Sự thật ‘bi đát’ mẹ chồng giấu tôi suốt 8 năm qua
Khi viết nên câu chuyện này, lòng tôi như có ngàn mũi kim đâm. Tôi thật sự không ngờ những chuyện tưởng chừng như chỉ có trên phim ảnh nay lại chính là cuộc đời tôi, và tôi chính là người phụ nữ đau đớn, đáng thương hơn bao giờ hết.
Tôi nói vậy không phải vì tôi quá yếu đuối mà vì niềm tin trong tôi lúc này dường như đã vụn vỡ. Những người tôi yêu thương một lòng sống vì họ, nay đã phản bội quay lưng đi với tôi. Họ cho rằng, cuộc sống đôi khi có sai lầm và buộc chính tôi cũng phải chấp nhận sai lầm ấy. Nhưng liệu người phụ nữ nào chấp nhận cảnh chung chồng với người phụ nữ khác?
Mới hôm qua, chồng vẫn còn nói yêu thương tôi, suốt cuộc đời này chỉ yêu mình tôi. Nhưng sáng hôm nay, khi lá thư nghiệt ngã ấy được gửi đến, tôi như gục ngã. Để bao biện cho tội lỗi của con trai, mẹ chồng còn kể cho tôi câu chuyện đời “lâm li bi đát” thấm đẫm nước mắt bà giấu kín bao năm nay. Vì sao chuyện tày đình như vậy mà bà giấu tôi? Vì sao bà nhẫn tâm biến tôi thành con ngốc? Để rồi, cả gia đình ai cũng tường tận, nhưng tôi giờ mới hay, mới biết.
10 năm qua, khi tôi vất vả cống hiến cho gia đình chồng, tôi không màng tới sức khỏe bản thân để ngày đêm chăm lo cho bố chồng, mẹ chồng như chính bố mẹ mình. Nhưng rồi điều tôi nhận được chỉ là nỗi đau, chỉ là sự lừa dối trắng trợn từ cả gia đình chồng. Còn nỗi đau đớn nào hơn thế hả mọi người?
Khi lấy anh, tôi đã ý thức được rằng mình không xinh đẹp, chân không dài như những người khác, còn anh hơn hẳn tôi về hình thức, anh cao ráo đẹp trai, đi đâu ai cũng phải ngước nhìn. Nhiều người thấy chúng tôi sánh đôi bên nhau còn buông lời ác ý “Anh Th lấy chị Ng chẳng qua là vì nhà chị ấy có điều kiện, chứ xấu thế mà nghèo chắc cũng chẳng yêu nhau đâu”, “Đúng là không thể hiểu được mắt anh Th thế nào nữa”… Cho tới bây giờ tôi vẫn không có gì tự ái vì điều đó, bởi tôi biết đó là sự thật mười mươi.
Đúng là tôi biết mình không đẹp, không xinh nhưng ai cấm được tôi lấy chồng đẹp trai. Tôi cũng ao ước các con tôi sau này sinh ra chúng nó đều xinh đẹp, đỡ thiệt thòi hơn trong cuộc sống. Chẳng nhẽ mơ ước đó của tôi là sai?
Về làm dâu nhà anh, tôi dường như trở thành trụ cột chính trong gia đình. Bởi chồng tôi làm kinh doanh nên lương thưởng bấp bênh, có tháng anh không đưa về cho vợ đồng nào. May mắn thay, tôi làm việc cho một công ty liên doanh nước ngoài, thu nhập khoảng 20 triệu/tháng, do đó cũng gọi là đủ nuôi sống vợ chồng tôi, bố mẹ chồng. Thậm chí, thấy gia cảnh nhà chồng tôi nghèo, ông bà không có lương hưu mẹ tôi còn cho tiền sửa lại nhà, mua sắm tiện nghi.
Mẹ chồng cũng hiểu, thương tôi nhiều, bà thường nói “Nhờ lộc của con dâu mà mẹ mới được sống tiện nghi đầy đủ như vậy. Trước đây, mẹ cũng từng mơ sẽ được sống trong căn nhà khang trang, nay đã thành hiện thực. Mẹ vô cùng mãn nguyện tự hào vì con”. Tôi vui lắm, tôi vốn tính thoải mái không hề tính toán. Cứ nghĩ chồng vui, mọi người vui là tôi hạnh phúc lắm rồi.
Tôi tự nhận thấy bản thân mình không quá nặng nề vấn đề kinh tế. Tiền bạc theo thời gian chúng ta có thể làm ra được, nhưng sức khỏe, tình yêu thương là những điều thiêng liêng. Do đó, đi làm kiếm được bao nhiêu, tôi vun vén chăm lo sức khỏe cho mọi người trong gia đình hết. Bố mẹ chồng thích cái gì, thèm ăn cái gì tôi không bao giờ tiếc cả. Chỉ mong ông bà khỏe mạnh chơi với cháu là tôi hạnh phúc lắm rồi.
