Sự thật đớn đau sau cánh cửa phòng tập
Yêu và tin tưởng tuyệt đối vào vợ nên dù em có đi một mình hay mất tăm từ chiều đến tối với lý do “tụ tập bạn bè”, tôi cũng không mảy may nghi ngờ hay tra vấn gì vợ.
ảnh minh họa
Em nhí nhảnh, xinh tươi và trẻ trung khiến tôi theo đuổi đến hụt hơi. Mất gần hai năm cưa cẩm cùng biết bao nhiêu lần móc túi trả “tình phí”, tôi mới rước được em về nhà “làm của riêng”. Hai vợ chồng đều là dân văn phòng nhưng làm việc ở hai công ty cách nhau đến mười mấy cây số nên cứ buổi trưa là chúng tôi tùy nghi di tản, chỉ sum họp trong mâm cơm tối ở nhà.
Vợ tôi biết lợi thế xinh đẹp và trẻ trung của mình nên rất chịu khó chăm chút nhan sắc, đầu tư kỹ càng cho việc trang điểm và ăn mặc khi ra đường. Ngày nghỉ, em dành gần hết thời gian cho việc lượn lờ ở các shop thời trang để nâng cấp độ sành điệu của mình. Yêu và tin tưởng tuyệt đối vào vợ nên dù em có đi một mình hay mất tăm từ chiều đến tối với lý do “tụ tập bạn bè”, tôi cũng không mảy may nghi ngờ hay tra vấn gì vợ.
Thỉnh thoảng có dịp ngồi c.hém gió với mấy đồng nghiệp nam ở cơ quan, tôi vẫn thường tự hào về vợ mình. Nhưng đúng là nói trước bước chẳng qua. Cách đây hơn hai tháng, vợ tôi thông báo cô ấy đăng ký một lớp tập thể dục thẩm mỹ để giữ gìn vóc dáng. Nghĩ vợ chồng trẻ, chưa con cái gì nên vợ muốn eo thon , dáng đẹp một chút cũng chẳng sao , tôi gật đầu tắp lự và còn sốt sắng đèo vợ đi sắm sửa đồ tập.
Em say mê lắm, tập luyện không bỏ buổi nào, tối về líu lo kể đủ chuyện ở phòng tập khiến tôi cũng vui lây. Đặc biệt vợ tôi dành khá nhiều lời ưu ái cho chàng thầy giáo dạy thể dục thẩm mỹ ở trung tâm. Thế rồi tôi bắt đầu thấy khó chịu khi vợ tôi mê đắm tập luyện, bỏ bê việc nhà, bữa cơm tối duy nhất để vợ chồng sum họp giờ cũng hiếm khi có mặt em với cả tỷ lý do để em về muộn.
Chẳng có vợ nấu cơm, tôi khi thì ăn chực nhà nội, khi thì la cà bạn bè quán xá, cũng có khi vào làm tạm bát phở ven đường. Cơm hàng cháo chợ mãi khiến tôi gầy rộc, nhưng vợ tôi vẫn mải mê với việc làm đẹp và những buổi tập thẩm mỹ của em. Một buổi tối, chạy xe qua trung tâm thẩm mỹ nơi vợ thường đến tập, tôi thấy trung tâm đã vắng hết người nhưng xe máy của vợ lại dựng ngay trước cửa. Tò mò đẩy cửa phòng tập, tôi không tin nổi vào mắt mình khi thấy vợ mình và chàng thầy giáo đang hôn nhau say đắm.
Hóa ra bấy lâu nay, tôi bị vợ cắm cho chiếc sừng to và nặng đến vậy mà không hề hay biết.
Theo blogtamsu
Video đang HOT
Em mất tích rồi, anh có bận tâm không?
Anh có thể bất chấp mọi giá để có thể có được em, nhưng đáng thương thay, đến một chút thời gian yêu thương em, chăm sóc cho em, ở lại bên em để em có thể một lần tin rằng: "Tình yêu đó của anh là sự thật" - anh cũng không làm được.
Em nằm yên lặng trên sàn nhà, có lúc mi ướt, có lúc môi khô, và cũng chẳng biết thứ xúc cảm quái dị nào đã khiến trái tim em, tâm hồn em trở nên vật vã. Cuồng quay một đêm dài, nền đất lạnh, mưa lạnh và tâm can cũng lạnh. Mỗi hạt mưa rơi xuống, tí tách bên hiên khiến lòng em như bị xé nát thành từng đoạn đớn đau. Con người ta đau, đau đến đỉnh điểm chính là khi nỗi đau không còn được cảm nhận một cách rõ rệt. Nó mờ nhạt, mơ hồ và biến thành hư vô. Cứ như là thứ đã tồn tại một cách hiển nhiên và vĩnh viễn khó lòng có thể chối bỏ: là nỗi đau trong em đấy, anh ạ!
