Sự thật đằng sau cuộc hôn nhân 10 năm hạnh phúc
Anh cũng không rõ tự lúc nào mua quà đều mua cho hai người phụ nữ, đôi khi anh đắn đo liệu mình yêu ai hơn.
ảnh minh họa
Đã hơn 10 năm qua, mỗi khi có chuyện buồn Minh lại chạy xe lòng vòng một mình. Đôi khi buồn quá, chị dừng xe lại ôm mặt khóc nức nở. Chị biết giờ nỗi đau này chị có nói anh cũng chẳng thể giúp được gì hơn nữa. Bởi nỗi đau anh mang lại cho chị quá lớn, anh có cố gắng thì cả đời này cũng không thể nào bù đắp nổi.
Ai nhìn vào gia đình chị cũng khen nức nở, khen chị có tướng phú quý lấy chồng giàu có, con cái ngoan ngoãn, học giỏi nhưng nào ai biết hơn 10 năm qua trong chị vết thương lòng vẫn rỉ máu.
Anh và chị vốn là bạn Đại học cùng nhau. Tuy học dưới chị một khoá nhưng anh hơn chị một tuổi. Ngày chị ra trường có công việc ổn định anh vẫn miệt mài đèn sách. Hơn 1 năm sau đó, anh ra trường. Vốn có tình cảm thương mến nhau, chị xin cho anh vào làm cùng công ty với mình.
Và đó là những tháng ngày anh chị thấy hạnh phúc nhất. Bởi khi đó anh là người thân duy nhất, là người thấu hiểu chị hơn cả. Không lâu sau đó khi công việc ổn định, anh chị làm đám cưới.
Mới đầu, cuộc sống anh chị gặp không ít khó khăn. Đồng lương anh chị kiếm được không đủ để chăm lo cho cuộc sống hiện tại. Có khi thiếu thốn quá chị phải chạy đi vay mượn, thậm chí là xin tiền mẹ đẻ để lo cho cuộc sống hiện tai.
Chị vẫn nhớ rõ cảm giác ngày đó có lúc anh chị không có đủ tiền mua một chiếc màn tuyn như ý. Anh chị phải ăn cơm muối trắng rang lên đúng một tuần liền. Cũng bởi dạo đó, bao nhiêu tiền kiếm được đều dành chữa bệnh cho con trai. Nhưng rồi anh chị vẫn nuôi quyết tâm sẽ cùng nhau cố gắng, gìn giữ hạnh phúc.
Có lẽ, ông trời cũng thương anh thật thà, chăm chỉ nên hơn 5 năm sau đó, khi có với nhau 2 mặt con. Anh được bổ nhiệm lên chức phó giám đốc. Còn chị vẫn là cô nhân viên cần mẫn. Chị vui lắm, chị mừng cho anh cuối cùng công việc đã toại nguyện như ý.
Video đang HOT
Thăng chức, tăng lương đòi hỏi anh phải lăn xả hơn để gìn giữ chiếc ghế của mình. Từ ngày đó, anh thường đi công tác xa nhà. Có đợt anh vào Sài Gòn suốt 2 năm liền, trong 2 năm đó, anh chỉ về qua nhà đúng 2 dịp Tết Nguyên Đán.
Khi vắng chồng, chị đã rất yên tâm, tin tưởng rằng anh sẽ vì gia đình mà cố gắng. Anh sẽ vì tình yêu mà chung thuỷ với vợ con. Nhưng rồi cuộc sống chẳng như người ta mong muốn. Bởi trong khoảng thời gian đó, anh đã phải lòng một cô gái miền Tây xinh đẹp, giỏi ăn nói và chiều chuộng đàn ông. Anh mới đầu còn lảng tránh, nhưng vì cô ta quá khôn khéo, tấn công quá dữ dội mà anh sa ngã.
