Sự thật nghiệt ngã được phơi bày trong ngày gặp mặt thông gia
Ngày nhà trai sang nói chuyện xin cưới, khi hai thông gia nhìn thấy nhau, họ đều bất ngờ và lạnh nhạt. Thanh không thể ngờ rằng trong buổi nói chuyện hôm đó, chính mẹ cô là người bác bỏ cuộc hôn nhân này. Còn bố Thanh, ông chỉ im lặng trầm ngâm.
Thanh và Tuấn quyết định kết hôn sau 5 năm yêu nhau. Đối với Thanh, đây chính là quả ngọt cho mối tình trong những năm tháng thanh xuân. Những tưởng Thanh sẽ được hạnh phúc sau bao trắc trở, nhưng một lần nữa, số phận lại trêu đùa với tình yêu của cô.
Thanh và Tuấn quen nhau từ lúc cả hai còn ngồi trên ghế đại học. Ngày ấy, cô ấn tượng với cậu nam sinh khóa trên hiền lành, ít nói, học rất giỏi nhưng lại không có một cơ hội khiến cô gần Tuấn. Nhưng rồi như một mối nhân duyên, ra trường cả hai lại cùng làm việc cho một công ty. Sự tình cờ này khiến cả hai có cơ hội được hiểu và nói chuyện nhiều hơn. Lâu dần, tình yêu giữa họ đã nảy nở.
Từ những ngày đầu yêu nhau, Thanh đã nghe Tuấn kể về người mẹ tần tảo của anh. Bố Tuấn mất sớm, để lại cậu con trai ngây dại và người vợ còn đang độ tuổi xuân. Vậy mà dù chật vật nuôi con, mẹ Tuấn vẫn chưa một lần có ý định đi bước nữa. Nghe người yêu kể về mẹ, Thanh càng ngưỡng mộ mẹ Tuấn hơn.
Sự tình cờ này khiến cả hai có cơ hội được hiểu và nói chuyện nhiều hơn. Lâu dần, tình yêu giữa họ đã nảy nở. Ảnh minh họa
Vài lần về nhà người yêu, Thanh thấy gắn bó nơi này. Mẹ Tuấn là mẫu hình lý tưởng của phụ nữ thời xưa. Trong mắt Thanh, đó là một người phụ nữ biết hy sinh và đáng để học tập. Cô tự nhủ sau này khi làm con dâu của người phụ nữ đã chịu nhiều bất hạnh ấy, cô nhất định phải sống thật đúng với đạo làm dâu.
Việc một cô gái thành thị với gia cảnh giàu có yêu một chàng trai nghèo sống ở vùng đồng quê như Tuấn gặp không ít cản trở. Bố của Thanh luôn muốn gia đình được môn đăng hậu đối. Khi nhìn thấy gia cảnh người yêu của con gái, ông nhất quyết không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Nhưng rồi ròng rã 1 năm, 2 năm và đến năm thứ 4, cả hai vẫn gắn bó bên nhau nên bố Thanh cũng phải nhìn lại. Ông cảm thấy đây quả là một người con trai kiên trì và chung thủy. Những tưởng sau ngần ấy năm, cả hai đã được sự chúc phúc từ hai bên gia đình thì họ sẽ có một cái kết hạnh phúc. Nhưng một lần nữa tình yêu của Thanh lại gặp sóng gió.
Video đang HOT
Đáng lẽ đó là ngày vui của Thanh nhưng không ngờ bất hạnh lại ập xuống. Ảnh minh họa
Ngày nhà trai sang nói chuyện xin cưới, khi hai thông gia nhìn thấy nhau, họ đều bất ngờ và lạnh nhạt. Thanh không thể ngờ rằng trong buổi nói chuyện hôm đó, chính mẹ cô là người bác bỏ cuộc hôn nhân này. Còn bố Thanh, ông chỉ im lặng trầm ngâm.
Đáng lẽ đó là ngày vui của Thanh nhưng không ngờ bất hạnh lại ập xuống. Khi mọi người đã về hết, mẹ Thanh mới nói rõ mọi việc cho cô nghe. Sở dĩ cả hai không thể làm thông gia của nhau là bởi vì mẹ Tuấn ngày trước đã từng xen vào phá vỡ gia đình Thanh.
