Sự thật ngã ngửa về chồng mới cưới
Hoa khóc tức tưởi trong phòng tân hôn ấy, mặc cho Tuấn quỳ xuống thú nhận tất cả sự thật.
Tuấn nói tất cả sự phù phiếm xa hoa là giả, nhưng chỉ có tình yêu anh ta dành cho Hoa là thật (Ảnh minh họa)
Sau khi bị gia đình Hùng phản đối quyết liệt, thậm chí là sỉ vả vì hoàn cảnh nghèo khó, không môn đăng hộ đối, Hoa ức chế bỏ luôn Hùng và xuống thành phố với hi vọng tìm được cơ hội đổi đời.
Hoa đặt quyết tâm phải lấy một người chồng giàu có hơn nhiều lần người yêu cũ, để ngày cưới cô có thể vênh vang khắp làng trên xóm dưới, để gia đình người yêu cũ phải bẽ mặt vì đã chê bai cô.
Với tấm bằng trung cấp, lại không có quan hệ gì để nhờ vả, Hoa không tìm được công việc đúng chuyên môn. Dù vậy với đôi chân dài, dáng người thanh mảnh và gương mặt ưa nhìn, Hoa lại dễ dàng được tuyển dụng vào vị trí PG cho một siêu thị điện máy lớn nhất nhì thành phố.
Công việc không mấy vất vả, nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, chỉ tội phải đứng cả ngày, nhiều khi mệt ra rời nhưng Hoa tự nhủ rằng vận may của cô sẽ sớm đến. Nỗi hận vì tình yêu bị chà đạp, chia lìa khiến cô càng quyết tâm “phục thù”.
Thế rồi trong một lần nhặt được đồ khách đánh rơi, chạy theo trả lại, Hoa quen Tuấn – một chàng công tử Hà thành. Cũng chỉ là cảm ơn, làm quen, xin số điện thoại để báo đáp. Có được số điện thoại, Hoa dự tính sẽ tìm cớ để gọi điện chứ không dễ dàng để vuột mất “con mồi”.
Thế nhưng chẳng cần chờ Hoa ra tay thì ngay cuối tuần đó, anh chàng lái hẳn ô tô hạng sang đến chờ đón Hoa ở chỗ làm. Mấy cô bạn PG không khỏi suýt xoa khi Hoa được anh chàng nhà giàu điển trai đưa đón. Họ thì thầm với nhau rằng Hoa “trúng mánh”. Trong lòng Hoa vui như mở cờ, cô chẳng ngờ mình chưa kịp ra tay thì Tuấn đã ngoan ngoãn tự chui vào rọ.
Tuấn có vẻ ngoài hấp dẫn, lại có tài ăn nói nên không chỉ làm mát lòng Hoa mà còn chiếm được cảm tình của bạn bè cô. Tuấn giới thiệu anh là phó giám đốc một công ty xuất nhập khẩu có tiếng ở Hà Nội khi giơ ra tấm danh thiếp thơm nức mùi nước hoa và được in hai mặt bóng bẩy.
Video đang HOT
Rất nhanh, Hoa trở thành bạn gái của Tuấn. Quen nhau được 1 tháng, Tuấn đề nghị Hoa đưa về thăm quê. Đương nhiên Tuấn vẫn lái con xế sang về quê với hàng ghế sau đầy ắp quà tặng đắt tiền để biếu bố mẹ cô. Gia đình cô được tiếng thơm với làng xóm, nhiều người khen nhà cô có phúc, ông trời có mắt nên cô đã có ngày hôm nay.
Mẹ Hoa nói trong hả hê: “Mẹ muốn thằng Hùng khi ra được trông thấy mặt bố mẹ và con phải cúi mặt xuống mà đi vì xấu hổ”. Nghe đâu sau khi Hùng cưới một cô gái nhà giàu mới phát hiện ra cô ta là loại gái ham chơi, phá của, có chồng rồi mà vẫn cặp bồ linh tinh khiến gia đình mang tiếng.
Xót xa bố mẹ và bản thân từng phải chịu ấm ức vì bị sỉ nhục ngày đó, Hoa muốn mau chóng làm đám cưới với Tuấn để “rửa hận”. Hoa nghĩ cô đã đưa Tuấn về nhà ra mắt, coi như 50% anh là rể nhà này. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi là “gạo nấu thành cơm”. 1 tháng sau thì Hoa thông báo với Tuấn là cô có bầu.
