Sự thật phũ phàng khi đi xét nghiệm giả ADN hộ bạn
Trên đời này không có gì là không thể xảy ra, tôi đang rất buồn bực và cũng bối rối. Nói dối vợ đi công tác, tôi đã trốn khỏi gia đình mình được hơn một tuần.
ảnh minh họa
Tôi không thể trở về nhà với gương mặt bình thản, âu yếm vợ của tôi như mọi khi, quấn chặt đứa con trai bé bỏng của chúng tôi. À không, chỉ là của cô ấy mà thôi. Thằng bé không phải con đẻ của tôi.
Câu nói đùa “cháu bà ngoại thì chắc chắn là cháu bà ngoại, còn cháu bà nội thì chưa chắc đã phải cháu bà nội” không ngờ lại rơi đúng vào trường hợp của tôi. Và tôi chỉ biết điều đó khi đi xét nghiệm AND gần đây. Nói ra thì dài dòng, nhưng việc tôi đi xét nghiệm AND không phải vì tôi không tin tưởng vợ hay người đời dèm pha. Tôi và vợ đã kết hôn được 5 năm, thằng bé cũng vừa trải qua sinh nhật 4 tuổi hạnh phúc bên bố mẹ. Chúng tôi quen nhau và yêu nhau từ thời đại học, ra trường đều được bố mẹ lo cho công việc ổn định nên cũng bình yên đến với nhau. Cuộc sống ổn định khiến gia đình luôn vui vẻ cho đến đầu tuần trước.
Tôi có một cậu bạn thân, tên Tuấn. Tuấn là bạn thời cấp 3 của tôi, học hành nghiêm chỉnh, công việc đàng hoàng, bố mẹ đều là công nhân viên chức. Tuy nhiên, mãi sau này, khi cũng khá đứng tuổi, Tuấn mới yêu một cô gái làm nghề cắt tóc gội đầu ở tỉnh khác đến làm việc tại Hà Nội. Tuấn phải lòng cô gái đó khi cô đang mang thai, bị người yêu ruồng bỏ, một thân một mình mưu sinh nơi đất khách.
Sau này, khi cô gái đó sinh đẻ, Tuấn cũng túc trực như một người cha thực thụ. Dĩ nhiên, bố mẹ Tuấn phản đối kịch liệt và ông bà còn định từ con khi Tuấn nói với bố mẹ là sẽ cưới cô gái đó.
Bí thế, Tuấn nhờ tôi đem cu Bon đi xét nghiệm ADN để chứng minh quan hệ cha con ruột, rồi dùng giấy tờ đó để giả như Tuấn và đứa con riêng của cô gái cắt tóc kia có quan hệ huyết thống. Có bằng chứng, ông bà sẽ chấp nhận. Còn chuyện sau này lớn lên giống ai, Tuấn phẩy tay: “Ở cùng nhau là nhìn khác giống nhau hết”. Tôi vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của bạn vì thấy cô gái kia sống biết điều, ngoan ngoãn.
Video đang HOT
Đưa cu Bon đến xét nghiệm AND mà tôi chẳng hề suy nghĩ bất cứ điều gì. Cho đến khi nhận kết quả xét nghiệm. Tôi điếng người. Cu Bon và tôi không phải quan hệ cha con. Tôi gần như không thể đứng vững và phải ngồi một lúc lâu ở phòng xét nghiệm. Không cảm giác nào có thể tả được tâm trạng tôi lúc đó, sụp đổ, tan vỡ, thất vọng, đau đớn. Tất cả như bóp nghẹt trái tim một thằng đàn ông là tôi.
Tôi không dám gọi điện cho Tuấn, tôi cũng không truy xét vợ tôi. Tôi chỉ lẳng lặng uống rượu suốt một đêm không về. Mặc cho hàng chục cuộc điện thoại của vợ gọi, tôi vẫn không thể nghe giọng của cô ấy. Sáng hôm sau, khi vợ đi làm, con đi học, tôi lẳng lặng về nhà thu xếp đồ đi. Tôi biết lòng tôi yêu cô ấy, nên tôi đau không chịu được khi nhìn thấy, có lẽ tôi sẽ không thể kiểm soát bản thân mà làm đau vợ.