Gió vờn trên những tấm rèm đã được buộc chặt. Lòng em như cánh cửa sổ ngoài kia, mãi hoài không mở. Dù có mở thì thứ duy nhất em nhận được rốt cuộc cũng chỉ là cảm giác xây rát vào da, bởi gió. Âu, đó có lẽ cũng chính là lúc, em nhận ra mình đã vĩnh viễn mất đi anh, mất đi người đàn ông mà em yêu thương nhất. Trái tim em như một chiếc cốc thủy tinh, chạm nhẹ, rơi xuống - và vỡ nát. Thành từng mảnh, anh ạ.
Thế thì liệu, có bao giờ anh quay đầu lại, nghe thấy và xót thương cho nó hay không?
Bóng tối của căn phòng tan dần cùng với những nỗi đau trong lòng em - chua chát! Thân thể em tàn dần theo năm tháng, tình yêu cũng cằn cỗi đi qua từng ngày. Em đã yêu anh, yêu cho trọn vẹn tấm chân tình người con gái. Nhưng đôi chân này yếu ớt quá mức để có thể chạy kịp nhịp với bước chân anh. Bàn tay này thì mềm mỏng quá đỗi - chẳng bao giờ có thể đủ mạnh mẽ để giữ chặt trái tim anh ở lại.
Với em, tình yêu dành cho anh là sự chân thật và cháy bỏng đến lạ kỳ. Còn với anh, tình yêu dành cho em cũng chỉ là một cuộc chơi, đến cuối cùng ắt cũng có kẻ phải thua cuộc?!
Cứ như là thứ đã tồn tại một cách hiển nhiên và vĩnh viễn khó lòng có thể chối bỏ: là nỗi đau trong em đấy, anh ạ! (Ảnh minh họa)
Tháng tháng ngày ngày, kể từ hôm anh dịu dàng mở cửa trái tim em, em như chìm say trong những hoài vọng của người con gái, sống và giữ trong lòng những niềm yêu thương đã cũ.
"Em yêu anh, trọn vẹn và ngây thơ.
Em yêu anh, mặc cho đời hối hả cuốn em ngược về những thị phi, ồn ả của người thường.
Em yêu anh, tấm chân tình mộc mạc, anh đã nhận nhưng mặc nhiên trả về cho em những vết thương vĩnh viễn không thể lành lặn."
Có phải là, em quá ngông cuồng để có thể làm điểm tựa bình yên cho anh như những người phụ nữ kia chăng? Em ngu ngốc, nhưng dám yêu dám hận. Yêu anh, chẳng qua chỉ là một trò chơi em đã được định sẵn chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi. Và rồi, không biết tự lúc nào, một cuộc tình em ngỡ như rong chơi lại trở thành những thứ ăn sâu vào trái tim em, kiên định mà bé nhỏ. Từng ngày trôi mau, em bắt đầu cảm thấy sợ hãi rằng một ngày nào đó, em sẽ thật lòng yêu anh. Em bắt đầu biết cách yêu thương một con người, bắt đầu biết cách lo lắng và quan tâm, chăm sóc. Em bắt đầu biết chờ đợi, thậm chí là chờ hằng đêm, hằng giờ chỉ vì một tin nhắn của anh. Em bắt đầu biết nhớ, nhớ hơn những lần anh cười, môi anh kề môi em ấm áp lạ thường, tay anh vòng qua vai em, ghì chặt vào người và nói tiếng yêu em thật ngọt.
Có phải là, em quá ngông cuồng để có thể làm điểm tựa bình yên cho anh như những người phụ nữ kia chăng? (Ảnh minh họa)
Em là một ai đó thật khác, nhất là khi được ở bên anh.Chỉ đơn giản là vì khi đấy, em không hề cô độc, em hoàn toàn hạnh phúc.Nhưng anh biết đấy, giới hạn của hai chữ nhân tình đắng cay kia - em đâu thể vượt qua dễ dàng?
Yêu em, khái niệm đấy với anh là xa xỉ biết mấy. Làm sao người con gái nhạy cảm như em không thể hiểu được, tình yêu kia trong anh muôn vàn cũng chỉ là lời nói, còn thứ mà anh muốn ở em vốn dĩ cũng chỉ là cuộc vui chơi nhất thời mà thôi?
Anh có thể mang đến cho rất nhiều thứ đồ xa hoa và đắt t.iền, nhưng rủi thay, thứ duy nhất em cần ở anh là một trái tim, anh cũng không mang đến.Anh có thể bất chấp mọi giá để có thể có được em, nhưng đáng thương thay, đến một chút thời gian yêu thương em, chăm sóc cho em, ở lại bên em để em có thể một lần tin rằng: "Tình yêu đó của anh là sự thật" - anh cũng không làm được.
