Sự thật không ngờ trong phong bao đựng quà sinh nhật của thư ký tận tụy của chồng
Lúc đó, gói quà của cô thư ký quá to, phần giấy gói quà lại bị mấy đứ.a tr.ẻ con cào rách nên tôi ngồi gỡ lớp giấy gói ra định đem đi vứt. Nhưng khi vừa tháo ra thì tôi thấy phía trong chi chít chữ.
Vợ chồng tôi được xem là kiểu mẫu hạnh phúc đáng được học tập của khu phố. Chồng tôi thành đạt, điển trai còn tôi cũng xinh đẹp và có công việc ổn định. Hai đứa con của chúng tôi cũng ngoan ngoãn, học giỏi. Gia đình tôi giàu nhưng tôi được bố mẹ nuôi dạy rất khiêm nhường nên tôi biết trước biết sau, sống không mất lòng ai bao giờ. Có được hạnh phúc hiện tại, tôi rất mãn nguyện, nhất là ở lứa tuổ.i của tôi, bạn bè gần như toàn l.y hô.n và ngoạ.i tìn.h thì hạnh phúc của tôi thật đáng ghen tỵ.
Chồng tôi làm giám đốc, anh điều hành một công ty chuyên về quảng cáo – truyền thông. Thành công hôm nay của anh cũng có phần lớn nhờ công của cô Mai – thư ký của anh. Mai làm với chồng tôi từ khi anh mới khởi nghiệp, tận tụy giúp chồng tôi tất cả các công việc mà không nề hà gì. Cũng có nhiều người ác miệng bảo chồng tôi và Mai cặp bồ, tôi cũng có giai đoạn nghi ngờ nhưng rồi trước sự trung thành của Mai, tôi đã gạt cái suy nghĩ ấy qua một bên. Tôi muốn tin tưởng chồng cũng như muốn để yên cho anh ấy làm ăn. Tôi biết rằng nếu tôi ghen tuông quá mức, mọi việc sẽ hỏng bét.
Tôi cũng từng ghen với Mai nhưng sau này lại tin tưởng cô ấy (Ảnh minh họa)
Thế mà mối quan hệ đó cũng đã kéo dài được 10 năm, Mai thường xuyên đến nhà tôi ăn cơm và luôn giữ ý với chồng tôi. Tôi luôn nhìn từng cử chỉ, điệu bộ của Mai để đán.h giá mức độ nguy hiểm nhằm tìm cách phòng tránh nhưng với sự nhạy cảm của một người phụ nữ , tôi biết Mai không hề có ý định gì với chồng tôi.
Mai có một hoàn cảnh rất đáng thương. Trước khi gặp chồng tôi và làm chung với anh thì Mai đã yêu một người, có bầu nhưng bị anh ta từ chối phũ phàng. Thế nên Mai đành phải làm mẹ đơn thân. Tôi thấy con trai của Mai mấy lần, trộm vía thằng bé rất khôi ngô và thông minh. Nó cũng thường xuyên đến nhà tôi chơi cùng hai con gái tôi, tôi cũng ước gì mình có đứa con trai đáng yêu như vậy vì bố mẹ chồng tôi rất thích có cháu trai mà tôi giờ lại không thể sinh thêm con được nữa.
Có lẽ mọi chuyện cứ thế trôi qua êm đẹp nếu như không có cái buổi tối định mệnh hôm đó. Hôm đó là sinh nhật của chồng tôi. Tôi tổ chức ở nhà cho anh. Hôm đó anh mời thêm mấy người bạn thân nữa đến dự, cô thư ký và thằng bé con cũng đến. Chồng tôi ham vui nên uống đến mức say khướt. Tàn tiệc, tôi dọn dẹp xong, đưa chồng vào giường nằm rồi ra bê đống quà của chồng vào phòng. Lúc đó, gói quà của cô thư ký quá to, phần giấy gói quà lại bị mấy đứ.a tr.ẻ con cào rách nên tôi ngồi gỡ lớp giấy gói ra định đem đi vứt. Nhưng khi vừa tháo ra thì tôi thấy phía trong chi chít chữ. Tò mò, tôi ngồi đọc hết những dòng chữ đó thì suýt ngất.
