Sự thật cay đắng đằng sau câu nói: “Bà ngoại bẩn lắm, con không thích bà đâu!”
Tôi sững người khi thấy con tránh cái ôm của bà và rồi còn cay đắng hơn nữa khi phát hiện ra sự thật đằng sau câu nói: “Bà ngoại bẩn lắm, con không thích bà đâu!”.
Tôi xuất thân là một cô gái tỉnh lẻ. May mắn nhờ trời ban cho ngoại hình thuộc mức khá và được nhiều người nhận xét là có duyên, tôi được làm dâu vào một gia đình thuộc tầng lớp giàu có.
Bố mẹ chồng tôi ban đầu cũng không đồng ý cho cuộc hôn nhân này vì không môn đăng hộ đối nhưng khi biết rằng tôi đã mang thai một bé trai, ông bà đã lập tức chấp nhận cho tôi “qua cửa”.
Kết hôn xong, tôi được chuyển vào ở cùng gia đình chồng trong một căn biệt thự to lớn. Nhiều lúc nhìn căn nhà mình đang ở, rồi nghĩ đến bố mẹ ở quê, tôi lại buồn đến rơi nước mắt.
Nhờ cái thai trong bụng, vị trí của tôi trong gia đình cũng được coi trọng phần nào. Mặc dù tôi biết, mẹ chồng chẳng ưa gì một đứa xuất thân từ con nhà nông dân như tôi, nhưng bà vẫn luôn khao khát có một đứa cháu đích tôn để nối dõi tông đường.
Chẳng biết có nên gọi là may mắn cho tôi không, khi anh trai của chồng tôi lại bị chứng vô sinh, không thể cho ông bà một đứa cháu. Bí mật này mãi sau tôi mới được biết. Có lẽ vì vậy mà mẹ chồng tôi mới quyết định quay ngoắt 180 độ như vậy khi biết tin tôi mang thai con trai.
Mặc dù tôi biết, mẹ chồng chẳng ưa gì một đứa xuất thân từ con nhà nông dân như tôi (Ảnh minh họa)
Những ngày thai kỳ cứ thế nhàn nhạt trôi qua trong căn biệt thự to lớn. Đúng là, ở đây tôi chẳng thiếu thốn vật chất gì, thứ duy nhất thiếu là người để nói chuyện.
Ở đây mọi người đều có công việc của mình. Chồng tôi cũng không phải là người hay nói. Người duy nhất tôi có thể chuyện trò là bác quản gia. Bác cũng tầm tuổi bố mẹ tôi, và là một người nghiêm khắc nhưng dễ mến.
Nhờ trời phù hộ, tôi hạ sinh được bé Bi hồng hào, bụ bẫm nên gia đình hai bên ai cũng vui lắm. Bố mẹ tôi hôm ấy nhận được tin đã bắt xe từ quê ra thẳng bệnh viện để được gặp cháu. Thế nhưng không hiểu sao, ông bà lại chẳng ở lại lâu mà bắt xe về ngay trong đêm.
Sau khi có con, tôi nghe theo lời gia đình chồng ở nhà chăm sóc con cái. Tết năm ấy cũng là lúc Bi được 6 tháng, tôi xin phép bố mẹ chồng để tôi cho Bi về quê ngoại ăn Tết. Lấy lý do quê xa, bố mẹ chồng tôi không đồng ý.
Biết tin, mẹ tôi cũng chẳng nói gì. Rồi mẹ bảo thôi, năm nay không về thì năm sau về, xa xôi con nhỏ đi cũng vất vả. Mẹ nói vậy nhưng tôi biết mẹ buồn lắm.
Mang tiếng con gái đi lấy chồng, có thông gia nhưng vì địa vị hai gia đình khác nhau nên bố mẹ chồng tôi luôn giữ khoảng cách, không muốn liên quan tới bên nhà tôi. Nhiều lúc tôi cũng thương bố mẹ khi nhìn thấy thái độ của gia đình chồng nhưng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong mà không làm gì được.