Anh yêu điên cuồng như thể chưa một lần được yêu. Bao nhiêu tiền kiếm được anh dành chiều chuộng cô ta. Chị có gì, cô ta cũng có. Anh cũng không rõ tự lúc nào mua quà anh đều mua cho hai người phụ nữ , đôi khi anh đắn đo liệu mình yêu ai hơn. Nhưng rồi khi nghĩ kỹ anh nhận thấy ai anh cũng yêu, anh không thể để mất ai được.
Trong khi chị thay chồng chăm con, dạy con khôn lớn cũng là lúc anh khiến chị đau lòng nhất. Không ít đêm nhớ chồng chị gọi điện, nhưng anh đều tắt máy, hoặc không nghe máy. Hôm sau chị hỏi, anh kêu là anh bận tiếp khách, mệt quá nên anh ngủ quên mất. Cứ thế, anh dần trở thành kẻ nói dối trắng trợn.
Những dịp lễ Tết người ta chỉ mong được thảnh thơi về đoàn tụ bên gia đình, còn anh dù chị gọi điện hết lần này, lần khác, anh đều tìm cách thoái thác. Thậm chí còn gắt gỏng chị rằng “Anh bận lắm, anh còn kiếm tiền lo cho gia đình em cứ làm như anh sung sướng lắm vậy”.
Chị nói nhiều, nói mãi rồi cái Tết thứ 2 trong đợt công tác anh cũng về. Anh về đưa vợ con đi chơi Tết, rồi đi du xuân. Nhưng chị đâu ngờ rằng, anh vì nhớ nhân tình, yêu cô ta quá nên cũng tìm cách mua vé để cô ta từ Sài Gòn ra đi du lịch cùng.
Chị không hay chuyện nên chẳng nảy sinh một chút nghi ngờ. Những lúc anh nói anh đi dạo, là anh đang trốn chị chạy đến bên cô ta. Đêm đêm khi vợ con say giấc ngủ, anh lại sang phòng cô ta ở kế bên. Mọi chuyện cứ thế, chị trở thành người vợ khờ khạo suốt bao nhiêu năm mà không hay biết.
Cho tới một ngày khi đó, anh đã là giám đốc công ty. Anh không còn phải ngược xuôi bươn chải nữa. Anh ít về Sài Gòn trừ khi có việc gì đó quan trọng, gấp gáp. Hôm đó, chị đang đón con thì nhận được một cuộc điện thoại của một người con gái tự xưng là vợ anh và muốn được nói chuyện với chị. Trong giây phút đó chị vô cùng hoảng hốt.
Chị ngồi đó, nghe từng câu từng lời cô ta nói. Để có đủ bằng chứng cô ta còn chụp ảnh đứa con chung của chồng chị và cô ta rồi gửi cho chị xem. Trong giây phút đó, chị lặng người đi.
Chị đã suy nghĩ rất nhiều trước khi “trừng phạt” kẻ phản bội ấy. Chị đã phân tích những điểm mạnh điểm yếu của anh. Rồi chị tự đặt ra câu hỏi “Ly hôn chị sẽ được gì, mất gì”. Khi suy nghĩ thấu đáo, chị đã nói chuyện với anh, dù chị đã cố gắng, nhưng chị vẫn khóc. Chị không kiềm chế được cảm giác thất vọng đau khổ.
Còn anh chỉ biết im lặng, anh thú nhận với chị và xin ly hôn nếu chị không tha thứ. Anh nói sẽ để lại hết tài sản cho chị và các con, anh sẽ thuê căn hộ mới để sống. Anh nói, anh dằn vặt nhưng anh không biết làm gì khác để bù đắp nỗi đau đớn ấy cho chị và các con.
Chị đã chấp nhận tha thứ cho anh, nhưng chị hiểu rằng đó là vết thương sẽ chẳng bao giờ lành lại được. Dù chị có trái tim &’thánh nữ’ nhưng chị vẫn đau đớn lắm. Chị biết, chị không thể cấm anh thăm hỏi đứa con riêng anh, và chị cũng không thể theo dõi từng bước chân mỗi khi anh vào Nam.
