Sự thật cuộc điện thoại lúc ban trưa của vợ khiến tôi chết lặng
Vừa mở cánh cửa ra, tôi nghe thấy tiếng vợ khóc thút thít trong nhà. Hình như cô ấy đang nói chuyện với ai đó. Đứng một lát, nghe câu chuyện cô ấy nói khiến tôi chết lặng.
Tôi và vợ quen, yêu nhau từ cách nay 6 năm. Tình yêu thời đại học có lẽ với anh cũng đẹp và lãng mạn. Chúng tôi cũng trải qua thời gian như thế.
Cả hai đều từ quê lên thành phố học. Gia đình cô ấy có điều kiện nhưng hàng tháng cô ấy chỉ xin 1 triệu còn lại tự làm thêm để trang trải tiền trọ học và sinh hoạt. Nhà tôi nghèo, mẹ tôi phải vất vả lắm, vay mượn hết tiền sinh viên đến ở phường, mượn anh em họ hàng mới nuôi nổi tôi 5 năm đại học. Tôi cũng đi gia sư để kiếm thêm đỡ bố mẹ.
Quen và yêu em, chỉ có cái xe đạp, tôi còn nhớ có lần đèo em đi chơi. Đến gần cổng công viên thì mưa như trút, tắc đường, hai đứa đứng dưới mưa ướt như chuột lột nhưng vẫn nhìn nhau cười. Cô ấy chấp nhận yêu tôi, không chê tôi nghèo khó và kể cả sau này lấy nhau làm vợ làm chồng.
Ra trường 1 năm chúng tôi kết hôn. Em được vào làm một cơ quan nhà nước, lương không là bao. Còn tôi mãi vẫn không xin được việc gì ra hồn nên đành đi làm thuê cho một xưởng gỗ. Hai vợ chồng đi làm sớm tối, con gái mẹ tôi trông gần năm rồi đành gửi nhà trẻ vì kinh tế eo hẹp, lương vợ chồng không đủ thuê người giúp việc.
Tôi đi làm mộc sớm tối mới về, vợ tôi đi làm về đón con, chăm con, lo cơm nước còn tôi về muộn chỉ kịp tắm táp là vào bàn ăn luôn.
Nhiều khi thấy vợ con cả năm trời không có quần áo mới để mặc. Vợ tôi mặc quần áo cũ của các chị họ cho, còn con tôi hiếm lắm mới có bộ quần áo mới. Đến đồ chơi cũng không có mà mua cho con, nhiều khi tôi thấy mình yếu kém và trách bản thân nhiều lắm.
Tôi lấy đó làm động lực để làm thêm giờ, cuối tuần tôi cũng sang xưởng làm để đỡ vợ con phần nào. Thế nhưng càng cố càng bị thụt lùi, hàng hóa bán không được nên tiền công của tôi mỗi tháng chẳng được bao nhiêu.
Nhiều đêm về vợ con ngủ, tôi ra ngõ ngồi trầm ngâm một mình. Tình cờ một hôm tôi xin về sớm vì hàng họ xưởng gỗ ế ẩm quá. Hôm đó tôi được nhận nửa tháng lương. Tôi rẽ vào hàng vịt quay mua về nửa con để mẹ con cô ấy ấm lòng.
Video đang HOT
Nhưng vừa mở cửa nhà, tôi nghe thấy tiếng vợ khóc thút thít trong nhà. Hình như cô ấy đang nói chuyện với ai đó. Đứng một lát, nghe câu chuyện cô ấy nói khiến tôi chết lặng.
Tiếng vợ tâm sự điện thoại với ai đó làm tôi chết lặng. Ảnh minh họa.
“Mẹ đừng nói thế, chồng con tuy vậy nhưng rất chịu khó làm ăn và yêu thương vợ con lắm. Anh ấy chưa bao giờ lớn tiếng với con. Dạo gần đây anh ấy còn đi làm cả ngày nghỉ chỉ để kiếm thêm nuôi con. Nhưng hàng hóa ế ẩm nên công không được bao nhiêu. Giờ mẹ không cho con vay thì con biết trông vào ai?” Tiếng cô ấy nói chuyện với mẹ vợ tôi khiến tôi chực trào nước mắt.
“Con cũng khổ lắm chứ sung sướng gì đâu. Xin được việc bây giờ khó lắm mà làm mộc cũng không được là bao. Bỏ không cái bằng đại học cũng phí. Mẹ có thương con, thương cháu thì cho vay tiền, để anh ấy mở cái ốt làm ăn. Sau này khấm khá rồi nhất định con sẽ trả ơn mẹ…”
Vợ vừa tắt máy, tôi đã lao vào ôm chầm lấy cô ấy. Thấy tôi, cô ấy lau vội nước mắt mỉm cười hỏi tôi đi làm về sớm vậy. Tính cô ấy lâu nay vẫn thế, khổ cam chịu một mình không nói với ai, lúc nào cũng cố làm tôi vui, tôi cười để tôi không chán nản.