Thì ra bố Thanh trước kia là một chủ thầu xây dựng. Trước kia ông đã từng có vài lần nhận công trình ở nơi vùng quê ấy và đem lòng yêu một người phụ nữ. Người phụ nữ đó không phải ai khác mà chính là mẹ chồng tương lai của Thanh.
Nếu như năm ấy mẹ Thanh không có bầu cô thì đã chẳng thể giữ nổi chân chồng. Bởi vì người đàn bà kia cũng dùng mọi thủ đoạn để lôi kéo bố cô về với bà. Nhưng tất cả đã kết thúc chóng vánh khi bố cô bị ông bà nội bắt buộc phải đoạn tuyệt với người đàn bà ấy quay về bên gia đình. Ông bà nội Thanh cũng không cho bố Thanh từ đó được nhận công trình ở cái nơi miền quê nghèo xơ xác và điều tiếng ấy nữa. Và họ biệt tăm nhau từ đó. Bồ cũ của bố cũng đã lấy chồng và sinh ra Tuấn hiện nay.
Thanh suy sụp hoàn toàn, không ngờ có ngày cô lại rơi vào hoàn cảnh éo le như thế. Cô biết dù có kết hôn đi chăng nữa, cô cũng không thể tốt với người đã khiến mẹ cô đau khổ suốt mấy chục năm qua. Nhưng còn tình yêu của cô và Tuấn, cả hai chẳng làm gì nên tội, bây giờ không lẽ vì điều đó mà khiến họ phải lỡ dở tình duyên? Đứng trước hai sự lựa chọn, Thanh không biết nên chọn bên tình hay bên hiếu.
Theo Emdep
'Nhà ông bà có con dâu như con gái tôi chẳng khác nào có được cục vàng'
Lúc ngồi cùng thông gia, bố tôi còn gửi gắm con gái mình cho gia đình nhà chồng tôi bằng giọng đầy tự hào.
Tôi sinh ra trong một gia đình tri thức. Bố tôi làm giảng viên một trường đại học còn mẹ là bác sĩ chuyên khoa. Từ nhỏ tôi đã sống trong sự dạy dỗ nghiêm khắc nhưng rất tâm lý của bố.
Trong ký ức của tôi, bố luôn là người bên cạnh từ khi tôi cất tiếng khóc chào đời cho đến những khoảnh khắc đáng nhớ của cuộc đời. Bố là người nắm tay khi tôi chập chững tập đi từng bước. Bố là người giả vờ không quan tâm nhưng luôn chạy theo sau chiếc bánh xe đạp trong những ngày tôi tập đạp chiếc xe đạp đầu tiên.
Từ nhỏ tôi đã thân với bố đến lạ. Có việc gì cũng đều nhỏ to với bố. Thậm chí lần đầu tiên "đến tháng" tôi cũng ngây ngô hỏi bố. Bố tôi là thế, luôn tâm lý nhưng cũng nghiêm khắc vô cùng.
Bố tôi luôn nói rằng sinh ra là con gái đã thiệt thòi. Vì thế bố tôi nói nếu muốn thay đổi cách suy nghĩ của họ về mình thì nhất định tôi phải tự lập, phải thành đạt. Như thế mới có thể khiến bố mẹ tự hào, bản thân cũng không sợ bị ức hiếp khi ra ngoài xã hội.
Bởi lẽ này nên suốt 12 năm ngồi trên ghế nhà trường, năm nào tôi cũng đạt học sinh giỏi xuất sắc của trường. Lên đại học, học kỳ nào tôi cũng dành được học bổng. Khi bạn bè đang chật vật xin việc thì tôi đã được một công ty nước ngoài mời về làm việc ngay từ năm thứ 3 với mức lương vài chục triệu một tháng.
Từ nhỏ tôi đã thân với bố đến lạ, có việc gì cũng đều nhỏ to với bố. Ảnh minh họa
Ngoài thành công trong công việc, mẹ cũng dạy cho tôi rất nhiều về nội trợ cũng như ứng xử trong gia đình. Phải nói rằng, tất cả những gì tôi đạt được là thành quả cho sự cố gắng không ngừng của tôi. Nhưng công lao to lớn nhất vẫn thuộc về bố tôi, mẹ tôi.
Dù thân thiết như vậy nhưng từ khi có người yêu, tôi cảm thấy không còn gần gũi bố lắm. Thứ nhất là khi đã trưởng thành, con gái thường muốn tâm sự với mẹ hơn. Thứ hai là dần dần tôi cũng có những bí mật giữ riêng mình. Mỗi lần bố hỏi han về tình cảm, tôi đều thoái thác không muốn chia sẻ hoặc trả lời vài câu cho qua.
