Sự thật đớn đau sau khi đẻ được 1 tuần, vợ nằng nặc bế con về bên ngoại
Ban đầu tôi còn tưởng cô ấy sợ cảnh mẹ chồng – nàng dâu, muốn về ngoại để được chăm sóc tốt hơn nên cũng đành chấp thuận. Nhưng thật không ngờ, phía sau đó là cả một tấn bi kịch đầy những đớn đau.
Tôi cưới vợ chưa đầy 1 năm thì cô ấy sinh con. Thú thật, chuyện tình cảm của vợ chồng tôi không phải yêu đương mặn nồng như nhiều cặp đôi khác. Chúng tôi quen nhau là do người họ hàng giới thiệu. Vì tôi đã cứng tuổi rồi nên sau khi hai bên gặp gỡ, cảm thấy hợp, chúng tôi tính chuyện kết hôn luôn. Khi đó hai đứa mới quen nhau được khoảng 3 tháng.
Sau khi cưới hơn 1 tháng thì vợ tôi thông báo có bầu. Cả nhà tôi vui hơn Tết. Mẹ tôi chăm con dâu từng ly từng tí một, chiều chuộng đủ đường. Chỉ có điều, trong suốt thời gian bầu bí, tôi cứ thấy vợ mình lo lắng, bồn chồn, thi thoảng còn khóc thầm. Tôi cũng hỏi han nhưng cô ấy bảo là do tâm lí không ổn định của phụ nữ khi mang bầu nên nhạy cảm thôi. Tôi cũng tin là thế. Tôi còn lên mạng tìm hiểu về chứng trầm cảm khi mang bầu và sau sinh để hiểu hơn cho vợ mình.
Vì tôi đã cứng tuổi rồi nên sau khi hai bên gặp gỡ, cảm thấy hợp, chúng tôi tính chuyện kết hôn luôn. (Ảnh minh họa)
Sau đó vợ tôi sinh con. Đó là một cậu con trai bụ bẫm, béo tốt. Không thể nào diễn tả hết niềm hạnh phúc vô bờ bến của tôi và gia đình khi được lên chức. Vợ tôi ở cữ không phải động chân, động tay vào bất cứ việc gì, kể cả chăm con cũng do mẹ tôi hỗ trợ. Nhưng… vợ tôi cứ buồn buồn, rồi hay khóc.
Tôi bắt đầu thấy sợ. Tôi sợ vợ mình mắc chứng trầm cảm rồi lại làm nhiều điều dại dột. Và rồi, chỉ đúng 1 tuần sau khi sinh, cô ấy đùng đùng đòi bế con về bên nhà ngoại. Tôi khuyên nhủ vợ ở hết tháng cho con cứng cáp rồi về nhưng cô ấy không nghe, nằng nặc đòi đi. Sợ vợ gặp vấn đề tâm lí nên tôi không dám cản ngăn.
Tôi những tưởng mọi chuyện chỉ đơn giản vậy, nào ngờ, phía sau đó là cả một bí mật đau đớn. Về nhà được 3 ngày, vợ tôi nhắn tin cho tôi, tin nhắn rất dài. Cô ấy xin lỗi tôi và gia đình khi phải thừa nhận sự thật là đứa bé không phải con tôi. Cô ấy và người yêu cũ đã qua lại với nhau trong suốt thời gian chúng tôi chuẩn bị cưới. Và rồi cô ấy có bầu.
Video đang HOT
Cô ấy và người yêu cũ đã qua lại với nhau trong suốt thời gian chúng tôi chuẩn bị cưới. Và rồi cô ấy có bầu. (Ảnh minh họa)
Cùng thời điểm đó, cô ấy cũng đã trở thành vợ tôi. Cô ấy không tự xác định được đứa bé là con ai vì lúc đó chúng tôi cũng có gần gũi với nhau rồi. Cô ấy chỉ hi vọng nó là con tôi. Nhưng khi sinh ra, càng nhìn cô ấy càng hoảng sợ vì nó quá giống… gã đàn ông kia. Không còn cách nào khác, cô ấy quyết định ôm con về bên ngoại và thú tội với tôi.