Tôi không thể hét lên với cô ấy: “Em là đồ dối trá!”, tôi cũng không thể nói với cu Bon: “Con không phải con trai của bố!”. Giờ đây, tôi hoang mang. Tôi không biết nên làm gì tiếp theo, tôi không muốn gia đình tan vỡ, tôi vẫn rất yêu vợ tôi nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được những lời giải thích mà bây giờ tôi nghe kiểu gì cũng sẽ giống như những lời ngụy biện. Cô ấy đã đẩy tôi xuống địa ngục, có cách nào để tôi tin tưởng cô ấy được nữa không?
Xa cô ấy và cu Bon đã hơn một tuần, tôi vẫn bế tắc tột độ, tôi nhớ vợ, nhớ con nhưng sự thật phũ phàng ném tôi vào khoảng tối, khiến tâm hồn tôi đau nhức. Tôi phải làm sao trong trường hợp này đây?
Theo VNE
Tôi không biết mình phải thoát ra bằng cách nào...
Bây giờ thì tôi tin có quả báo. Nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là tôi vui mừng khi người khác gặp bất hạnh.
Hôm giỗ đầu mẹ anh, thấy hai cha con Trung dắt díu nhau về, tôi bỗng mủi lòng dù vết thương mà anh gây ra cho tôi vẫn chưa lành miệng. Tôi rất muốn nói với anh những lời cay độc nhưng khi nhìn bộ dạng của anh thì tôi không đành lòng.
"Anh bây giờ cực lắm, phải vừa trông mẹ, vừa trông con, nhiều lúc phát khùng luôn"- Trung than thở. Tôi im lặng bởi thật sự không biết phải chia sẻ thế nào... Đối với tôi bây giờ anh chẳng còn có ý nghĩa gì, đúng hơn anh là thủ phạm khiến tôi chai sạn, không thể nào mở lòng với bất cứ người đàn ông nào khác...
... "Nói cho đơn giản là anh không còn yêu em nữa. Cứ nghĩ thời gian xa cách sẽ làm dầy thêm nỗi nhớ, làm cho tình yêu thêm vững bền qua thử thách, làm cho lòng người gắn kết với nhau như thể đá vàng... nhưng rốt cục không phải vậy. Đơn giản là xa mặt cách lòng. Trái tim anh đã hướng về người khác".
Trung viết cho tôi như vậy. Anh không bắt máy khi tôi gọi điện thoại dù tôi có viết cho anh rằng chỉ muốn nghe tiếng anh một lần sau cuối. Anh mail cho tôi bảo rằng, sính lễ mà ba má anh cho tôi hồi làm lễ đính hôn anh không đòi lại. Tôi cứ giữ để làm kỷ niệm. Xem như anh đền bù cho tôi 3 năm chờ đợi, 3 năm tuổi thanh xuân...
Tôi bảo tôi sẽ giữ để chờ anh về, chờ được gặp mặt anh để nói những điều cần nói và trả lại anh để lòng tôi thanh thản. Với tôi, tình yêu và sự chờ đợi không thể định giá. Và tính từ khi tôi biết anh, yêu anh không chỉ là 3 năm.
Cuối cùng thì anh cũng bắt máy. Tôi nhớ nguyên văn lời anh nói với tôi như thế này: "Xin lỗi em. Yêu và không yêu là chuyện của trái tim... 3 năm xa cách, anh không còn thấy nhớ thương em, không còn mong muốn gặp lại thì can cớ gì phải ép uổng con tim? Tận đáy lòng mình, anh mong em tìm được người phù hợp với em hơn anh và mong em hạnh phúc".
Tôi mím chặt môi để không khóc dù lòng tôi tan nát. Không phải tôi hối tiếc mà vì tôi nghĩ con người sao quá bạc bẽo. Tôi quen anh khi chúng tôi cùng tham dự một trại hè thanh niên tiên tiến ở Hà Nội; trở về Sài Gòn, anh nói yêu tôi và thề thốt sẽ đi cùng tôi 100 năm trong cuộc đời này. Tôi yêu anh và cho anh tất cả những gì tươi đẹp nhất mà một người con gái có thể có được. Trong suốt những năm tháng ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, anh có thể quên tôi...
Vậy mà 3 năm anh trở ra Hà Nội công tác, mọi thứ đã đổi thay. Trái tim anh đã chạy theo người con gái khác trong một khoảnh khắc tôi quá chủ quan tin rằng, tình yêu là điều thiêng liêng cao cả nhất trong cuộc đời này. Thì ra, nó không bất di, bất dịch như tôi nghĩ...
