Sự thật em chưa từng yêu tôi
Đừng tự dằn vặt bản thân mình vì em chưa từng nói yêu tôi.
Khi người đó rời xa, em đã khóc thật nhiều. Hình ảnh em tiều tụy và ốm yếu không ngừng khóc khiến tôi cảm thấy thật xót xa. Em đau khổ vì người đàn ông đó, còn tôi đau khổ vì em. Với em, người đàn ông đó là cả thế gian, cũng giống như em là cả thế giới này của tôi. Vì thế mà khi em đau, tôi cũng cảm thấy mình không đứng nổi. Tôi tự thấy mình phải có trách nhiệm với nỗi đau của em. Dù tôi và em chỉ là một mối tình đơn phương vô vọng.
Đến giờ phút này, tôi cũng không hiểu nổi mình nên cảm ơn hay nên hận người đàn ông đó đã bỏ em. Nếu như anh ta không làm thế, liệu tới khi nào tôi mới có cơ hội được gần em, được ôm ấp và che chở cho em? Em luôn giữ một khoảng cách với tôi để tôi chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn. Em trở thành một nỗi khao khát cháy bỏng với tôi mà dường như không có cách nào để tôi có thể tiếp cận em. Phải tới khi người đó phản bội, em mới le lói cho tôi một cô hội gần em – như một người bạn để san sẻ cùng em cảm giác bị bỏ rơi. Một cảm giác mà từ trước tới giờ tôi luôn được đón nhận từ em.
Vậy là tôi và em yêu nhau như thế. Tôi đóng vai trò như người yêu của em, chăm sóc cho em từng chút một dù thứ mà tôi nhận về là sự gượng gạo và dè dặt. Nhưng tôi không có thời gian để ý những điều đó. Hạnh phúc vì được yêu em còn không hết, làm sao tôi có thể trách em vì em chưa thể yêu tôi nhiều như tôi đã và đang yêu em. Tôi không muốn dằn vặt em về điều đó. Cái tôi cần là chúng ta cứ yêu nhau như thế nào vì tôi có một niềm tin rằng em sẽ yêu tôi. Người ta sẽ yêu và trân trọng người yêu mình nhiều đến vậy.
Em trở thành một nỗi khao khát cháy bỏng với tôi (Ảnh minh họa)
Khi ở bên tôi, em ít cười hơn. Có cảm giác em đang học cách chấp nhận chứ không phải là vui buồn cùng tình yêu xuất phát từ trái tim. Tôi đã tự huyễn hoặc mình rằng đó là vì em e ngại. Em sợ yêu tôi nhiều quá, có ngày tôi phản bội em thì em sẽ đau. Nỗi đau từ cuộc tình trước chắn hẳn làm em lo sợ nên em cứ yêu tôi bằng cách mà em muốn. Tôi không ép em phải yêu tôi thật nhiều, không ép em phải vì tôi mà làm mọi việc như cách mà tôi đang yêu. Mỗi người có một cách thể hiện tình yêu khác nhau chỉ cần em bên tôi là đủ.
Video đang HOT
Đó là tình yêu mãnh liệt hay mù quáng? Đó là sự chịu đựng của em hay sự cố gắng yêu mà không thể? Tôi chưa bao giờ tự hỏi mình câu đó cho tới ngày hôm qua. Khi tôi nói lời chia tay, điều em làm là im lặng và khóc thay vì nói một lời níu giữ tôi. Mặc dù gần 1 năm trời bên nhau, tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với em. Nếu em yêu tôi, dám chắc em sẽ phải hỏi tôi lí do vì sao tôi làm thế. Nhưng em đã im lặng, em chỉ khóc và nói rằng: “Em xin lỗi”. Tôi hiểu, nếu yêu người ta sẽ không dễ dàng buông tay như thế, họ sẽ bằng mọi cách để giữ người đó lại cho mình hoặc chí ít cũng là một sự đau khổ khác. Sự đau khổ giống như năm xưa em từng trải qua khi em bị người đó phản bội. Còn với tôi, sự đau khổ lúc này của em chỉ là cảm thấy có lỗi với một người mình không yêu nhưng lại yêu mình nhiều quá!
Bao ngày qua là tôi tự tưởng tượng ra vị trí của mình trong tim em. Là tôi tự huyễn hoặc về thứ tình yêu đang được nhen nhóm dần. Tôi cứ nghĩ rằng em đau khổ vì người đó nếu ở bên em, tốt với em và quan trọng nhất là yêu em thì chắc chắn em sẽ cảm động. Em chưa một lời nói yêu tôi nhưng tôi đã tự coi đó là tình yêu và quan hệ giữa tôi và em là của hai người yêu nhau. Niềm vui được gần gũi em khiến tôi ảo tưởng nên bây giờ tôi đau, một nỗi đau do tự tôi tạo ra cho mình chứ không phải là em làm tôi tổn thương.
Đừng tự dằn vặt bản thân mình vì em chưa từng nói yêu tôi, cũng chưa từng hứa hẹn sẽ bên tôi, tất cả chỉ là tôi ngộ nhận mà thôi. Khi tôi cảm nhận được sự hờ hững trong trái tim em, tôi đã dùng lời chia tay để kiểm chứng và những gì tôi nhận được từ em đúng như vậy. Tôi đã lầm! Em không yêu tôi. Người ta có thể trân trọng, quý mến người tốt và yêu thương mình nhưng tất cả những thứ tình cảm đó không thể trở thành tình yêu được. Đó là sự thật mà tôi phải chấp nhận!