Tôi nhớ khi lần đầu tiên tôi thất tình, tôi đã đau khổ đến tuyệt vọng. Cả ngày nhốt mình trong căn phòng ủ rũ và nghĩ rằng cuộc sống thật bất công với tôi. Tôi luôn cho rằng khi sự nghiệp của mình tươi sáng thì tình cảm mặc nhiên cũng sẽ như vậy. Nhưng đó quả là một ý nghĩ sai lầm. Và chính bố đã nói cho tôi nghe điều ấy.
Bố đã đến bên tôi và hỏi: "Con có cần một chỗ dựa không?". Thế là tôi gục đầu vào vai bố khóc nức nở. Sau đó bố chia sẻ về tình yêu, về những kinh nghiệm của bố trong chuyện tình cảm. Bố chỉ muốn tôi hiểu, tôi vẫn luôn là người con mà bố tự hào nhất. Và tôi không bao giờ được xem thường bản thân. Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, vì vậy khi một người rời bỏ mình, hãy hoan hỷ và chấp nhận.
Những lời nói của bố đã vực dậy tôi. Tôi lại tiếp tục cố gắng trong công việc và gặp chồng tôi bây giờ. Có lẽ nói chuyện hạnh phúc lúc này là quá sớm, nhưng tôi tin với những gì bố đã dạy bảo và bản thân cố gắng, tôi hy vọng mình sẽ không phụ lòng bố.
Hôm nay là ngày tôi kết hôn. Bố bước vào phòng cô dâu và đeo đôi giày cưới vào chân tôi. Bố ôm tôi và tôi đã cảm nhận được vai mình ươn ướt. Bố tôi vẫn luôn như thế, dù trong lòng có xúc động thế nào ông cũng cố kìm nén không để tôi biết.
Hôm nay, đứng trước lễ đường, trước gia đình thông gia, bố tôi đã có những chia sẻ thật lòng nhất. Bố tôi không mong nhà thông gia thông cảm cho tôi bởi vì bố nói nuôi dạy tôi nên người với bố đã là một thành công lớn. Nếu có gì không hài lòng về con gái của ông, họ tuyệt đối không được làm tổn hại đến tôi mà phải trả lại cho bố tôi ngay lập tức.
Hôm nay, đứng trước lễ đường, trước gia đình thông gia, bố tôi đã có những chia sẻ thật lòng nhất. Ảnh minh họa.
Tôi thấy khi bố nói, người mỉm cười ,người chấm vội giọt nước mắt. Lúc ngồi cùng thông gia, bố tôi còn gửi gắm con gái mình cho gia đình nhà chồng tôi bằng giọng đầy tự hào: "Ở nhà tôi, con gái là cục vàng với vợ chồng tôi. Tôi xin gửi cục vàng này ở nhà ông bà. Nhà ông bà có được con dâu như con gái tôi thật sự chẳng khác nào như có được cục vàng mười đấy".
Có thể bố mẹ chồng và khách khứa bên cạnh hơi bất ngờ khi bố tôi nói vậy. Nhưng tôi hiểu, bố tự hào như nào về tôi và cũng tự tin như nào về tôi khi làm dâu.
Hôm nay tôi đã là con dâu nhà người, đã có thêm người bố thứ hai. Nhưng khi ngồi viết những dòng tâm sự này, tôi thương và nhớ bố đến nỗi tôi khóc tu tu như một đứa trẻ. Có lẽ bậc cha mẹ nào cũng tự hào về con cái dù con của họ có vô vàn thiếu sót. Nhưng cũng chỉ có họ mới đối xử tốt với chúng ta đến vậy. Tôi chưa bao giờ nói điều này với bố, nhưng tôi rất tự hào về bố của mình...
Theo Emdep
Nhà trai chỉ đặt 500 ngàn vào tráp ăn hỏi vì khinh thông gia bán báo Vừa vào căn nhà cấp 4 sập xệ nhà Hiền, ông Toàn đã chết sững khi thấy này trên bàn thờ. Á khẩu vì nhà thông gia sở hữu thứ này, ông Toàn vội vã cấu vào người vợ thủ thỉ: "Bà ra cây ATM rút ngay cho tôi 100 triệu mang về đây nhé". ảnh minh họa Ngày đầu Tuấn dẫn Hiền...