son đỏ với giá thanh lý đó không? Tôi thấy lạ nên kéo lên đọc đoạn chát trên thì tá hỏa khi thấy con dâu gửi hình ảnh kèm theo đúng là chiếc áo, thỏi son mà con gái tôi kêu mất. Nó kêu đó là hàng xách tay và thanh lý giá rẻ.
Tức giận, tôi định gọi con dâu về 3 mặt một lời luôn. Song tôi nghĩ lại, làm vậy sẽ “bứt dây động rừng”. Bởi vì giờ tôi tin chắc con dâu là người lấy của tôi 1 cây vàng kia. Tôi sẽ để ý và điều tra để vạch trần sự thật này. Nhưng tôi lại nghĩ, hay là chẳng cần biết có phải nó đã lấy trộm 1 cây vàng kia không. Song riêng vụ ăn cắp vặt quần áo và vật dụng của em chồng để bán thanh lý cũng đủ để tôi muốn “tống cổ” con dâu ra khỏi nhà ngay tức khắc? Tôi nên làm thế nào đây?
Theo ĐSPL
Nếu một ngày chúng ta chán nhau...
Đó là ngày hai ta bình lặng đi bên nhau, cái danh "người yêu" như một chiếc áo quá khổ mà không có lối thoát. Bỏ thì thương mà vương thì tội.
Anh hay trách em vì em suy nghĩ linh tinh, đôi khi bên anh em hỏi những câu khiến anh giận. Em biết anh buồn, nhưng em không thể không nghĩ. Con gái mà, luôn suy nghĩ về những điều xa xôi chưa tới. Và anh ơi, hôm qua em đã từng nghĩ rằng nếu một ngày ta chán nhau thì sao?
Có lẽ ngày đó trời sẽ không còn xanh, mây cũng chẳng còn buồn đùa giỡn với gió. Ngày đó hai ta sẽ dùng sự lặng im thay cho những lời yêu thương vẫn nói.
Đó là ngày hai ta chỉ quan tâm đến nhau như một thói quen thường ngày khó bỏ, là lúc hai đứa cũng chẳng buồn cãi nhau, có thể lúc đó cả hai đã quá mỏi mệt trong tình yêu của chính mình.
Đó là ngày nỗi nhớ đục rỉ, bám bụi chứ không đặc quánh như trước. Hai đứa chẳng còn nhớ về nhau nhiều, cũng chẳng buồn hỏi bên đó ra sao, bên này thế nào?
Đó là ngày hai đứa ngồi bên nhau mà khoảng cách cứ như cả nghìn cây số. Là lúc trái tim chẳng còn đập loạn nhịp khi nhìn thấy nhau. Là lúc những chiếc hôn chỉ là những cái phớt môi thật nhẹ chứ chẳng còn nồng nàn như trước.
Đó là ngày hai ta bình lặng đi bên nhau, cái danh "người yêu" như một chiếc áo quá khổ khiến hai đứa loay hoay trong chính tình yêu của mình mà không có lối thoát. Bỏ thì thương mà vương thì tội.
Nếu ngày đó đến với tình yêu của chúng mình thì phải làm sao hả anh?
Có lẽ lúc đó mình sẽ dừng lại một thời gian để suy nghĩ về chuyện hai đứa. Cứ cố chấp bên nhau tình cảm sẽ chỉ càng nhạt nhòa. Khi xa nhau chúng ta sẽ biết mình thực sự cần gì. Tình yêu đôi khi cũng cần những khoảng lặng đúng không anh? Lúc đó anh hãy cứ nghỉ ngơi, khi nào suy nghĩ xong thì hãy nói cho em biết. Em hi vọng rằng mình sẽ có thể làm lại, chuyện tình của mình sẽ rất mới.
Có chán nhau thì cũng đừng buông tay ngay. Vì chúng ta đã cùng nhau đi một chặng đường dài rồi nên cũng có lúc mỏi mệt. Nghỉ ngơi xong rồi cùng nhau bước tiếp anh nhé!
Tình yêu kì lạ lắm, nay tưởng chừng như thiếu nhau thì không sống nổi nhưng mai lại có thể chán nhau ngay đấy thôi. Và vì chẳng biết ngày mai của mình ra sao, nên hôm nay chúng ta hãy cứ yêu, yêu như thể chỉ còn một ngày bên nhau thôi. Hãy dành cho nhau những cái siết tay thật mạnh, những cái ôm thật ấm và những nụ hôn thật nồng để ta biết rằng ta đã thuộc về nhau, mãi mãi.
Theo VNE
Chồng tôi không bằng cái điện thoại! Vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn. Tôi yêu chiếc điện thoại của mình, nó là thứ đầu tiên tôi nhìn tới, chạm vào trước khi đi...