Sự thật nghi án cụ ông tự thiêu vì ghen ở Hà Nội
Rượu chè, lô đề cùng với những ghen tuông mù quáng, người đàn ông đã dại dột tự kết liễu đời mình một cách đau đớn Rượu chè, lô đề cùng với những ghen tuông mù quáng, người đàn ông đã dại dột tự kết liễu đời mình bằng cách tẩm xăng lên người, sau đó cuốn chăn bên ngoài, châm lửa kết thúc cuộc đời một cách đau đớn. Sự việc đã xảy ra hơn một tuần nhưng không khí tại xóm 10, thôn Đoàn Xá, xã Hồng Tiến (Ứng Hòa, Hà Nội) vẫn u buồn và sầu não, những khuôn mặt thất thần chưa hết kinh hoàng của người thân.
Đâu đó vẫn có người tum năm tụm ba bàn tán xôn xao về cái chết của ông Trần Văn T.
Ảnh minh họa
Bi kịch nơi xóm nhỏ
Xóm 10 thôn Đoàn Xá, xã Hồng Tiến (Ứng Hòa, Hà Nội) là một vùng quê nghèo, mang đậm chất thuần nông được bao bọc bởi sự yên bình nơi thôn quê. Nhưng từ sau sự ra đi đột ngột của ông T bằng hành động mù quáng thì dư luận nơi đây thật sự dậy sóng.
Ngôi nhà cấp bốn nơi gia đình nạn nhân sinh sống nằm lọt thỏm sau cánh đồng, được dẫn vào bằng con đường đất lầy lội trơn trượt, nham nhở bởi những trận mưa kéo dài mấy ngày qua, thấp thoáng vài ngôi nhà nằm thưa thớt. Xóm nhỏ vẫn bị bao phủ bằng không khí u buồn, nhưng có lẽ đau đớn hơn cả là bà Trần Thị Đ. Sinh năm 1961 (vợ người đàn ông tự thiêu) thì nỗi đau vẫn còn chưa hề nguôi. Sự việc diễn ra quá bất ngờ và chóng vánh khiến bà và các con mãi tiếc nuối.
Dù sự việc trôi qua được hơn một tuần, nhưng mỗi khi nhắc đến những người hàng xóm đặc biệt là những người tận mắt chứng kiến và tham gia dập lửa vẫn không hết bàng hoàng, sợ hãi. Bà Nguyễn Thị Kim, người sát vách gia đình nạn nhân nhớ lại: “Hôm đó ông T có gọi qua bờ tường rào hỏi chồng tôi có nhà không, tôi bảo chồng đi làm đồng, có việc gì thì để đến tối.
Rồi tôi thấy ông t nói với lại, đến tối thì xong việc rồi và đi vào nhà. Khi đó tôi vẫn không nghĩ là sẽ xảy ra chuyện kinh hoàng vậy. Vài chục phút sau, tôi ngửi thấy mùi khét lẹt, chạy ra hè nhìn thấy bên sân nhà ông T khói đen bốc lên nghi ngút. Lúc đầu tôi tưởng cháy nhà, nhưng khi nhìn ra phía cổng thì thấy ông T trên mình quấn tấm chăn, ngồi trên chiếc chiếu trải giữa sân đang bốc cháy dữ dội, quằn quại đau đớn.
Quá sợ hãi, tôi chạy ra ngoài đường kêu mọi người xung quanh đến ứng cứu. Nhưng do gia đình tôi và ông T nằm tách biệt với dân làng nên không ai nghe thấy. Tôi chạy đến khúc sông trước nhà thì thấy ông Bớt đang đánh cá gần đấy nên đã gọi.
Video đang HOT
Khi chúng tôi đến thì ngọn lửa trên người ông T cũng cháy gần hết, tấm chăn quấn trên người, quần áo, cùng chiếc chiếu đã bị thiêu rụi. Toàn thân nạn nhân cháy đen thui, ít phút sau ông T tử vong.”