Cứ thế hơn 10 năm qua, hai vợ chồng chị tuy ngủ chung giường nhưng mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. Đôi khi chị cảm thấy bế tắc vô cùng, chi cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt, dù chị đã cố gắng để chấp nhận thực tế. Nhưng rồi mỗi khi nhìn thấy anh nước mắt chị cứ thế chực rơi xuống…
Theo blogtamsu
Sự thật đằng sau những bó hoa hồng mỗi sáng thứ bảy của chồng
Sáng thứ bảy tôi đi làm trước anh, tôi muốn kiểm chứng xem những gì mình nghe có đúng không. Vậy mà những gì chị bán hoa nói là sự thật. Anh ghé tiệm mua một bó hoa hồng nhung rất lớn.
Chẳng lẽ là vợ chồng thì chết dần mọi cảm xúc yêu thương. Sống chung với nhau như hai cái bóng vậy thôi? (Ảnh minh họa)
Năm nay tôi 29 tuổi, đang làm thu ngân cho một siêu thị. Tôi kết hôn được 3 năm và có một cháu trai hai tuổi. Chồng tôi làm nhân viên cho một công ty nước giải khát. Hai vợ chồng công việc ổn định, cũng có nhà riêng. Nhưng thật lòng tôi lúc nào cũng thấy buồn, không khí gia đình sao ngột ngạt, phải chăng tôi đòi hỏi ở chồng mình nhiều quá?
Cưới nhau về chồng tôi thay đổi đến ngỡ ngàng. Chẳng bao giờ anh quan tâm hay chia sẻ điều gì. Nhiều lúc tôi cũng muốn kể anh nghe chuyện này chuyện nọ, nhưng câu chuyện chưa kịp bắt đầu anh đã nạt ngang: "Im lặng đi, lúc nào cũng ràm ràm chuyện thiên hạ". Nhưng có phải chuyện của người khác đâu, nhiều khi là chuyện của gia đình hai bên, hay là chuyện của chính tôi, thậm chí là chuyện của con khi bé mọc răng hay biết làm trò. Ở nhà tôi chỉ tự nói chuyện với con cho đỡ buồn.
Vợ chồng đi làm cả ngày chỉ gặp nhau vào chiều tối, lẽ ra lúc đó anh nên quan tâm phụ giúp tôi trông con hay cắm giúp nồi cơm điện. Đằng này anh la cà đâu đó rồi về rất muộn. Hôm nào về sớm, anh nằm dài trên sô pha, tìm cho ra kênh truyền hình phù hợp rồi dán mắt vào đó. Nhiều lần bực bội tôi cũng lên tiếng giận hờn, anh nạt nộ rồi lấy xe đi mất.
Suốt ba năm chung sống anh chưa từng tặng cho vợ một món quà dù là nhỏ nhất. Những ngày lễ, đến chỗ làm thấy mấy chị khoe cùng nhau, chồng mình tặng cái này cái nọ, hay hẹn hò vi vu đâu đó, tôi tủi thân đến phát khóc. Nhiều lần nằm cùng nhau tôi cũng nói bóng gió xa gần, nào ngờ anh nạt: "Điên, ba cái trò trẻ con đó cũng làm, để tiền làm việc khác". Nghe anh nói như vậy tôi đành im lặng để khỏi tranh cãi.
Sinh nhật tôi, đợi mỏi cả mắt cũng chẳng thấy anh nói một câu chúc mừng. Lòng thầm nghĩ chắc anh xấu hổ, biết đâu đi làm anh sẽ nhắn tin, từ sáng đến chiều chẳng có gì hết. Về nhà vẫn như mọi ngày, tôi lủi thủi xuống bếp vừa trông con vừa nấu ăn.
Trong bữa ăn không nén được nỗi buồn, tôi lên tiếng: "Anh biết hôm nay ngày gì không?". Vừa ăn, anh vừa hỏi cộc lốc: "Ngày gì?". Tôi tiếp tục: "Sinh nhật em". Anh ngước mắt lên nhìn tôi rồi nói đầy thản nhiên: "Thì sao? Ai chẳng có ngày sinh, ngày tử". Nói xong anh lại cắm cúi ăn. Tôi cảm thấy hối hận, ước gì mình đừng hỏi để bớt tổn thương.