“Anh à!
Thế là cũng tròn 10 năm chúng mình đi cùng nhau rồi phải không? Em luôn đứng sau anh để quan sát và giúp đỡ anh, kể cả việc chấp nhận là người vô hình, kể cả việc chấp nhận cho con em không được nhận cha. Nhưng hôm nay, em không thể không cho anh biết sự thật. Con mình cần nhận cha vì em không còn ở trên cõi đời này lâu nữa, anh phải có trách nhiệm với con, em biết mấy hôm nay anh buồn nhưng biết làmsao được, em chỉ đi được với anh đến đây thôi. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, người đàn ông tuyệt vời của đời em”.
Tôi suýt ngất khi đọc những dòng chữ trong túi giấy gói quà của cô thư ký (Ảnh minh họa)
Tôi rụng rời tay chân khi đọc xong những dòng chữ đó bên trong lớp gói quà của cô thư ký. Thì ra Mai là người đàn bà đã đến trước tôi, cô ấy còn sinh cho chồng tôi đứa con trai. Vậy mà sao họ lại không lấy nhau? Sao chồng tôi lại chọn tôi? Có phải vì nhà tôi giàu hay không?
Tôi ngồi đó, nhìn người chồng thành đạt của mình say bí tỉ nằm trên giường mà nước mắt tuôn rơi. Tôi biết khi anh tỉnh dậy, gia đình tôi sẽ không còn yên bình như trước nữa.
Theo PNVN
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 27
Anh ta nhìn cô cười. Cô bối rối quay mặt đi nói:
- Mình ngủ đi.
- Em mắc cỡ hả?
- Không có. Già rồi còn mắc cỡ gì nữa. Ngủ đi.
- Vậy mà nói không mắc cỡ hả. Mặt đỏ rồi kìa. Em biết khi em mắc cỡ nhìn em rất đáng yêu không?
- Ngủ đi nói nhiều quá à. Nói nữa là về phòng ngủ đi nha.
- Nè?
- Gì nữa?
- Em mặc áo ngực ngủ hả? Vậy không tốt đâu đó, cởi ra đi.
Trời ơi, chắc tui "chớt" quá. Có cần phải nói trắng trợn vậy không? Tui già thật nhưng dây "thần kinh mắc cỡ" vẫn còn mà.
- Anh có cần phải nói thẳng vậy không?
- Vậy em muốn tự cởi hay để anh cởi dùm?
- Để em tự cởi. Quay mặt chỗ khác đi.
- Trước sau gì anh cũng thấy mà, có sao đâu.
- Đồ biến thái. Quay qua kia.
Anh ta quay đi cô mới dám cởi. Thiệt chứ chưa bao giờ lại xấu hổ như bây giờ. Không biết nên cắm mặt vào đâu cho hết xấu hổ nữa. Cởi áo ngực ra cô cất dưới gối.
- Xong chưa?
- Rồi.
- Mà nè?
- Cái gì nữa?
Video đang HOT
- Em mặc size bao nhiêu vậy?
- Anh biến thái vừa thôi chứ.
- Người ta hỏi đàng hoàng mà.
- Ngủ đi. Nói nhảm không à.
- Hỏi vậy thôi chứ anh biết rồi.
- Vậy anh là người xếp đồ cho em hả.
- Ừ.
- Đồ người ta mà dám tự tiện xếp.
- Lúc đó thấy em mệt nên anh xếp dùm em luôn, để dậy khỏi phải xếp nữa. Mà anh đang lo lúc về sợ em say xe nữa nè. Hay anh đặt vé máy bay cho em về nha.
- Thôi không sao. Về đổ đèo nên chắc sẽ đỡ hơn lúc lên.
- Vậy về sẽ nghỉ nhiều hơn cho em đỡ mệt. Lúc đi nhìn em say xe anh rất lo mà không dám chăm sóc cho em. Thấy Quân chăm sóc cho em anh thấy ghen.
- Hết người ghen rồi hả?
- Ừ. Mà ước gì ngày nào cũng như hôm nay nhỉ.
- Ngủ đi rồi ráng mơ là sẽ được thôi.