Anh à, anh có còn nhớ lời hứa hẹn năm nào cho em - hay vì hời hợt mà trong phút chốc khi nói ra anh đã quên mất? Anh có còn nhớ câu nói yêu thương năm nào cho em - hay vì giả dối mà khi buông tay nhau ra rồi, anh đã không còn kịp lưu giữ chúng lại trong tâm trí? Này anh. Đã biết bao lần, em muốn g.iết c.hết anh ngay khi nằm trong lòng anh, tuy ấm áp nhưng nỗi đớn đau kia vẫn quần vây. Cảm giác của một người phụ nữ khi phải sẻ chia người đàn ông cô ta yêu với một con đàn bà khác. Cảm giác hụt hẫng và khổ sỡ khi bị bỏ lại sau mỗi lần cuộc chơi đã chán, đã tàn và đã làm tan nát một đời người con gái-như em. Cảm giác bị người đàn ông mình yêu thương nhất chà đạp dưới đôi chân, giống một con đàn bà đê hèn thèm khát tình yêu như một kẻ nghiện sắp c.hết. Em đã sống một cuộc đời và để những nỗi đau gậm nhấm mình như thế.
Em yêu anh, yêu đến mù quáng, đến mức không còn nhìn thấy được đường về. Cho đến khi, em nhìn thấy người phụ nữ khác bên anh.
Em đã từng ghen tức với cô ấy đến nhường nào thì khi chạm mặt, trong em chỉ dấy lên một nỗi đau đáu khó tả. Có thể là sự đồng cảm, cũng có thể là đau đớn thay cho số phận con gái hẩm hiu. Em quyết định từ bỏ cuộc chơi.
Phải, em đã từ bỏ.
Em từ bỏ vì biết mình đã mù quáng yêu anh. Từ bỏ vì rõ ràng, trái tim anh làm gì còn chỗ để dung chứa em ở đấy? Em bắt buộc phải từ bỏ, kể cả dù cho, em đã yêu anh trọn vẹn hết cả trái tim mình.
Một vài cuộc gọi. Một vài lần gặp cuối. Một vài chiếc hôn không đủ sâu. Thế là, mình kết thúc...
Quay lưng về phía nhau, ở bên kia, em đoán là anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm. Còn em, nước mắt cứ chực trào trên đôi mi. Chính xác là kết thúc với anh thôi, chứ không phải với em. Ngày ngày vẫn trôi, và em vẫn nhớ đến anh đều đặn. Niềm tin đó dù đã c.hết, nhưng tình yêu trong em vẫn chưa một giây phút nào nguội đi. Những kỷ niệm về anh trong em quý giá như báu vật, ngày ngày lấy ra trưng cất bằng nước mắt và niềm đau hoan hoải. Biết bao lần em muốn kiếm tìm cho mình những yêu thương mới, không mang dáng vấp hình bóng của anh, cũng không có mùi vị nào thuộc về những gì trong quá khứ nữa.
Em muốn làm lại từ đầu, tìm cho mình một cuộc sống tốt hơn. Như con chim non sau những ngày trọng thương ở cánh, em lại muốn mất tích đi thật xa, bay đi khỏi nơi mà mình luôn hoài ám ảnh về những nỗi đau đêm- không tên và tê dại đến cùng cực. Em đã thấm mệt sau một thời gian dài chống chọi với việc quên đi anh, và bây giờ thì em muốn tìm cho mình một vùng đất bình yên thật mới. Nhưng anh à, vết thương cho dù có ngày lành nhưng ắt hẳn cũng thành sẹo. Và những vết sẹo một khi đã quá sâu có thể khiến cho trái tim bại liệt đi phần nào. Em đã tìm được, nhưng rồi cũng tự tay mình vứt bỏ. Niềm tin giống như một sợi dây, sau những nỗi đau, vô tình em đã cắt nó đi mất.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Em vẫn nằm bất động.
Hi vọng ngày mai, khi mặt trời đã lên, em sẽ không còn thấy anh kề bên hay là ngự trị trong những nỗi đau tê dại của riêng em một lần nào nữa.
Theo Blogtamsu
Đàn bà sống thử đớn đau một đời Xin trả lời câu hỏi của cô Phương Liên bằng: "Đàn ông sống thử chẳng sao, Đàn bà sống thử đớn đau một đời". Nói gì thì nói, xã hội có phát triển, có âu hóa đến mấy thì đàn ông vẫn là đàn ông và đàn bà vẫn mãi mãi chỉ là đàn bà. Không thể thay đổi được, mà đàn ông...