Video đang HOT
Nhiều lúc tôi cũng thương bố mẹ khi nhìn thấy thái độ của gia đình chồng nhưng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong mà không làm gì được. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng hè năm sau, rồi Tết, bố mẹ chồng tôi vẫn không muốn cho Bi về quê ngoại. Mãi đến khi Bi được 3 tuổi, tôi nói quyết liệt hơn, bố mẹ chồng tôi mới đồng ý cho Bi về quê 2 ngày. Tôi vui lắm, vì đây là lần đầu tiên con tôi được về quê ngoại, được biết nơi mẹ nó đã sinh ra và lớn lên đẹp và thanh bình đến nhường nào.
Vì chồng bận nên chỉ có hai mẹ con tôi về quê. Anh vẫn cho lái xe chở hai mẹ con tôi về tới tận nhà và chuẩn bị quà cho bố mẹ.
Trái với tưởng tượng của tôi, bé Bi tỏ ra hoàn toàn lạ lẫm và không hào hứng với mọi thứ ở đây. Có lẽ, được sống trong nhung lụa từ bé, con tôi chỉ thấy đây là nơi không có ipad, không có tivi có thể chơi điện tử.
Vừa nhìn thấy hai mẹ con tôi, bố mẹ đã vui mừng chạy ra đón cháu. Thế nhưng, bé Bi lại tránh cái ôm của bà ngoại và hét lên: “Bà ngoại bẩn lắm, con không thích bà đâu”.
Tôi cảm thấy vô cùng bối rối, liền ôm con và nói rằng ông bà ngoại đều rất yêu thương con. Nhìn vào mắt bố mẹ, tôi biết hai người buồn đến nhường nào. Có ai lần đầu được đón cháu ngoại, lại bị cháu xua đi và nói những lời như thế đâu.
Bé Bi cứ dính lấy tôi, không chịu chơi cùng ông bà ngoại. Bố mẹ tôi cũng ngại, cố gắng nấu những thứ ngon nhất để Bi ăn được ngon.
Tối hôm ấy, khi đang trò chuyện cùng con, tôi đã hỏi vì sao Bi lại nói như vậy khi gặp ông bà ngoại. Tôi đã mong rằng đó chỉ là con nói linh tinh thôi, nhưng những lời con nói ra sau đó làm tôi chết điếng.
“Bà nội bảo Bi thế. Bà nội bảo bà ngoại bẩn lắm, đừng cho bà ngoại bế. Bi phải nhanh nhanh về với bà nội đây”.
Tôi đã mong rằng đó chỉ là con nói linh tinh thôi, nhưng những lời con nói ra sau đó làm tôi chết điếng. (Ảnh minh họa)
Tôi không thể ngờ, bố mẹ chồng tôi có thể đưa vào đầu một đứa trẻ ngây thơ những điều đáng sợ như vậy. Chỉ vì không giàu có mà họ có thể đối xử khinh thường với gia đình nhà tôi như thế.
Sau này, tôi còn biết được, lý do năm xưa khi sinh Bi bố mẹ tôi không ở lại lâu mà bắt xe về ngay trong đêm là vì mẹ chồng tôi khi ấy không cho bố mẹ tôi bế cháu, sợ ông bà ngoại bẩn sẽ làm ốm cháu. Thậm chí, hàng tháng bố mẹ tôi gửi đồ ăn, rau sạch tự trồng lên, bố mẹ chồng tôi cũng sai người vứt hết đi vì cho rằng đồ không xịn.
Đến giờ phút này, suy nghĩ ly hôn vẫn luôn ở trong đầu nhưng tôi lại chẳng thể tiến tới. Tôi không thể chấp nhận gia đình chồng khinh thường bố mẹ tôi, nhưng cũng muốn bé Bi có một cuộc sống sung túc. Tôi phải làm sao đây?
Theo Eva
Tôi đau đớn dẫn bạn gái đi phá bỏ cái thai của người đàn ông khác
Bỏ mặc em quỳ ở đó, tôi lao xe ra ngoài đường. Tôi đi như một thằng điên, đi một cách vô định. Những hồi chuông cứ reo, là em gọi. Tôi tắt máy vì không muốn nghe gì từ em và cũng không biết phải làm thế nào với cái thai ấy.