Anh Thế, người hàng xóm cùng bà Kim sang dập lửa phân trần: “Tôi đang ngồi trong nhà, thấy bên ngoài có tiếng la lớn cháy, khi tôi vừa bước ra thì thấy sân nhà ông T lửa bốc cháy dữ dội, tôi vội nhảy qua tường rào dập lửa thấy ông ấy quằn quại trong đám lửa. Khi dập tắt được ngọn lửa thì người ông T nằm, thoi thóp rồi bất động, tôi và bác Bớt, vội bế ông vào giường và gọi người nhà về”.
Chị Thường (con dâu bà Kim) cho biết thêm: “Em đang cho con bú trong nhà thì thấy mùi khét khét như mùi thịt nướng, em bảo mẹ nhà nào nướng gì hay sao ấy, mẹ em mới đầu còn lưỡng lự sau đó chạy ra ngoài thì thấy cảnh tượng kinh hoàng trên”.
Lời trần tình của người vợ bị mang tiếng
Đôi mắt thâm quầng và hai dòng lệ kéo dài trên má mỗi khi nhắc đến hành động dại dột của người chồng làm cho người đàn bà ngoại tuổi ngũ tuần thêm phần tiểu tụy. Bà nói: “Mỗi khi uống rượu say về ông ấy vẫn đuổi tôi ra khỏi nhà. Tuy nhiên, sau khi tỉnh mọi việc lại bình thường nhưng lần này sao ông ấy lại dại dột thế không biết”. Bà Đ và ông T kết hôn năm 1975 và có với nhau 5 người con (3 trai, 2 gái).
Các con bà đều đã lập gia đình và có công ăn việc làm ổn định. Một người hiện đang lập nghiệp trong Nam, người làm việc cho một công ty trên thành phố, người đi chợ buôn bán hoa quả. Hai cô con gái thì cũng yên bề gia thất.
Ông bà ở với người con thứ ba, hàng ngày ông T đi chài lưới bắt cá, ngoài ra ông còn là một thành viên trong hội Cựu chiến binh và Hội nông dân của xã. Ông được người dân trong thôn, xóm rất quý mến vì bản tính hiền lành, thật thà, chất phác, sống vô tư. Những năm đầu của thập niên 80 trong thôn mọc lên vài lò gạch thủ công, kéo theo nhiều lao động trong làng và từ nơi khác đến làm thuê.
Lúc rảnh rỗi ông thường ra đây trò chuyện, uống nước chè và rồi ông nghiện rượu lúc nào chẳng hay. Tuổi ngày càng cao, sức khỏe yếu dần và cá ngoài sông cũng ít nên ông ngại đi làm. Thời gian rảnh rỗi ông lại lao vào rượu chè, thế rồi mâu thuẫn giữa ông và người con trai thứ ba bắt đầu nảy sinh.
Ông T ngày càng lún sâu vào những chuyện vớ vẩn. Đặc biệt, từ khoảng năm 2002, nơi đây lại rộ lên phong trào lô đề, tràn ngập các thôn xóm, ông T mỗi lần lang thang vác chai đi mua rượu lại sa vào đấy để thử vận may. Thế rồi ông cũng trở thành “ma đề” lúc nào không hay.
Bà Đ kể: “Trước kia ông ấy hiền lành, tử tế, từ khi nghiện rượu lại thêm nghiện lô đề, ông ấy trở nên thay đổi hẳn, từ một người hiền lành, chất phác biến thành người bê tha, nát rượu. Mỗi lần không có tiền ông ấy lại chửi đến thậm tệ từ mẹ tới con”.
“Thấy ông suốt ngày rượu chè, lại thêm thói lô đề con cái an hem họ hàng khuyên ngăn nhưng ông ấy vẫn chứng nào tật đấy. Vợ con có nói thì ông ấy lại chửi và đuổi ra khỏi nhà. Bực mình nên tôi vào trong Nam ở với thằng con trai một tháng. Vì đứa con dâu sắp sinh thêm con nên tôi ra ngoài này để chăm sóc cháu.
Được một thời gian ông ấy chửi tôi là đi quan hệ lăng nhăng, rồi cầm dao đuổi mấy mẹ con ra khỏi nhà. Bình thường ông ấy chửi tôi mặc kệ nhưng hôm đó ông ấy cầm dao dọa chém tôi, tôi sợ ông ấy say rượu làm càn nên tôi xuống nhà con gái định ngủ qua đêm ai ngờ ông ấy lại dại dột thế chứ”, bà Đ nghẹn ngào.