Tôi đau khổ vô cùng. Tôi hận cô ta nhưng lại nhớ đứa bé đến quay quắt. Tôi đã chờ mong khoảnh khắc này quá lâu rồi. Tôi coi nó như con mình. Tôi không chấp nhận được thực tế nó không phải máu mủ ruột già. Lòng tôi xót xa, căm hận nhưng cũng lại thương đứa trẻ. Nó còn quá nhỏ, tương lại sẽ về đâu khi mà gã đàn ông kia giờ ở phương trời nào, thậm chí còn chẳng biết đến sự tồn tại của nó. Vợ tôi sẽ nuôi nó ra sao? Sau này nó sẽ lớn lên như thế nào với cái lí lịch như vậy.
Càng nhìn cô ấy càng hoảng sợ vì nó quá giống… gã đàn ông kia. Không còn cách nào khác, cô ấy quyết định ôm con về bên ngoại và thú tội với tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi đấu tranh dữ dội, giữa một bên là lòng tự trọng, là sĩ diện của một gã đàn ông và một bên là tình cảm dành cho đứa trẻ. Cuối cùng, tôi quyết định sang đón vợ mình về. Ngày hôm đó, nhìn thấy tôi, cô ấy bật khóc. Tôi đón vợ và con về trong niềm vui của bố mẹ. Nhìn ông bà bế cháu, cưng nựng cháu hạnh phúc, tôi thấy lòng mình dịu lại. Vợ tôi cố ngăn dòng nước mắt trào ra. Có lẽ, đây là quyết định đầy đau đớn nhưng tôi tin mình đã thực hiện đúng…
Theo Eva
5 năm đằng đẵng, mỗi lần ghé thăm, anh ném cho tôi vỉ thuốc tránh thai rồi rời đi...
Tôi đã đặt quá nhiều kì vọng, quá nhiều mong đợi vào cuộc tình này. Tôi sợ công sức bao năm qua của mình đổ xuống sông, xuống bể nên cố gồng chạy theo sự lạnh lùng của anh. Nhưng giờ, trước cái nguy cơ không thể làm mẹ được nữa, dẫu đớn đau, tôi vẫn phải chọn cách rời xa...
Quyết định dừng lại cuộc tình này với tôi là một sự khó khăn vô bờ. Tôi vốn là đứa yếu đuối, thiếu bản lĩnh và quan trọng hơn cả là lụy tình. Tôi yêu anh quá nhiều, không muốn mất anh... Nhưng sau tất cả, gần mười năm thanh xuân của tôi đã qua đi theo cái cách tồi tệ nhất.
Giờ đây, tôi buộc phải lựa chọn sự ra đi dẫu trong lòng ngàn vạn lần không muốn. Bởi lẽ, không phải tôi muốn đi, mà là tôi không có đường ở lại. Người đàn ông đang tàn nhẫn với tôi, không đúng, là tôi đã tự tàn nhẫn với mình trong suốt ngần ấy nă,.
Chúng tôi bằng tuổi nhau, thích nhau từ năm cuối Trung học phổ thông. Hai đứa với thứ tình yêu học trò ngây thơ trong sáng, đã cùng nhau học tập và dắt tay nhau vào đại học. Những năm tháng mộng mơ đó đã để lại trong tôi quá nhiều ấn tượng sâu sắc mà tôi không bao giờ có thể quên được.
Chúng tôi là tình đầu của nhau. Một mối tình đẹp đến mức ai cũng ngưỡng mộ. Hai đứa đã từng rất tự hào về tình yêu của mình.
Một mối tình đẹp đến mức ai cũng ngưỡng mộ. Hai đứa đã từng rất tự hào về tình yêu của mình. (Ảnh minh họa)
Mang theo hành trang đó, chúng tôi cũng ấp ủ bao nhiêu dự định về việc sau khi ra trường sẽ cưới nhau. Thế nhưng cuộc đời chẳng ai đi hết được chữ ngờ...