Theo VNE
"Bởi vì em thật đặc biệt"
Quà cưới anh tặng cô là một khung ảnh gỗ to có khắc chữ tiếng Anh "Bởi vì em thật đặc biệt".
Sáng ra, cô nhận được lệnh sếp nhờ phiên dịch hộ tay chuyên gia người Ấn vốn sang đây từ đầu tuần. Xuống đến chỗ hẹn thấy mỗi anh bạn người Ấn đang toe toét cười khoe hàm răng trắng thẳng tắp, chúc buổi sáng tốt lành. Cô cười thân thiện đáp lại.
Capin có vẻ vui, chuyện tía lia: "Tôi cũng hay nói nhưng mọi người có vẻ không hiểu lắm", cô tủm tỉm nghĩ thầm thì anh nói khó nghe thật mà và nhìn anh khẽ dặn: "Anh nói chậm một chút đi".
Capin bối rối giải thích: "Tôi không thể nào ăn được thức ăn Việt Nam, may mà đã kịp qua siêu thị mua ít đồ khô ăn sẵn", cô cười và hiểu ra là vì đói nên mới nhờ cô đi cùng xuống nhà bếp, để xin nước nóng và mượn lò vi sóng cho anh hâm thức ăn. Cô chẹp miệng, người như con tịnh thế kia mà mấy ngày liền phải ăn mì tôm và thức ăn khô kể cũng tội.
Đôi khi dáng vẻ thất vọng của anh ta khi nói mà cô không hiểu, khiến cô buồn cười. Cô vui vẻ bắt chuyện phiếm với Capin: "Ngày trước bố tôi cũng làm cho công ty của Ấn Độ, mấy người sếp của ông đều phải lôi theo một đầu bếp đi theo. Họ ăn khá nhiều nên rất khỏe mạnh, và hiếm khi phải ăn mì tôm như anh". Capin cười thích thú, hỏi: "Bố cô có hay kể chuyện về người Ấn Độ không?". Cô nói thi thoảng và khoe: "Hồi đám cưới anh trai tôi mấy ông sếp cũng đến dự, họ rất thân thiện và hay cười, giống anh vậy". Capin cười khiêm tốn, và biểu lộ sự quý mến cô.
Cô cũng dành cho anh tình cảm và sự quan tâm ấm áp: "Anh có nhớ nhà không?". "Ồ, một chút thôi, tôi hay phải đi công tác nên cũng quen rồi".
Cô vốn không thích nấu ăn nhưng rồi mủi lòng nên lên mạng mày mò món của Ấn Độ nấu thử cho Capin ăn. Anh thực sự bất ngờ, thốt lên: "Tối qua tôi có tìm được một quán nấu đồ ăn của Trung Quốc, gần giống món của Ấn Độ nhưng quả thực món em nấu ngon hơn rất nhiều", cô cười và cho rằng đó là một lời khen xã giao cho phải phép.
Cô dẫn Capin đi chơi quanh thành phố sáng đèn, cô kêu lạnh và giục anh về nhưng bàn tay to của anh nắm được cả đôi bàn tay của cô, còn tay kia vén mái tóc đang lòa xòa vì gió, tiếng anh cũng như bị gió thổi cho thêm gầy guộc: "Anh sẽ nhớ em lắm".
Cô cũng không hiểu nổi sao Capin lại khiến mình nghĩ nhiều về anh ta đến thế, đôi mắt, nụ cười và phải chăng là một cái gì đó rất biểu cảm từ gương mặt, một sự mạnh mẽ pha lẫn với lạnh lùng, kín đáo. Đó là một người nước ngoài và họ có cách sống, cách cư xử hết sức văn minh, hiểu biết... Một người khác lạ so với những người cô từng gặp, cũng như anh hay nói với cô rằng cô rất đặc biệt.
"Sự dịu dàng của em đã sưởi ấm trái tim anh ở một nơi vốn xa lạ này. Nụ cười của em làm anh luôn tin vào điều kỳ diệu. Anh đã từng ước được cùng em đón giáng sinh tại đây, nhưng...".
Đọc xong tin nhắn, cô chẳng biết phải đáp lại như thế nào, nhưng thực sự cô muốn nói với Capin rằng, nếu có kiếp sau, cô mong sẽ lấy được người như anh, còn kiếp này chỉ là duyên thoáng qua thôi.
Phải chăng đây chính là ngoại tình tư tưởng, cô cũng đâu có làm gì sai với người chồng sắp cưới, chỉ là xao động và mơ mộng khi nhìn thấy một người quá dễ mến như vậy thôi.
"Anh muốn ở bên người thân yêu nhất trong dịp giáng sinh này, nên anh phải về sớm. Cảm ơn em về tất cả", cô dường như đọc được nỗi buồn trong ánh mắt anh, và cũng hiểu lý do anh về trước kế hoạch.
Ngày cô về nhà chồng cũng là ngày Capin lên đường về nước, quà cưới anh tặng cô là một khung ảnh gỗ to có khắc chữ tiếng Anh "Bởi vì em thật đặc biệt".
Theo afamily
Những sai lầm ở bạn khiến chàng "lặn mất tăm" Đừng bao giờ để bản thân đi quá giới hạn. Bởi khi hành động của bạn "không thể chấp nhận" chàng sẽ từ biệt bạn trong im lặng. Muốn vậy, bạn hãy tránh mắc phải những sai lầm sau: Khuôn mặt lúc nào cũng khó đăm đăm Hầu hết cánh mày râu đều không muốn và không dám tiếp cận một cô gái...