Trong suốt quãng thời gian yêu nhau, chúng tôi cũng như những cặp đôi khác, có giận dỗi, cãi cọ, thậm chí là chia tay. Khi tôi từng phải đi công tác nước ngoài 6 tháng, tôi phát hiện em qua lại với người khác.
Hồi ấy, vì công việc cũng bận và lại trái múi giờ nên chúng tôi cũng ít có thời gian liên lạc với nhau. Nhưng ngày nào tôi và em cũng trò chuyện cùng nhau, ít nhất là nếu bận tôi sẽ gọi cho em một lúc.
Có những lúc, em có vẻ lạnh nhạt, tôi lại nghĩ em giận hờn vì xa cách, ít được tôi quan tâm nên tôi cũng đành kệ, tự nhủ trong lòng khi về sẽ bù đắp cho em sau. Vì tôi và em đều biết, lần công tác này rất quan trọng với sự nghiệp thăng tiến của tôi.
Có những lúc, em có vẻ lạnh nhạt, tôi lại nghĩ em giận hờn vì xa cách, ít được tôi quan tâm nên tôi cũng đành kệ, tự nhủ trong lòng khi về sẽ bù đắp cho em sau. (Ảnh minh hoạ)
Vậy mà một ngày, một thằng bạn đột nhiên nhắn hỏi tôi và em chia tay lâu chưa. Tôi đang không hiểu sao nó tự nhiên lại hỏi vậy. Ra là, nó bắt gặp em đi cùng một người đàn ông khác vào nhà nghỉ gần nhà nó.
Tim tôi như thắt lại. Tôi không tin được vào những gì nhìn thấy trên màn hình máy tính. Tôi tự nhủ với mình, chắc thằng bạn tôi nhìn nhầm, người giống nhau đâu phải ít.
Hôm ấy em nói đi sinh nhật bạn nên không nhắn tin với tôi được. Chờ đến hôm sau, tôi chủ động gọi cho em. Vừa bắt máy, em "Alo" một tiếng nghe rất lạ. Từ ngày yêu nhau, biết tôi gọi em sẽ "Anh à" chứ không phải một tiếng "Alo" như vậy.
Tôi vẫn nói chuyện bình thường với em. Em thì có vẻ hờ hững. Đột nhiên, tôi hỏi một câu: "Em có điều gì giấu anh không?". Đáp lại câu trả lời của tôi, em trở nên bối rối rồi cáu lên, quát tôi: "Anh nói linh tinh cái gì đấy? Đã mất hút không quan tâm nhau được thì thôi, anh còn muốn gây sự à?".
Tôi bất ngờ với thái độ của em, trong lòng thêm sợ những lời thằng bạn tôi nói là sự thật. 1 tuần sau đấy, nó gửi cho tôi bức ảnh một cặp đôi vào nhà nghỉ gần nhà nó. Người con gái trong ảnh ăn vận sexy, bước từ trên một chiếc ô tô xuống. Là em, người con gái hàng đêm tôi vẫn nhung nhớ.
Tôi gửi bức hình cho em. Trong tim tôi vẫn mong em sẽ phủ nhận, đó không phải là em, chỉ là một người nhìn giống em mà thôi. Nhưng, em im lặng hồi lâu, rồi em nói: "Anh biết từ bao giờ thế".
Tôi không nói gì và cũng không biết phải nói gì. Tôi lao vào công việc để quên đi cú sốc này. Em cũng không thanh minh hay nói một lời xin lỗi. Chúng tôi, chẳng ai nói với ai lời nào, cứ thế mà xa nhau.
Chúng tôi, chẳng ai nói với ai lời nào, cứ thế mà xa nhau. (Ảnh minh hoạ)
Ngày tôi kết thúc chuyến công tác trở về, em tìm đến xin gặp tôi. Tôi giận chính trái tim mình khi nhìn thấy em lại nhức nhối.