Đám cưới có phần vội vã diễn ra, nhưng vẫn đảm bảo tiêu chí sang trọng, đình đám mà Hoa yêu cầu. Cô dâu chú rể bước trên lễ đài trong sự ngưỡng mộ, thèm muốn của nhiều người. Hôm ấy nhà trai điều một dàn xe 4 bánh về đón dâu. Quà cho con dâu nào là kiềng vàng, lắc tay, nhẫn…, Hoa đeo đến vẹo cả cổ nhưng miệng cô nở nụ cười mãn nguyện vô cùng. Tất cả mọi người lóa hết cả mắt. Hôm ấy Hùng không dám tới dự đám cưới dù Hoa có gửi thiệp mời.
Vì nhà chú rể ở thành phố nên chỉ người nhà và một số bạn bè thân đưa Hoa về nhà chồng. Dù có đôi chút thất vọng khi nhà chú rể chỉ là căn hộ trong khu tập thể cũ. Nhưng khi nhìn thấy bản thiết kế căn biệt thự tiền tỷ của gia đình Tuấn đang chuẩn bị khởi công thì tất cả đều mừng và ghen tị với Hoa. Đời Hoa chưa bao giờ có ngày nở mặt nờ mày như thế.
Nhưng khi tất cả khách khứa đã về hết, chỉ còn lại bố mẹ chồng và cặp tân lang tân nương, cô dâu suýt ngã ngửa khi bà mẹ chồng yêu cầu cô trả lại hết tất cả số kiềng vàng, lắc tay và nhẫn vàng đã trao cho cô để bà đem trả. Số vàng ấy bà đã cầm sổ đỏ căn nhà để dùng tạm trong đám cưới. Không những vậy, số tiền mừng đám cưới chẳng đủ bù lỗ vào tiền tổ chức. Tính đi tính lại vẫn thiếu 200 triệu đồng, vợ chồng Hoa phải cày cuốc mà trả nợ. Trong khi Hoa đang sốc không nói nên lời thì bà mẹ chồng quay sang chì chiết rằng tất cả là từ cái tính ảo tưởng, “nổ” như thánh của chồng cô.
Đến lúc này Hoa mới vỡ lẽ, suốt 2 tháng qua cô bị lừa mà không biết. Tuấn thực ra chẳng phải là phó giám đốc gì hết. Chẳng qua anh ta học hành dở dang, chẳng kiếm được việc làm, được cậu em họ thương tình nhận vào làm chân chạy việc vặt cho công ty. Cái xe ô tô mỗi lần Tuấn lái đến đón Hoa đi chơi là xe thuê tính giá theo giờ. Còn cái căn biệt thự trên giấy kia thực ra là của nhà ông chú họ sắp xây.
Tiền lương ba cọc ba đồng nhưng tính sĩ diện của Tuấn thì cao ngút trời. Để có tiền khoe mẽ, anh ta còn vay nặng lãi. Không ít lần bố mẹ Tuấn bấm bụng rút tiền tiết kiệm tuổi già ra để trả nợ cho Tuấn. Thế nên khi Tuấn nằng nặc đòi cưới vợ, lại còn tổ chức đám cưới thật sang thì tiền của hai ông bà già đã chẳng còn bao nhiêu, đành phải đi vay nợ. Họ những mong con trai sau khi có vợ thì tu chí làm ăn, trở thành người tốt.
Đêm tân hôn những tưởng sẽ có rượu sâm panh cùng nến trong khung cảnh lãng mạn ở phòng VIP của khách sạn 5 sao Hà Nội ai ngờ chỉ luẩn quẩn trong căn phòng bé tí mới được ngăn ra từ phòng khách. Bức vách có tai, chỉ cần bên trong động tĩnh gì thì bên ngoài nghe thấy hết. Hoa khóc tức tưởi trong phòng tân hôn ấy, mặc cho Tuấn quỳ xuống thú nhận tất cả sự thật. Tuấn nói tất cả sự phù phiếm xa hoa là giả, nhưng chỉ có tình yêu anh ta dành cho Hoa là thật. Tuấn vẫn khẳng định sẽ có ngày anh ta thành đạt, mang lại cho cô cuộc sống sung túc.