Tôi về gặp ba mẹ anh để nói rõ sự tình. Mẹ anh khóc rồi bảo: "Trời cao có mắt con à. Mẹ xin lỗi vì đã đẻ ra thằng con bất nghĩa". Tôi an ủi mẹ anh, rằng chúng tôi có duyên mà không có nợ. Bà khóc và khuyên tôi hãy quên Trung đi để tìm hạnh phúc cho mình vì tôi không còn trẻ nữa... Tôi gục đầu vào lòng bà, cố tìm một chút hơi ấm tình thân mà tôi biết từ nay sẽ không còn nữa.
Đó là chuyện của 5 năm về trước. Giờ mẹ anh không còn. Bà bị tai biến nằm một chỗ ngay trong ngày đám cưới Trung và mới mất cách nay 2 năm. Có một điều mà tôi không lý giải được hoặc nếu có thì chỉ biết trông chờ vào chuyện tâm linh. Hôm đám tang mẹ anh, hai vợ chồng Trung về lo đám nhưng buổi tối lại quay ra thị xã ngủ ở khách sạn. Nghe đâu vợ anh than phiền đám tiệc ồn ào, xô bồ không ngủ được. Còn Trung thì lại bảo vợ anh sợ ma, không dám ngủ ở nhà có người chết nên anh phải đưa vợ ra thị xã ngủ. Riêng tôi lại nghĩ sự có mặt của mình trong đám tang khiến họ khó chịu nên phải tránh đi.
Sáng hôm sau trên đường quay lại, xe của Trung tránh một con chó chạy ngang đường nên tông vào dãi phân cách. Vợ anh bị gãy chân và chấn thương sọ não phải sống đời sống thực vật từ đó đến giờ...
"Đôi khi anh nghĩ mình phải gánh lấy kết cục bi thảm như hôm nay là do những gì mình đã gây ra trước đây. Sau khi mẹ bé Ti bị nạn, đường công danh của anh cũng lận đận. Nhiều khi nửa đêm anh ngồi khóc một mình. Không biết còn có thể chịu đựng đến bao giờ..."- Trung gục đầu lên bệ cửa. Tôi thấy vai anh rung rung.
Tôi nói với Trung là con người ta sống trên đời cần phải biết đến hai chữ nhân nghĩa. Tôi không thể tha thứ cho anh nhưng nếu anh cần, tôi có thể giúp anh chăm sóc, dạy dỗ cô con gái tội nghiệp của anh. Cháu thật đáng thương vì đã không được sống trong vòng tay mẹ khi chưa tròn 1 tuổi. "Anh rất biết ơn em vì điều đó"- giọng Trung nghèn nghẹn.
Vậy là tôi trở thành mẹ nuôi của con anh. Tôi đón cháu về ở hẳn với mình để anh rảnh tay, rảnh chân chăm sóc vợ. Thế nhưng, lấy cớ đến thăm con gái, anh lại thường xuyên lui tới nhà tôi. Mấy đứa em tôi cảnh báo: "Chị coi chừng ảnh có ý đồ đen tối với chị". Ba tôi thì im lặng quan sát một thời gian rồi bảo: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời nghen con". Trong khi đó, bạn bè tôi lại thẳng thắn can ngăn: "Đừng có dính líu tới thằng cha ấy có ngày lại khóc hận như lần trước".
Tôi không biết nghe ai. Thật sự tôi thấy lòng không còn rung động trước Trung. Thế nhưng tôi vẫn quan tâm đến cha con anh, thậm chí lo lắng cho cả vợ anh. Tôi luôn cầu mong điều kỳ diệu sẽ xảy ra, mong vợ anh sẽ tỉnh dậy. Thế nhưng điều đó gần như không thể.
Và giờ đây, tôi đang mắc kẹt trong chính suy nghĩ của mình. Tôi không biết phải thoát ra bằng cách nào...
Theo VNE
Chuyện những người phụ nữ Cô người yêu cũ của anh mỗi lần gọi điện thoại lại hỏi: "Bà ấy lúc này mập hay ốm?". Mỗi lần nghe vậy anh lại bật cười. Phụ nữ lạ thật. Sao cứ phải quan tâm đến những chuyện không đâu như thế? Mập hay ốm, xấu hay đẹp thì có gì quan trọng khi người ta yêu nhau bằng khối óc,...