- Anh muốn nó là thực tế chứ không phải là mơ, chỉ cần có em cùng anh thực hiện là được rồi.
- Em mệt rồi. Ngủ nha.
- Ừ. Chúc em ngủ ngon.
- À? Quân có biết anh qua đây không?
- Anh nghĩ là biết.
- Ngại quá à.
- Sao ngại. Quân chắc biết anh với em có tình cảm mà.
- Nhưng vẫn ngại.
- Thôi không sao đâu. Ngủ đi.
- Dạ.
Sáng tỉnh dậy vừa mở mắt ra thấy anh ta đang nhìn cô.
- Sao nhìn em dữ vậy?
- Nhìn em ngủ.
- Ngủ thôi có gì mà phải nhìn chứ. Thôi anh về phòng đán.h răng, rửa mặt đi.
- Cho anh nằm chút nữa đi. Nhớ hơi ấm của em quá. Hay mình ở lại khách sạn khỏi đi chơi cũng được.
- Nói bậy không. Dù sao anh cũng là người đứng đầu công ty, không đi sao mà được.
- Vậy lát anh chở em đi nha.
- Dạ.
- Anh về phòng đây.
Nói rồi anh ta hôn môi cô rồi về phòng. Cô cũng tranh thủ đi đán.h răng, rửa mặt rồi thay đồ. Xuống dưới sảnh đã có vài người đang đợi sẵn. Có cả Quân và anh ta. Thấy cô xuống anh ta đến nhìn cô cười rồi đưa cho cô áo khoác. Mọi người lại có dịp bàn tán. Cô thấy ngại nhưng anh ta thì cứ cười hoài. Quân gọi cô lại ngồi đợi mọi người đông đủ rồi đi.
Sau khi đã có mặt đông đủ là đến phần phân chia người chở. Được cái công ty anh ta nhân viên nam nhiều hơn là nữ nên cũng không đến nỗi. Cô biết anh ta chắc chắn muốn đi cùng cô vì đã nói trước rồi nhưng mọi chuyện đâu như ý muốn. Quân thì khỏi nói, rất nhiều người muốn đi với Quân nhưng Quân thì chưa quyết định vì hình như còn chờ ý cô nữa. Còn anh ta thì cô biết cũng có nhiều người muốn được đi chung nhưng thư ký của anh ta lên tiếng nhờ anh ta chở đi trước. Cô thấy anh ta có vẻ lưỡng lự vì không biết nên từ chối sao.
Nên cô đành lên tiếng:
- Quân chở em nghe.
Khi cô vừa nói dứt câu thấy mặt anh ta buồn buồn nhưng cũng ráng phải cười vì sợ người khác nghi ngờ. Mà cô thì cũng bị vài ánh mắt lườm cho mấy phát lạnh cả xương sống. Quân thì vui vẻ đồng ý chở cô, còn anh ta đành phải chở cô thư ký xinh đẹp thôi. Cả đoàn bắt đầu đi ăn sáng.
Cái cảm giác mà ở rất gần người mình thích mà không được gần thiệt nó ức chế kinh khủng luôn à. Ăn sáng cũng không được ngồi gần, cảm giác nhớ hơi ấm của nhau ghê gớm. Nhiều khi chỉ biết nhìn nhau bất lực thôi.
Hôm nay cả đoàn đi Thiền viện Trúc Lâm Đà Lạt, Hồ Tuyền Lâm và Đường hầm đất sét. Quân nói cô có thể ôm Quân cho đỡ lạnh. Cô chỉ dám để tay hờ dưới hông thôi chứ không dám ôm eo, một phần sợ người khác bàn tán phần khác cũng sợ anh ta ghen. Mà thư ký của anh ta ôm anh ta mà, cô cũng ghen muốn chế.t mà vẫn phải cười chứ có dám phản ứng gì. Nhiều lúc hai đứa gần nhau chưa kịp nói gì thì có người tới lại thôi. Quân lâu lâu lại nắm tay cô hồn nhiên thấy thương ghê à. Ngay cả lúc chụp hình cô với anh ta cũng chẳng được tấm nào chụp chung ngoại trừ tấm chụp tập thể. Mà cô thấp quá phải đứng phía trước còn anh ta với Quân cao nhất công ty đứng sau cùng. Đi mà cô và anh ta chỉ dám dòm lén nhau thôi.
