Sự thật sau đêm vắng nhà của cô vợ hotgirl cuồng Euro
Tôi đâu có ngờ rằng, cái tổ chị em ấy không chỉ thích bóng đá mà còn thích cá cược. Và tôi như chết lặng khi nghe cô ấy thú nhận đêm cô ấy sang nhà hàng xóm là để được đánh cược đội bóng của cô ấy.
Euro 2016 vừa mới khai mạc được mấy ngày mà sinh hoạt nhà tôi đã bị đảo lộn tất cả. Tôi bất đắc dĩ phải thay vợ làm người nội trợ, đưa đón con đi học, dậy sớm chăm lo bữa sáng cho con. Nhưng dẫu vậy không bằng nỗi lo canh cánh trong lòng, mùa Euro năm nay vợ có còn sai đường lầm lối gì nữa hay không.
Tôi năm nay 36 tuổi còn vợ tôi 28. Cả hai chúng tôi đều có vị trí công việc tốt trong công ty liên doanh nên về điều kiện kinh tế chúng tôi khá dư dả. Chúng tôi cũng đã hai con gái xinh xắn, ngoan ngoãn.
Ai cũng bảo tôi tốt số không chỉ lấy được cô vợ giỏi giang, kiếm tiền ngang ngửa chồng mà còn rất xinh. Cô ấy từng được mệnh danh là hotgirl suốt thời đại học.
Tuy nhiên, khi về sống chung nhà, tôi mới biết rằng làm chồng một cô vợ cá tính như cô ấy thật chẳng dễ dàng gì. Cô ấy quá khó tính, đỏng đảnh, đôi khi đồng bóng. Nhưng đáng sợ với tôi nhất, phải kể đến là niềm đam mê mãnh liệt, có thể nói là cuồng, bóng đá của cô ấy.
Ngay từ năm đầu mới cưới nhau, khi đó là Euro 2012, tôi đã phải khốn khổ vì thói ham mê bóng đá quá đà của cô ấy. Không biết bao lần vợ chồng tôi cãi nhau, tôi nổi đóa vì bị cô ấy dựng dậy giữa đêm để xem bóng đá cùng.
Tôi còn nhớ một hôm, đang say giấc lúc nửa đêm thì bị cô ấy giật dậy và bảo ra phòng khách xem bóng đá cùng cô ấy vì sợ ma. Chiều cô ấy đi ra cùng và định nằm ghế ngủ tiếp thì bị cô ấy phụng phịu, trách móc. Mà với một người vốn không thích bóng đá thì việc ngồi xem giữa đêm khuya chẳng khác gì cực hình.
Video đang HOT
Cô ấy vốn là người thích gì là làm bằng được. Biết tôi không thích xem bóng đá nhưng cô ấy cứ buộc tôi phải xem bằng mọi giá. Còn nhớ có lần đang lơ mơ ngủ trên sopha, cô ấy đánh lên lưng tôi một cái đau điếng. Bực mình, tôi phản ứng lại thì cô ấy làm mặt giận dỗi. Cả tuần đó vợ chồng tôi chiến tranh lạnh.
Không chỉ vậy, kể từ khi có Euro, cô ấy thoái thác toàn bộ việc nhà cho tôi. Thậm chí, năm ngoái, tôi bị cảm sốt 39 độ, phải nghỉ việc ở nhà vậy mà cô ấy đi làm về vẫn chỉ hỏi thăm qua loa vài sau đó là nằm ườn xem đá bóng.
Còn việc nấu cơm buổi tối cô ấy cũng phó mặc cho tôi luôn. Nếu tôi không nấu thì cô ấy sẵn sàng gọi piza hay úp mì chứ nhất định không vào bếp hay đi chợ. Tôi tỏ ý khó chịu thì cô ấy nói chặn đầu ngay rằng Euro 4 năm mới có 1 lần, còn cô ấy thì sống với tôi cả đời, chẳng nhẽ tôi lại không chiều cô ấy được.
Dẫu tôi chiều là vậy mà cô ấy vẫn không thỏa mãn. Cô ấy bảo tôi rằng ở nhà xem bóng đá với tôi, nhìn tôi uể oải hết cả tinh thần thể thao. Rồi cô ấy bảo sang nhà hàng xóm xem cùng đội chị em ở khu nhà tôi cho tiện và cũng là để giải phóng cho tôi.
Nghĩ cũng hợp lý, tôi đồng ý để cô ấy sang nhà hàng xóm xem với tổ chị em yêu bóng đá. Nhưng tôi đâu có ngờ rằng, cái tổ chị em ấy không chỉ thích bóng đá mà còn thích cá cược bóng đá. Và tôi như chết lặng khi nghe cô ấy thú nhận rằng, sở dĩ cô ấy xin sang nhà hàng xóm xem bóng đá là để được đánh cược đội bóng yêu thích của cô ấy.