Hoa tức tưởi gọi điện về nhà cho bố mẹ. Cả hai nghe xong thì chết điếng người nhưng họ cấm Hoa không được hé răng cho bất kỳ ai biết. Ông bà dặn nếu về thăm nhà thì nhất định vẫn phải thuê xe ô tô hoành tráng. Hoa ấm ức phải sống trong ảo tưởng của bản thân và của chồng như vậy.
Mới đây chồng Hoa vì làm thất thoát của cải của công ty nên bị đuổi việc. Số tiền 200 triệu còn chưa trả được, trong khi tiền không có. Hoa bất đắc dĩ phải đi làm công nhân trong khu công nghiệp. Cuộc sống của Hoa ức chế và cùng quẫn, còn ở ngoài kia chồng cô vẫn quen thói “nổ” tanh tách…
Theo DanViet
Tôi có nên cướp cô ấy từ tay người chồng vũ phu?
Những lần chồng cô ấy về tôi biết cô ấy lại đau đớn. Đó cũng là những đêm tôi thức trắng vì "ghen".
Cách đây một năm, tôi đã chuyển về dãy trọ ở ngõ 10 làng Cốm Vọng. Tuy hơi xa chỗ làm một chút nhưng có lẽ đây là không gian lý tưởng để một chàng trai thích sống độc lập yên tĩnh như tôi ở. Lẽ ra cuộc sống của tôi sẽ mãi êm đềm nếu như không có vợ chồng chị hàng xóm.
Chẳng là cách đây một tháng có một cặp vợ chồng chuyển về ở cạnh phòng tôi. Họ khá trầm tính cũng chẳng bao giờ giao tiếp với ai, kể cả tôi hàng xóm thân thiện. Nhiều lần gặp họ tôi đã chào nhưng chỉ nhận được cái nhìn lạnh lùng kiểu khinh khỉnh. Một vài lần như vậy tôi chẳng thèm chào khi gặp họ nữa.
Từ lúc họ chuyển đến ở khiến tôi nhiều đêm mất ngủ. Đôi khi đang ngon giấc tôi bỗng giật mình vì tiếng khóc thét của chị hàng xóm, tôi cũng không hiều vì sao lại có những người hàng xóm vô duyên thế. Đêm hôm lại gây lộn với nhau kiểu như không cho người ta ngủ vậy.
Rồi một buổi sáng sau một tháng họ chuyển về đây tôi đã chạm mặt hàng xóm của mình. Chị ta rất xinh gái, nhưng khuôn mặt có nhiều vết đỏ kiểu như bầm dập. Khi tôi hỏi chào chị ta không trả lời mà đi thẳng vào phòng rồi đóng cửa lại. Tôi cứ có cảm giác những tiếng khóc tôi nghe thấy mỗi đêm và những vết bầm dập khá liên quan tới nhau, có lẽ chị ta bị chồng đánh chăng?
Tối hôm đó, khi tôi đang ngủ lại tiếng chị ta khóc như tuyệt vọng, vì vách ngăn phòng tôi và phòng nhà hàng xóm khá gần nhau, đêm khuya yên tĩnh, tôi nghe thấy rất rõ. Nghĩ bụng, hay tôi cứ sang gõ cửa để bảo anh ta yên lặng cho tôi ngủ, mà cũng giúp chị ta đỡ được những trận roi đòn.
Nói tôi làm thật, lúc đó đồng hồ điểm 1h sáng, tôi sang gõ cửa nhắc nhở. Trước mặt tôi là gã đàn ông lùn mập, và anh ta có vẻ ngạc nhiên và hoảng sợ trước sự to con của tôi. Anh ta xin lỗi rồi đóng cửa một cách vô duyên, nói thật chừng này tuổi đầu tôi chưa thấy ai cư xử thô lỗ như anh ta.
Sau hôm đó, tình hình có vẻ ổn hơn, tôi bắt đầu có những giấc ngủ ngon vì yên tĩnh. Những ngày cuối tuần chẳng biết làm gì tôi đi ra đi vào, xem ti vi đọc sách. Chán thì tôi lướt web, ấy thế mà sao ngày vẫn dài vô hạn, mong rằng tháng sáu năm nay em trai đỗ Đại học ra ở cùng tôi cho có bạn, bớt đi cô đơn.
Nếu cướp cô ấy từ tay người chồng hiện tại thì tôi có quá tàn nhẫn? (Ảnh minh họa)
Tôi đi dạo khắp hành lang vô tình lướt qua hàng xóm, phòng cuối cùng, cạnh phòng tôi thấy chị hàng xóm đang dọn dẹp, dường như thấy tôi chị ta mỉm cười, không lạnh lùng như hôm trước nữa. Lần đầu tiên tôi nghe thấy chị ta chào tôi, rồi mời tôi vào phòng uống nước. Tôi nghĩ bụng "có lẽ trời sắp có giông".