Lúc về khách sạn trời cũng đã chiều rồi, mọi người tắm rửa xong đi ăn rồi ai muốn mua đồ hay đi đâu thì đi. Tối 22 giờ xe xuất phát về lại Sài Gòn. Ăn xong cô muốn về khách sạn dọn dẹp đồ đạc. Cô cũng quên hỏi anh ta mấy giờ về nữa. Thôi để dọn đồ xong gọi cũng được. Đang dọn đồ thì nghe tiếng rõ cửa. Mở cửa thấy anh ta đang đứng ngoài. Vào phòng anh ta ôm cô liền:
- Sao vậy?
- Nhớ em quá.
- Cả ngày thấy mặt mà còn nhớ nữa hả?
- Thấy mà không được gần em anh thấy khó chịu quá.
- Lát mấy giờ mình về vậy anh?
- Nếu em muốn về giờ cũng được.
- Em thì lúc nào cũng được. Quân đâu rồi anh?
- Đang xếp đồ bên phòng. Anh xếp đồ chưa?
- Rồi. Qua phụ em xếp đồ nè.
- Đồ em có chút mà phụ gì.
- Để anh làm cho. Em nghỉ xíu đi lát về cho khỏe.
- Không sao mà.
- Cứng đầu. Nghỉ đi.
Nói rồi anh ta bế cô lên giường nằm, hôn cô rồi quay ra tủ lấy đồ rồi xếp vào balo cho cô.
- Em có muốn mua quà về không?
- Em cũng chẳng biết mua gì nữa. Hay em mua mấy cái khăn choàng cho mấy bé nhân viên?
- Ừ. Xếp đồ xong anh chở em đi.
- Dạ.
Sau khi đã dọn dẹp xong, anh ta xách balo của cô xuống để dưới xe hơi. Quân đã ngồi chờ ở dưới sảnh khách sạn nên cô đến hỏi:
- Anh có mua quà không Quân?
- Em đi mua hả?
- Dạ. Em với anh Bảo đi luôn. Anh đi luôn nha?
- Được.
Ra ngoài xe hơi cả ba cùng đến chợ. Cô chọn được mấy cái khăn choàng cho mấy bé nhân viên. Quân mua ít bánh kẹo về làm quà. Còn anh ta không mua gì hết. Quân hỏi cô muốn mua gì Quân sẽ mua tặng. Cô chỉ nói đùa muốn chậu mua sen đất thôi. Vậy mà Quân mua cho cô thật. Cô nhớ lần đầu tiên đi Đà Lạt mối tình đầu của cô cũng mua cho cô chậu sen đất nhỏ. Về nâng niu quá nên cây chế.t sớm, lúc đó cô khóc bù lu bù loa mặc dù đã được an ủi, động viên.
Về lại khách sạn mọi người đã tụ tập đông đủ. Thư ký anh ta đang thanh toán tiề.n khách sạn. Rồi mọi người bắt đầu lên xe trở lại Sài Gòn. Cô có cảm nhận thư ký anh ta muốn được đi chung xe nhưng Quân và anh ta hiểu ý liền tìm cách lảng tránh nhưng không được. Mà công nhận thư ký anh ta có vẻ thích anh ta thiệt. Thư ký cũng có quyền lực trong công ty lắm. Vậy nên chắc có ai thích anh ta cũng không dám thể hiện. Tự nhiên cô có cảm giác lo lắng, cảm giác sợ mất.
Cuối cùng thì cũng phải cho cô ấy đi cùng vì rất khó để từ chối. Cô và Quân ngồi ghế sau còn anh ta với thư ký ngồi phía trước. Về cô cũng say xe nhưng đỡ hơn lúc đi rất nhiều. Lần này có cô ấy đi cùng nên cô không dám nằm, chỉ dám dựa vào vai Quân. Quân thì vòng tay qua ôm vai cô luôn. Anh ta thì lâu lâu thấy nhìn gương chiếu hậu xem cô thế nào. Cô thấy thư ký của anh ta nói chuyện câu nào cũng có ý với anh ta hết. Quân lâu lâu nói vài câu, cô thì không nói câu nào vì cô rất mệt. Về đến Sài Gòn cũng hơn bốn giờ sáng, cô ấy đề nghị chở cô về trước vì cô mệt nhưng anh ta lên tiếng nói:
- Linh ở nhà anh.