Ông Trần Văn Long, anh trai nạn nhân cho biết: “Trước cái chết của em trai, gia đình cũng đau đớn lắm, nó say rượu nên dại dột nghĩ quẩn, chuyện chỉ có thế thôi”. Còn ông Hoàng Hoa Thám, chi hội trưởng nông dân xã Đông Tiến cho biết: “Việc ông T tự thiêu có thể là do không làm chủ được bản thân, trong lúc nghĩ quẩn đã làm liều, chứ hoàn toàn không có biểu hiện gì bất thường”.
Việc ông T tự thiêu chết mình một cách đột ngột, hầu hết những người chứng kiến đều biết ngày hôm xảy ra sự việc, ông T uống rượu đến say mềm và chửi bới lung tung. Ngoài ra ông T còn thiếu nợ rất nhiều tiền của một số quán đề. Có thể do say rượu không làm chủ được bản thân đã nghĩ quẩn. Còn việc bà Đ có quan hệ lăng nhăng theo người dân là hoàn toàn không có vì bà Đ suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà , hơn nữa bà lại có tuổi và có cháu nội, cháu ngoại.
Theo Giáo Dục VN
Cay đắng đời gái ở 'ngã ba sung sướng'
Xã Xuân Bình, thị xã Sông Cầu, tỉnh Phú Yên giáp với tỉnh Bình Định được mệnh danh là "ngã ba sung sướng".
Nhiều năm qua, các quán nước ven đường là nơi dừng chân của cánh tài xế đường dài tìm "bãi đáp" trên đường thiên lý bắc nam.
Trong vai những dân chơi, chúng tôi được mục kích những "ổ nhện" ngay từ đầu cầu Bình Phú. Cạnh những nhà hàng nổi tiếng với ghẹ, cua, tôm... nuôi sẵn tại đầm Sông Cầu, chúng tôi đếm được hơn 30 quán nước không có bảng hiệu, là những ngôi nhà cấp bốn xập xệ, phía trước còn ngổn ngang gạch đá.
Đoạn đường "ngã ba sung sướng"
Vừa chạy xe qua, chúng tôi đã nhìn thấy nhiều cô gái nằm võng ngủ trưa, huýt sáo, ngoắc tay gọi vào. Chúng tôi thử tấp xe vào một quán lụp xụp có đường đất dẫn ra sau nhà. Mới đặt người xuống ghế, chị chủ quán đã đon đả hỏi tôi uống nước gì, tôi đáp: "Hai lon Ken!". Vài phút sau, chủ quán mang liền ra hai lon bia ướp lạnh. Nhấp một ngụm xong, tôi hỏi chị ta: "Có em út gì không?".
Ngã ba sung sướng.
Sau khi nhìn khách kĩ một lượt, thấy thái độ "nhiệt tình" của tôi, bà chủ gật đầu. Đó là đối với khách lạ còn khách quen của quán thì cứ bước thẳng ra sau nhà, nơi đặt sẵn bộ ghế sa-lông nệm đã sờn và chi chít lỗ thuốc ngồi đợi bà chủ điều "đào".
Cạnh bàn chúng tôi, một nhóm thanh niên từ TP Tuy Hòa (Phú Yên) mới dạt về thị xã Sông Cầu, đang ngập ngụa trong khói thuốc. Họ bàn tán rôm rả về chuyện "giải hạn" sau trận thua trên chiếu bạc lúc sáng.
Trong lúc "má mì" lấy xe máy dựng trước nhà đi chở gái về phục vụ khách, anh Tí - chồng chủ quán buột miệng than: "Mấy hôm nay khách ở Quy Nhơn ít ra lắm, quán chỉ đón khách vãng lai là chủ yếu". Tôi hỏi vì sao quán không nuôi hai, ba em như các quán khác thì anh Tí thật thà trả lời rằng, quán anh cũng có nuôi nhưng các em đã sang "yểm trợ" các quán bên cạnh. Đến khi cần, anh và vợ qua chở về. Theo lời Tí, lúc trước quán anh ta có nhiều cô gái rất đẹp nhưng đều bị khách giàu có từ Tuy Hòa ra, Quy Nhơn vào "dụ" mất, số còn lại "chạy sô" trong phố biển vì được nhiều tiền hơn. Ban ngày, quán im ắng thế nhưng luôn nóng bỏng ở... phía sau.