Năm đó, vợ chồng tôi đã phải bấm bụng rút một cuốn sổ tiết kiệm của gia đình trị giá gần bằng chiếc ô tô mà tôi đang đi để trả cho khoản tiền cô ấy đặt cược vào đội bóng mà cô ấy thích. Vợ tôi năm đó đã tỏ ra hối lỗi lắm nên tôi bỏ qua mọi chuyện.
Tuy nhiên, năm nay mùa bóng Euro lại đến và tôi rút kinh nghiệm quản lý giờ giấc cô ấy chặt hơn, không để cô ấy đi xem bóng ở ngoài nữa.
Dù vậy, tôi vẫn cứ băn khoăn cách đó có thể khiến cô ấy không nướng tiền vào mấy trò vô bổ nữa hay không? Tôi không biết biểu hiện của người hay chơi cá độ là như thế nào? Tôi nên làm gì để ngăn chặn vợ không sa đà vào mấy trò vô bổ ấy nữa? Ai có kinh nghiệm trong vấn đề này, hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Người đưa tin
5 ngày chồng vắng nhà và "sự ra đi" của cô bồ trẻ
Không có một lời nào có thể diễn tả hết những cảm xúc ngổn ngang trong lòng chị trong 5 ngày chồng vắng nhà đó.
Vậy là đã 5 ngày anh chưa về nhà. Chị biết rõ mồn một rằng chồng mình đang ở nhà bồ. Nhưng chị cũng chẳng thể làm được gì hơn là im lặng chờ đợi. Bởi vì, đám tang cô gái đó - bồ của anh vừa được tổ chức ngày hôm kia.
Một cô gái khá xinh đẹp, nhưng luôn có một vẻ gì đó mỏng manh, yếu ớt, đáng thương - đó là cảm nhận của chị lúc gặp cô ta lần đầu, khi phát hiện ra mối quan hệ bất chính giữa cô ta và chồng mình. Khi chị vì ghen tuông mà định làm to chuyện thì chồng chị đã van xin chị rằng: "Anh xin em, anh hứa sẽ cắt đứt hoàn toàn với cô ấy và toàn tâm toàn ý quay về với gia đình. Anh chỉ xin em đừng làm gì cô ấy, vì cô ấy rất đáng thương, mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, sự sống cũng chẳng còn được bao lâu nữa đâu...". Nói đến đó mắt anh cụp xuống, dường như muốn rơm rớm nước mắt. Anh đã có lời như thế, dù thật sự cô ta bị bệnh hay là dối trá thì thiết nghĩ chị cũng chẳng cần làm to chuyện làm gì, với lại cũng đâu giải quyết được gì.
Sau đó, mọi chuyện dần yên ắng, anh quay trở về là một người chồng, người cha mẫu mực được bà con chòm xóm, anh em họ hàng yêu mến. Chỉ riêng chị, thi thoảng thấy anh lặng yên, tâm hồn như thả trôi đâu đâu, bằng linh cảm của người phụ nữ , chị biết anh vẫn còn nhớ đến cô ta. Nhưng chị cũng như anh, cố gắng nén tiếng thở dài để làm tốt bổn phận của mình với gia đình, con cái, hy vọng mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp lên.
Cứ thế, bẵng đi cũng phải đến gần 1 năm sau, một buổi tối anh chị sau khi cơm nước xong, đang ngồi xem ti vi thì điện thoại của anh réo vang. Anh cầm máy chần chừ mãi mới nhấn nút nghe. Nhưng chỉ sau vài câu nói chuyện ngắn ngủi thì anh bật người dậy, lao vút ra sân định lấy xe phóng đi. Chị gọi với theo, anh không trả lời. Anh khởi động xe, chị cũng theo anh lên ngồi ở ghế phụ, dịu dàng nói với anh: "Em đi cùng anh!". Lúc đó, chị đã linh cảm rằng chuyện chắc hẳn chỉ liên quan đến cô gái đó mà thôi. Anh không trả lời, chỉ nhìn chị một cái thật sâu, rồi cũng không đuổi chị xuống mà nhanh chóng khởi động xe phóng đi.