- À. Vậy hả.
Nên cuối cùng đưa cô ấy về trước. Về đến nhà anh ta, Quân nói sẽ chở cô về nhưng anh ta nói:
- Linh sẽ ở nhà tao luôn.
Quân có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng kịp hiểu chuyện gì.
- Vậy là hai người chính thức quen nhau phải không?
Cô và anh ta chỉ mỉm cười. Quân nói thêm:
- Nói gì thì nói cũng chúc mừng hai người. Mày phải chăm sóc cho Linh đàng hoàng à. Nếu làm Linh buồn thì tao sẽ chăm sóc Linh.
Nói rồi Quân quay qua nói với cô:
- Nếu Bảo ăn hiế.p em thì nói anh để anh xử cho.
- Dạ. Cám ơn anh đã động viên em.
- Miễn em hạnh phúc là anh thấy vui rồi.
- Dạ.
- Thôi anh về đây. Em nghỉ đi. Tao về nha mày.
- Ừ.
Quân đi rồi anh ta mới nói:
- Em vào nghỉ đi.
Nói rồi anh ta vác balo và đỡ cô vào phòng. Trở về căn phòng mà cô đã từng ở, cảm giác thân thuộc lại ùa về. Anh ta đỡ cô lên giường rồi nói:
- Em rửa mặt, đán.h răng rồi nằm nghỉ đi. Anh đi pha trà gừng cho em uống.
- Dạ.
Lát sau anh ta quay lại với ly trà gừng, cô uống được một chút rồi nằm ngủ. Anh ta hôn chúc cô ngủ ngon rồi ra ngoài. Sáng tỉnh dậy thấy cũng gần mười giờ sáng. Cô vẫn còn mệt nhưng vẫn dậy đán.h răng, rửa mặt và tắm cho thoải mái. Xuống dưới lầu uống nước vì hôm qua cô có ói nên thấy cổ họng khô hết. Mà giờ này chắc anh ta cũng đi làm rồi. Đang ngồi phòng bếp uống nước thì nghe tiếng anh ta từ đằng sau:
- Em tỉnh rồi hả? Đói không anh nấu cháo em ăn nha.
- Ủa? Anh không đi làm hả?
- Sáng công ty nghỉ, buổi chiều mới làm.
- Sao anh ngủ ít vậy?
- Anh không mệt lắm.
- Hôm nay em sẽ nấu cơm cho anh.
- Hôm nay em nghỉ đi. Anh sẽ nấu cho. Để coi em có bị sốt không?
Nói rồi anh ta lấy tay sờ trán cô.
- Hơi nóng đó. Thôi em nghỉ đi, anh sẽ nấu. Tuần sau em học lái xe thử coi có đỡ say xe không?
- Có anh lái xe rồi em học làm gì. Mà em không đủ tiề.n mua xe đâu. Em đang dành tiề.n mua nhà rồi.
- Mua nhà là sao? Em không muốn ở cùng anh hả?
- Em thích tự mình mua nhà hơn.
Thấy anh ta buồn buồn nên cô nói thêm:
- Thì mua nhà phòng khi anh đuổi em còn có nhà để ở chứ.
- Em ngốc vừa thôi. Nhà anh cũng là nhà em mà.
Theo PNVN
Bạn trai đòi cô gái trao thân làm quà sinh nhật Sau 50 phút hì hục vã mồ hôi hột Tiến tái mặt nhìn bạn gái rồi quỳ thụp xuống khóc lóc: ""Em ơi, anh sai rồi, anh không nên thế...". Sau 50 phút ân ái lên bờ xuống ruộng, Tiến khóc lóc (ảnh minh họa) Nổi tiếng là 1 gã ăn chơi, sát gái không ai nghĩ Tiến lại yêu 1 em nhà...