Cô hy sinh cho bố con tôi quá nhiều. Thực sự tôi thật may mắn khi có cô ấy đồng cam cộng khổ. Những giọt nước mắt hôm nay cô ấy rơi nhất định tôi sẽ không để cô ấy phải khóc nữa. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm chỗ dựa cho vợ con tôi.
Theo Afamily
Vợ đã giáng 1 đòn chí mạng khiến tôi không kìm được giận dữ
Tôi không chỉ dùng sức mạnh của một thằng đàn ông mà bằng tất cả sự tức giận của một người cả tin bị phản bội. Cô ấy đã rũ xuống vì đau đớn, còn tôi trơ ra và không ân hận.
Từ nhỏ tôi đã coi khinh tất cả thằng đàn ông dùng vũ lực, đặc biệt là với vợ con mình. Khi cưới vợ, tôi cũng hứa với cô ấy sẽ không bao giờ đánh vợ dù chỉ là một bạt tai. Vậy mà đêm qua, lần đầu tiên kể từ sau 3 năm cưới nhau tôi đã nghiến răng tát liên tục vào vợ mình mà chẳng một chút ân hận. Bây giờ, khi bàn tay tôi vẫn còn nóng hổi cảm giác tức giận thì tôi cũng không hề ân hận.
Tôi yêu vợ và tự hào về cô ấy. Dù khi cô ấy chải chuốt khi ra ngoài hay xuề xòa lúc ở nhà, trong mắt tôi cô ấy luôn đẹp. Người khác lấy vợ về làm việc nhà, còn tôi lấy vợ về để làm việc nhà cho vợ nhưng tôi không nề hà.
Tôi đã sống trong ảo tưởng rằng bức tranh hạnh phúc gia đình luôn đẹp và bền vững. Rằng vợ sẽ yêu tôi như tôi yêu cô ấy và chung thủy với nhau như tôi đang làm. Tôi tin vợ chồng tôi sống trong "vùng an toàn" của xã hội, bị miễn nhiễm với mâu thuẫn, ngoại tình. Nhưng ở đời đứa ngờ nghệch cả tin bao giờ cũng dễ bị lừa lọc, càng đặt nhiều niềm tin thì khi bị phản bội lại càng đau.
Ở đời đứa ngờ nghệch cả tin bao giờ cũng dễ bị lừa lọc, càng đặt nhiều niềm tin thì khi bị phản bội lại càng đau.
Tôi vốn không biết gì về mạng xã hội. Ngoài vợ con, tôi không có hứng thú với những chuyện phiếm rỗi hơi của thiên hạ. Nhưng đêm nào thấy vợ cũng ôm máy tính, ôm điện thoại rồi thỉnh thoảng cười. Tôi hỏi thì cô ấy nói đangtâm sự với đồng nghiệp về các ông chồng dở hơi hoặc đang xem video hài. Tôi không nghi ngờ bởi vì tôi tôn trọng và tin vào tình cảm vợ chồng. Tôi thậm chí còn không tự tiện xem điện thoại hay email của cô ấy. Tôi nghĩ nếu muốn ngoại tình người ta sẽ tinh vi hơn, chẳng ai ngốc đến nỗi còn lưu lại thư từ trong máy.
Chiều tôi đi làm về, nấu sẵn cơm nước cho vợ con rồi mới đi liên hoan với cơ quan. Tôi hoàn toàn có thể báo cắt cơm rồi đi thẳng từ chỗ làm đến chỗ nhậu như những người khác. Nhưng tôi lại sợ không có tôi vợ chỉ sẽ nấu và ăn qua loa. Tôi cũng biết 6 giờ chiều là lúc cô ấy bận cho con tắm rửa nên nếu không có tôi sẽ ăn cơm muộn. Vì thế mà tôi thà mang tiếng là thằng "nước mắm củ hành" còn hơn là để vợ mình bỏ bữa.
Tôi đi được nửa tiếng mọi người bảo đem chai rượu quý ở nhà tôi đến chung vui, vì thế tôi trở về nhà lấy. Mẹ con cô ấy đang ở phòng tắm cười đùa ồn ã không nghe thấy tiếng tôi về. Tôi đang vội định trở ra ngay nhưng lại đập vào tai tiếng "ting ting ting" từ máy tính và màu xanh nhấp nháy từ các tab web báo tin nhắn.