Em gái anh tổ chức sinh nhật, cũng là buổi tiệc mừng vì em xin được việc làm. Tôi gọi cho anh sau giờ làm ghé qua siêu thị đón tôi, sẵn tiện đem luôn đồ mà mẹ chồng nhờ mua hộ. Trên đường đi tôi bảo anh ghé tiệm hoa mua tặng em bó hoa ly trắng. Anh dừng xe để tôi vào bên trong một mình. Chị bán hàng khá vui vẻ và nhanh miệng.
Chị vồn vã: "Trời, đó là ông xã của chị sao? Chị thật hạnh phúc, tuần nào cũng được chồng mua hoa về tặng". Vừa chọn hoa cho tôi chị lại nói tiếp: "Bình thường chị thích hồng nhung sao hôm nay lại mua ly?".Tôi ngạc nhiên vô cùng, nén sự bối rối tôi à ừ cho qua chuyện.
Những bó hồng nhung ấy rốt cuộc anh tặng cho ai? (Ảnh minh họa)
Anh đứng ngoài không nghe được câu chuyện. Ngồi sau lưng anh tôi miên man rất nhiều suy nghĩ. Chồng tôi có bao giờ tặng hoa cho mình đâu. Tôi tự an ủi mình, biết đâu chị bán hàng nhìn nhầm người. Nhưng cả đêm tôi vẫn không ngủ được, sáng sớm hôm sau tôi trở lại tiệm hoa. Vừa mua vừa giả vờ gợi chuyện, chị bán hàng khá nhiệt tình, chị khẳng định là không thể nhìn nhầm. Vì anh là khách hàng thường xuyên thứ bảy nào anh cũng ghé và bao giờ cũng là một bó hồng nhung. Anh có nói với chị là dành cho bà xã của mình. Nghe chị nói mà tôi hoang mang vô cùng.
Sáng thứ bảy tôi đi làm trước anh, tôi muốn kiểm chứng xem những gì mình nghe có đúng không. Vậy mà những gì chị bán hoa nói là sự thật. Anh ghé tiệm mua một bó hồng nhung rất lớn. Tôi đến chỗ làm mà đầu óc cứ để đâu đâu.
Đến chiều tôi gọi điện cho anh: "Hôm nay kỉ niệm ngày cưới của mình, chiều về anh có thể mua tặng em bó hoa được không". Vậy mà anh nạt tôi trong điện thoại: "Cô dở hơi hả? Cô có biết một bó hoa bao nhiêu tiền không, cô nên để tiền đó mua cái gì cho chồng con ăn không tốt hơn sao? Với lại tối nay tôi về muộn". Tôi chết điếng cả người.
Tôi thấy buồn và chán nản vô cùng. Chẳng lẽ là vợ chồng thì chết dần mọi cảm xúc yêu thương. Sống chung với nhau như hai cái bóng vậy thôi? Anh chẳng bao giờ lãng mạn với vợ. Vậy anh mua hoa để làm gì, anh tặng cho ai, hay anh đang có người khác? Giờ tôi nên làm gì hả mọi người? Theo dõi rồi bắt quả tang và làm một trận căng cho ra ngô ra khoai, hay đánh động cho anh biết để anh chia tay người ta rồi quay về bên mẹ con tôi?
Theo Afamily
Chồng chị đấy, lấy đi em ạ! Chị không cần đồ bỏ đi Thôi vậy! Nếu em muốn lấy cây củi vô dụng của chị để chống mái nhà của em thì cứ lấy đi! Với chị 10 năm qua để ở xó nhà như thế cũng đâm trở thành rác rưởi mất thôi. Chị làm từ thiện vậy. Cả 2 ngày cuối tuần quần quật với việc chợ búa, cơm nước và chăm sóc chồng...