Em cầm tay tôi, khóc lóc nói lời xin lỗi. Em nói vì tôi đi xa, em thiếu sự quan tâm nên mới sai đường, ngã vào vòng tay của một người khác.
Chưa một phút giây nào quên được em, tôi đồng ý tha thứ cho em và làm lại từ đầu. Tôi cũng chẳng dám nói với ai, vì sợ mọi người sẽ chửi tôi là thằng điên, thằng nhu nhược. Nhưng biết phải làm sao khi trong tim tôi, hình bóng của em đã quá lớn.
Vượt qua được những ngại ngần khi mới quay lại, tôi và em rồi cũng ổn hơn, tuy không thể nói tình cảm được như trước nhưng cũng phần nào ổn. Em tích cực quan tâm đến tôi hơn, biết chủ động trong mối quan hệ hơn. Thế nhưng, có lẽ, yêu em là sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi.
Spa nơi em làm việc cử em vào Nam học nâng cao tay nghề 3 tháng. Tôi linh cảm về một sự chẳng lành sẽ xảy ra. Ngày trở về, em lại đến ôm tôi và khóc.
Quỳ trước mặt tôi khóc nức nở, em nói đã bị người đàn ông khác lừa, và trong bụng em bây giờ là cái thai của người đàn ông đó. Tôi như hoá điên dại. Vì sao? Vì sao lại là em và tôi?
Bỏ mặc em quỳ ở đó, tôi lao xe ra ngoài đường. Tôi đi như một thằng điên, đi không cần biết mình đang ở chốn nào. Những hồi chuông cứ reo, là em gọi. Tôi tắt máy vì không muốn nghe gì từ em và cũng không biết phải làm thế nào với em.
Bỏ mặc em quỳ ở đó, tôi lao xe ra ngoài đường. Tôi đi như một thằng điên, đi không cần biết mình đang ở chốn nào. (Ảnh minh hoạ)
Lý trí bảo tôi em là người con gái không xứng đáng với tình cảm của tôi, em đã lừa dối tôi chẳng phải một lần. Nhưng trái tim tôi, trái tim của một kẻ si tình hèn mọn lại vẫn đau vì còn thương em. Tôi tắt điện thoại, cắt hết mọi liên lạc với tất cả mọi người trong 1 tuần.
Nhưng, đi đến nơi nào, tôi cũng nhìn thấy hình ảnh của tôi và em, từng góc phố, từng quán cà phê. Vừa mở điện thoại lên, tôi thấy cả trăm cuộc gọi và tin nhắn từ em. Em nói xin lỗi tôi, em nói em sợ, không biết phải làm thế nào, em nói em muốn chết.
Tôi gọi điện lại ngay cho em, hỏi em ở đâu tôi sẽ tới. Đọc tin nhắn của em, tất cả những nỗi hận trong lòng tôi như bị xếp sau nỗi sợ em làm điều gì dại.
1 tuần không gặp, tôi gần như không nhận ra em. Em gầy và xanh quá. Trái tim tôi không thể chịu được cảnh này. Dù biết, ai cũng sẽ chửi tôi là thằng hèn, thằng luỵ tình, nhưng tôi không thể bỏ mặc em được.
Gã đàn ông đó không nhận đứa con trong bụng em. Tôi quyết định sẽ đưa em đi phá bỏ cái thai oan nghiệt đó. Đứa bé không có tội, nhưng nó đã được sinh ra từ một tội lỗi. Tôi cũng chẳng biết nên làm gì trong hoàn cảnh này để giúp em. Xin mọi người đừng chửi tôi, vì con người ta đâu ai có thể ép được trái tim.
Theo Eva
Sốc khi được bố chồng nhờ giữ dùm... danh dự Nhà chồng tôi ở ngoại thành Hà Nội, trong gia đình tôi có sự phân công công việc rất rõ ràng. Mẹ chồng tôi sẽ đi chợ mua thức ăn cho cả ngày, buổi trưa là bố chồng tôi nấu cơm, mẹ chồng tôi rửa bát. Buổi tối khi chúng tôi đi làm về sẽ phụ trách bữa tối, mẹ tôi sẽ đi...