Linh cảm của chị quả không sai, địa điểm anh đến chính là nhà bồ cũ của anh. Anh lập tức xuống xe, xông vào, để mặc chị loay hoay theo vào sau. Khi chị vào đến nơi thì một cảnh tượng đập vào mắt chị: cô gái đó nằm bẹp trên giường, sắc mặt xanh tái, người yếu ớt vô lực như gần mất đi sự sống, còn anh đang quỳ bên giường, nhìn cô ấy với vẻ xót thương vô hạn. Mẹ cô ta ở bên cạnh nhìn thấy anh đến thì vừa khóc vừa nói: "Cháu đến rồi à! Nó cứ đòi gặp cháu mãi. Bác xin lỗi đã làm phiền đến cháu và gia đình, nhưng nó chắc chỉ đi trong nay mai thôi...". Nghe đến đó, chị lặng lẽ trở ra ngoài, bắt taxi tự về nhà. Và cũng từ lúc đó tới giờ là chẵn 5 ngày, chị biết cô gái ấy đã được đưa ra nghĩa trang yên nghỉ được 1 ngày nhưng bóng dáng anh thì vẫn không thấy đâu, cũng không một cuộc gọi, một lời báo tin cho chị.
Không có một lời nào có thể diễn tả hết những cảm xúc ngổn ngang trong lòng chị trong 5 ngày chồng vắng nhà đó. Con gái 4 tuổi liên tục hỏi bố đâu mà chị đành phải nói dối rằng anh đi công tác. Đến ngày thứ 7 kể từ buổi tối anh đi đó, anh đã trở về nhà. Nhìn anh gầy xọp đi, râu ria lởm chởm, ánh mắt vô hồn mà lòng chị quặn thắt. Chị thương anh, nhưng chị cũng thương chính bản thân mình, bởi nỗi đau xé lòng mà anh đang chịu đựng ấy lại là vì 1 người đàn bà khác chứ không phải vì chị - vợ của anh!
Tuy buồn vô hạn nhưng chị cũng xác định rằng, chỉ cần anh trở lại bình thường là anh như trước kia, thì chị cũng coi như một tuần vừa rồi chưa hề xảy ra. Dù sao thì người cũng đã đi về cõi vĩnh hằng, cũng sẽ chẳng còn làm phiền cuộc sống của anh chị nữa. Chị ghen tuông với 1 người đã chết hóa ra chẳng phải chị quá ích kỉ, nhỏ nhen sao?
Nhưng lúc trở về nhà, anh đi về như một cái bóng, ngày đi làm thì thôi nhưng tối về cơm nước xong là anh khóa cửa chặt một mình ở trong phòng riêng rít thuốc, làm việc và ngủ luôn trong đó. Chị và con gái như không hề tồn tại trong mắt anh. "Anh dành toàn bộ thời gian để tưởng nhớ về người tình đã khuất, anh không cần cuộc sống hiện thực, không cần vợ và con nữa phải không?" - chị nhẹ giọng trách anh khi mà cả tháng trời từ khi trở về anh sống trong tình trạng như vậy. Anh ngẩng khuôn mặt tiều tụy, má hóp lại vì sụt cân, không kiên nhẫn đáp lại chị: "Em ghen cả với người đã chết à?".
Chị nghĩ mình không ghen với cô ấy, bằng chứng là chị đã bỏ qua tất cả mọi chuyện liên quan đến cô ta, thật lòng. Nhưng chị thật khó để chấp nhận tiếp tục chung sống với một người đàn ông mà héo mòn vì thương nhớ một người phụ nữ khác! Chị cũng không đủ rộng lượng, bao dung để đi bên anh, động viên anh vượt qua những ngày tháng khó khăn này, khi mất đi cô gái đó mãi mãi. Nếu anh là một người bạn, hẳn chẳng có gì đáng nói, nhưng anh là chồng chị, chị sao đủ vĩ đại đây, nỗi đau bị phản bội của chị vẫn còn đó thì ai giúp chị xoa dịu?
Cô gái ấy đáng thương, chị hiểu điều đó, anh có tình cảm thật lòng với cô ấy, chị cũng biết nốt. Nhưng còn chị và con thì sao, không đáng thương ư khi 2 người đâu có làm gì nên tội mà lại bị anh đối xử như thế? Chả lẽ chỉ vì cô gái ấy đã chết mà anh có quyền làm những hành động xát muối vào trái tim chị và tâm hồn trẻ thơ của con?
Sau một đêm trắng suy nghĩ, chị quyết định bế con về nhà ngoại. Chị cũng để lại cho anh vài lời, đại ý rằng muốn ly thân một thời gian. Có lẽ đó cũng là điều cả anh và chị cần trong lúc này...
Theo MASK
Cho đến đêm chồng vắng nhà, tôi mới hiểu lý do vì sao cô ô sin thường có những cơn đau bụng kinh dị đến vậy Tôi vẫn kiên nhẫn ngồi đợi. Một lát sau, tôi thấy cô ô sin và chồng tôi ôm nhau tình tứ đi ra. Tôi choáng đến mức làm rơi cốc nước đang uống. Lên thành phố lập nghiệp từ 10 năm trước, đến nay hai vợ chồng tôi cũng gọi là có của ăn của để. Con gái út của tôi năm nay...