Chúng tôi tốt nghiệp, mỗi đứa lao vào sự nghiệp và tìm kiếm công việc cho mình. Mọi thứ khá êm đềm và suôn sẻ. Ngay sau khi ổn định, tôi đã nhắc anh về việc cưới xin. Khi đó, tôi 24 tuổi. Và... anh không đồng ý. Anh nói chúng tôi bằng tuổi nhau.
Với một người đàn ông mà từng ấy tuổi đã lập gia đình thì chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho sự nghiệp nữa. Anh bảo tôi không nên ích kỉ khi chỉ nghĩ đến sự ràng buộc, muốn trói chân anh, đã yêu thì phải tạo điều kiện cho đối phương phát triển. Anh bảo tôi chờ... đến bao giờ ổn định, anh sẽ tự khắc xin cưới tôi. Anh bảo tôi đừng giục giã...
Vậy là tôi bắt đầu ngoan ngoãn chờ đợi. Ở cái tuổi không còn trẻ, cuộc tình đã quá dài, tôi sợ phải làm lại từ đầu, tôi sợ phải chia tay và thiên hạ sẽ cười chê mình... Tôi cứ làm theo những gì anh muốn mà không dám phản kháng. Càng ngày tôi càng nhận ra anh thay đổi và khác biệt. Anh không còn quan tâm đến tôi nhiều nữa. Anh bận rộn và ghé thăm tôi ít đi. Không còn những lần đi chơi, hẹn hò giữa hai đứa. Mối quan hệ của chúng tôi giống như hai người lạ từng quen...
Mối quan hệ của chúng tôi giống như hai người lạ từng quen... (Ảnh minh họa)
Và... cứ thế, 5 năm sau khi chúng tôi ra trường, mỗi lần anh đến thăm tôi, ngủ lại, sáng hôm sau, trước khi rời đi anh lại ném cho tôi một vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp. Lần nào, anh cũng ngồi đợi tôi uống xong mới đi. Anh sợ tôi bỏ nó đi và không chừng lại có hậu quả. Sự cẩn thận đó của anh đến ghê người.
Tôi vẫn làm theo, làm theo một cách ngu ngốc bởi vì tôi sợ nếu tôi làm điều gì đó khiến anh phật ý, có thể cuộc tình này sẽ chấm dứt. Tôi đã cố gắng đến mức này, đã theo đuổi và nhẫn nhục đến giờ, thứ mà tôi mong đợi là một đám cưới. Tôi tin khi thành vợ chồng mọi thứ sẽ được cải thiện.
Cho tới ngày tôi đi khám bác sĩ... họ nói khả năng sinh con của tôi tương đối thấp. Chỉ thế thôi là tôi đủ hiểu... Tôi rùng mình khi nghĩ về tương lai và tự căm hận bản thân mình khi nhớ về quá khứ.
Tôi rùng mình khi nghĩ về tương lai và tự căm hận bản thân mình khi nhớ về quá khứ. (Ảnh minh họa)
Tôi quyết định chuyển nơi ở, nghỉ làm và tìm một cuộc sống khác, bỏ lại đằng sau cuộc tình đầy những đớn đau này. Không phải tôi không đủ tỉnh táo để hiểu anh không còn yêu mình nữa, chỉ là tôi không đủ mạnh mẽ để rời xa...
Giờ thì có lẽ, tôi không còn đường ở lại nữa.
Theo Eva
"Tức nước vỡ bờ" Tôi đã dám tát chồng và từ hôn ngay trong ngày cưới vì quá ấm ức! Nói ra chắc nhiều người không tin nổi, khi một tuần trước ngày này, giờ này, tôi vẫn đang xúng xính trong váy cưới tinh khôi lộng lẫy ngồi trang điểm chờ nhà trai và chú rể đến đón dâu. Thế nhưng cũng chỉ 1,2 giờ sau đó, vì một biến cố xảy ra đã khiến ngày vui trọng đại của tôi vụn...