Tò mò miết tay vào màn hình điện thoại thì tôi thấy hiện ra ảnh đại diện đúng là của vợ tôi nhưng tên hiển thị lại là một cái tên khác. Linh tính không lành, máu tò mò nổi lên khiến tôi nghẹt thở, tôi run rẩy ngồi xuống với tâm trạng vừa hoang mang vừa sợ hãi. Một loạt tin nhắn đua nhau nhảy ra cùng những lời lẽ tán tỉnh buông thả và có phần thô thiển tục tĩu. Những hình hôn nhau, trái tim đỏ rực cả một góc màn hình.
Tôi thận trọng kéo lên phần chat phía trên, càng đọc càng mờ mắt. Chỉ cách đây chưa đây 7 phút là tin nhắn đi từ vợ tôi, cũng tán tỉnh và tục tĩu như thế. Nếu máy tính này không phải là của vợ tôi và nó đang ở trong nhà tôi thì cho dù có nhặt được tôi cũng không tin là vợ mình đã nhắn. Tôi lần mò vào trang cá nhân của người đàn ông kia thì thấy có ảnh vợ mình tình tứ nắm tay người đó. Tuy chỉ chụp phần lưng nhưng mái tóc và vóc dáng, lẫn chiếc váy mà cô ấy đang mặc thì không thể là ai khác.
Tôi muốn nghĩ một cái gì đó nhưng không thể nghĩ được, tôi quay cuồng choáng váng, cảm nhận được cả từng tia máu đang nổi lên da mình. Tôi đứng dậy lảo đảo vô tình quơ tay làm chai rượu rơi xuống bể tan. Vợ tôi nghe tiếng động vội lật đật từ phòng tắm chạy ra.
Thấy tôi đứng bên máy tính cô ấy biến sắc á khẩu. Chỉ thế thôi là tôi đã đủ biết điều tôi vừa đọc là sự thật... Vợ tôi sau mấy chục giây bất động liền chạy đến quỳ sụp xuống chân tôi khóc lóc van xin một cơ hội giải thích. Vì sao tôi đã yêu cô ấy như thế, chưa một phút nghĩ đến người đàn bà khác ngoài vợ, tiền bạc đều do vợ nắm giữ, chỉ biết yêu, yêu và yêu vợ vậy mà cô ấy lại cắm một cái sừng thật to thật đau lên đầu tôi? Tôi biết tôi không hoàn hảo nhưng chẳng nhẽ tình yêu tôi như vậy vẫn chưa đủ sức giữ chân vợ?
Tôi túm lấy cánh tay vợ nghiến răng và gằn lên từng tiếng. Cô ấy vốn dĩ là người ngây thơ và nhát người lạ. Cô ấy sợ khi phải ngồi gần đàn ông, từng chạy về nhà ôm tôi khóc thét vì có người theo đuổi cô ấy. Tính cách cô ấy trẻ thơ như những nét trên khuôn mặt. Vậy mà, đằng sau bộ mặt này còn những âm mưu, toan tính gì nữa?
Vợ tôi là một người phản bội, còn tôi chỉ là một thằng vũ phu đáng khinh.
Vợ đã "giáng một đòn chí mạng" khiến tôi không kìm được giận dữ. Nghĩ đến những gì cô ấy đã làm sau lưng mình, tôi buông tay tát cô ấy rất mạnh. Tôi không chỉ dùng sức mạnh của một thằng đàn ông mà bằng tất cả sự tức giận của một người cả tin bị phản bội. Cô ấy đã rũ xuống vì đau đớn. Tôi cũng không còn chút sức lực, chân giẫm lên mảnh chai vỡ mà không hay. Cứ thế chân trần lê ra khỏi nhà.
Tâm trạng bây giờ của tôi chỉ là một con số 0. Vợ tôi là một người phản bội, còn tôi chỉ là một thằng vũ phu đáng khinh. Tôi không muốn đối diện với cô ấy và không biết phải làm gì với cuộc hôn nhân này. Mong mọi người cho một lời khuyên.
Theo Afamily
Nhận ngay cái tát trời giáng sau cuộc điện thoại của mẹ chồng Sau khi nghe xong cuộc điện thoại của mẹ, chồng tôi liền giận dữ đi vào nhà và tặng luôn cho tôi một cái tát trời giáng. Sau cuộc điện thoại của mẹ chồng, anh lao vào nhà tặng cho tôi một cái tát trời giáng. (Ảnh minh họa) Vừa tốt nghiệp chúng tôi đã kết hôn do tôi lỡ có bầu từ...