Qua nói chuyện tôi mới biết, chị hàng xóm sinh năm 1985, hơn tôi 2 tuổi làm nghề kế toán. Còn chồng chị sinh năm 79 là chủ thầu xây dựng, vắng nhà thường xuyên. Từ hôm đó, chúng tôi trở nên thân thiết với nhau. Cô ấy cũng có sở thích xem đá bóng, nên mùa bóng năm nay dường như tôi không phải xem một mình. Mỗi khi chồng cô ấy đi vắng, chúng tôi lại rủ nhau xem bóng đá tới khuya.
Phải nói rằng, từ hôm có cô hàng xóm, tâm trạng tôi trở nên phong phú hơn. Buồn có, vui có. Điển hình, hôm đó có chút bia tôi lỡ hỏi cô ấy vì sao đêm khuya thường hay khóc, có phải bị chồng đánh hay không? Bất chợt, cô ấy đuổi tôi về. Nói không muốn xem nữa. Tối hôm đó, tôi đã không ngủ được tôi cứ đi đi lại lại trong phòng đến 3h sáng. Tôi đã nhắn tin xin lỗi. Nhưng cô ấy không trả lời.
Hôm sau tôi nhìn thấy mắt cô ấy sưng mọng lên, tôi đã rất lo lắng nên lấy đá mang sang bảo cô ấy chườm cho đỡ. Rồi cô ấy ôm lấy tôi, nói rằng cảm ơn vì đã làm bạn với cô ấy. Chúng tôi lại rủ nhau đi mua sắm. Nói thật tôi rất vui, nhưng cũng có chút bối rối vì cô ấy là gái có chồng, còn tôi vẫn là "độc thân vui vẻ".
Tối hôm đó khi tôi sang xem đá bóng cô ấy đang tắm, cô ấy quên áo nhờ tôi mang vào. Cô ấy đứng đó không mặc gì cả, chỉ có chiếc áo tắm hờ hững, không kìm được cảm xúc tôi đã lao vào ôm cô ấy hôn lấy hôn để. Đêm hôm đó, khi thân xác rã rời, cô ấy đã nói với tôi về những lần cô ấy khóc. Thì ra cô ấy đã lấy một kẻ cuồng dâm, vũ phu, anh ta chỉ thỏa mãn khi nhìn thấy vợ mình đau đớn, gào khóc.
Tôi càng thương cô ấy hơn, tôi biết mình có lỗi khi chen vào hôn nhân của họ, nhưng tôi không thể rời xa cô ấy được. Từ hôm đó, tôi bỗng dưng nhớ về cô ấy rất nhiều. Những lần chồng cô ấy về tôi biết cô ấy lại đau đớn. Đó cũng là những đêm tôi thức trắng vì thương, vì ghen. Tôi muốn đưa cô ấy thoát khỏi sự hành hạ về thể xác đó. Nhưng tôi không thể.
Tôi đã ở bên cô ấy suốt 3 tháng nay, những đêm chồng cô ấy vắng nhà là những đêm chúng tôi bên nhau. Những cảm xúc nhẹ nhàng, thăng hoa càng khiến tôi thêm gắn bó với cô ấy. Tôi biết, những việc mình làm là tội lỗi bởi cô ấy không thuộc về tôi. Khi cô ấy đề nghị "Hay chúng mình cùng trốn đi một nơi thật xa được không? Mình sẽ làm lại từ đầu" tôi đã rất bối rối.
Thực lòng tôi rất yêu cô ấy, nhưng tôi còn có gia đình. Tôi sợ bố mẹ tôi không đồng ý. Giờ tôi không biết phải làm sao? Nếu cướp cô ấy từ tay người chồng hiện tại thì tôi có quá tàn nhẫn?
Theo VNE
Đã sống thử nhưng tôi không muốn lấy anh Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước khi tình cảm trong anh không còn? Tôi không biết nên làm gì nữa vì cảm thấy bế tắc trong cuộc sống. Tôi đã từng yêu một người suốt 2 năm rất sâu đậm, đó là những ngày tháng hạnh phúc và đầy nước mắt, rồi đường ai nấy đi khi...