Tối hôm sau, chúng tôi quay trở lại "phố bán hoa". Hàng chục chiếc đèn pin lóe sáng khi thấy tiếng xe cùng những câu mời gọi "Anh ơi, vào đây uống nước". Tôi cho xe đi hết một vòng rồi quay lại và thấy vô số các cô gái bán hoa chạy theo vì tưởng đã "câu" được khách mua dâm. Chúng tôi dừng lại trước một quán tối om vì cúp điện. Bà chủ quán tên Uyên lấy bàn ghế cho khách ngồi. Sau khi biết tôi có "nhu cầu", bà chủ bảo chờ tí để ông chủ lấy chiếc Dream cũ kĩ đi bắt gái về.
Cay đắng đời "buôn hương"
Trước mặt chúng tôi là cô gái tên Hồng, quê ở Gia Lai. Bật nắp lon bia, cô uống ừng ực cho quên nỗi sầu rồi tâm sự, mới 23 tuổi nhưng cô đã có chồng và một con ở quê nhà. Để có tiền gửi về nuôi con, Hồng phải lưu lạc tha hương, nói dối chồng là xuống Quy Nhơn làm nghề thợ may. Tâm sự được nửa tiếng, Hồng giục tôi vào căn phòng chật chội, chỉ có một chiếc giường để còn thời gian tiếp khách khác.
Ngày hôm sau, chúng tôi vào một quán nước không tên gần cầu Bình Phú. Tiếp chuyện chúng tôi là cô gái tên Thủy. Bằng giọng buồn, Thủy kể, nhà cô ở đường Trần Bình Trọng (TP Quy Nhơn). Ngôi mộ nhỏ cách chỗ chúng tôi ngồi không xa là nơi chôn cất hài nhi, kết quả của mối tình giữa Thủy và một gã tài xế chạy đường dài. Gã ta hứa hẹn với Thủy đủ điều, rằng sẽ xây dựng một gia đình nho nhỏ với cô gái mới lớn nhưng khi Thủy mang thai, gã sở khanh "cao chạy xa bay". Không chịu nổi sự thị phi của hàng xóm, Thủy đành phá thai và trở thành gái bán hoa ở Sông Cầu để có tiền nuôi sống bản thân.
Tại quán của tú ông tên Sanh, chúng tôi bắt gặp đám khách làng chơi toàn là tài xế xe tải. Trong căn phòng hôi hám bẩn thỉu, tôi trông thấy nét mặt nhợt nhạt của cô gái tên Hạnh, quê ở Nghệ An. Hạnh đau lòng kể về quãng đời của mình. Từ khi còn học cấp 3, vì không có tiền ăn chơi nên Hạnh phải đi bán thân cho một đường dây gái gọi, trước khi lưu lạc vào miền Trung hành nghề. Hạnh bảo dù ngày lễ tết, các cô cũng phải chia nhau "ứng trực" tại quán vì vẫn có khách. Tiền làm ra ngoài phấn son, các cô đều nướng sạch vào đề đóm, cờ bạc, rượu chè.
Qua nhiều ngày quan sát tại đây, chúng tôi nhận thấy nhác thấy bóng công an là các chủ quán đều có cách di dời "các cặp" sang các địa điểm khác. Sự hoạt động của các ổ gái mại dâm Sông Cầu lâu nay là bài toán nhức nhối đối với các cơ quan chức năng vì chúng hoạt động rất chặt chẽ, tinh vi và sẵn "ăng-ten" báo tin để gái và khách tẩu thoát.
Theo CA TP HCM
Teen và những 'tuyệt chiêu' hủy hoại bản thân khi thất tình Bị người yêu "đá", Thủy dường như đứng không vững, trời đất như sụp đổ trước mắt cô. Thủy chẳng còn biết làm gì hơn ngoài việc đắm mình vào men rượu. Bạn bè vẫn nói Thủy là kẻ si tình, có lẽ, đến giờ, cô mới thấm thía ý nghĩa của hai từ đó. Thủy yêu Tùng điên cuồng, say đắm, cô...