Video đang HOT
Cưới nhau được hơn 10 năm vợ chồng tôi sinh được hai cô con gái. Mới đầu tôi vô cùng lo lắng, bởi chồng tôi là con một, nhưng thấy bố mẹ chồng, chồng tôi vẫn vô cùng hạnh phúc, vui vẻ, tôi cũng đỡ áp lực phần nào. Thậm chí, mẹ chồng còn nói “Con nào cũng là con, trời cho thế nào nhận thế con à. Con không phải nghĩ ngợi gì”. Cũng nhờ sự động viên của mẹ chồng, mà bao năm qua, cuộc sống gia đình tôi vô cùng hạnh phúc.
Bà con tổ dân phố ai cũng khen gia đình tôi nền nếp, sống trọng tình người. Tôi cũng lấy làm hãnh diện vì điều đó. Ngày ngày đến cơ quan, tôi vẫn nghe chị em bàn tán chuyện sinh con trai, con gái. Có người còn có chồng cặp bồ chỉ vì khát con trai, tôi nghe vậy mà lòng đau như cắt. Cũng là thân phụ nữ, sao có những người khổ vậy. Đã qua rồi cái thời đại “trọng nam khinh nữ”, nhưng sao cái tư tưởng mong con nối dõi vẫn ăn sâu vào tiềm thức người chồng, để rồi chị em phụ nữ phải lao đao, lận đận.
Cuộc sống của gia đình tôi vẫn thế tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, hai con tôi ngày càng khôn lớn, xinh đẹp giống bố khiến tôi vô cùng mãn nguyện. Thế nhưng, sáng hôm qua, khi bố mẹ chồng đi thể dục, tôi tranh thủ ngày nghỉ dọn dẹp lại nhà cửa thì phát hiện một sự thật đau lòng.
Thì ra, thường ngày bà cứ dặn “Gối mẹ con không phải giặt đâu, mẹ muốn tự tay mẹ giặt tay con à. Giặt máy nhanh hỏng lắm”. Tôi cũng nghĩ nếu mẹ thích, tôi sẽ không làm trái lời bà. Nhưng rồi thấy bẩn quá, tôi mới tranh thủ khi có nắng mà giặt, nghĩ bụng mẹ không mắng. Nào ngờ, khi tôi mở ra lá thư bỗng dưng rơi xuống. Tôi “điếng người” khi đọc từng dòng chữ. Mỗi nét như ngàn mũi kim đâm trong lòng tôi.
Sự thật chồng tôi có một đứa con riêng, là con trai với cô người yêu cũ. Hiện tại, đứa bé được 8 tuổi, kém con gái đầu của tôi 2 tuổi. Thì ra anh đã giấu tôi cặp kè với người khác bao năm nay, lại còn có con riêng với người đó. Tim tôi như thắt lại, bố mẹ chồng tôi cũng biết và có thư từ, qua lại thăm cháu. Cũng có thể, sáng nay ông bà nói đi thể dục, nhưng đang ở với đứa cháu đích tôn.
Hôm đó, tôi đã không làm gì mà nằm trên phòng cho tới khi mẹ chồng về, tôi đã mếu máo hỏi rõ sự tình. Mẹ chồng tôi nghe hỏi lặng người. Sau đó, ông bà xin lỗi tôi rối rít, bà con khóc rồi kể về sai lầm của chồng tôi. Bà không muốn hạnh phúc chúng tôi tan vỡ, nên đã ra điều kiện với chồng tôi sẽ nhận cháu, nhưng anh phải chấm dứt với cô gái đó. Bà cũng cam đoan với tôi, sau khi bà nhận nuôi đứa cháu đó, chồng tôi chưa một lần qua lại với cô ta.
Nghe mẹ chồng nói tôi vô cùng hoài nghi, làm sao bà dám chắc anh không qua lại với cô ta? Làm sao anh ta có thể làm ngơ với mối tình đầu, người sinh cho anh ta một đứa con trai. Còn nói chuyện bà nuôi cháu ư, bà không có lương ông cũng không có lương, thế tiền đó, phải chăng là tiền tôi đưa bà mỗi tháng để mua sữa, mua thuốc chăm lo sức khỏe?
Chiều hôm đó, bà còn vào phòng nói với tôi rằng “Mẹ cầu xin con đừng ly hôn mà hãy chấp nhận sống tiếp với gia đình mình được không con? Mẹ thật sự ân hận, bao năm qua mẹ cũng mất ăn mất ngủ vì điều này. Con dại cái mang, nó sai cũng lỗi một phần do mẹ”. Tôi nghe thế mà ứa nước mắt, chấp nhận ư, chấp nhận cảnh chồng có con riêng và sống hạnh phúc hay sao?
Và tối hôm đó, sau khi cãi nhau với chồng tôi đã đưa hai đứa con về nhà ngoại. Tôi thật sự đau đớn, tôi không thể sống tiếp với anh được nữa, tôi nghĩ tôi không thể. Dù tôi có tỏ ra cao thượng, trái tim tôi vẫn đau bởi bí mật hơn 8 năm qua anh và gia đình dấu tôi. Thế mà tôi cứ nghĩ, thế mà tôi cứ tưởng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Nhưng sự thật tôi chỉ là một con ngốc, chỉ là một con rối trong cuộc đời người khác.
Theo Doisongphapluat
30 tuổi bị người yêu bỏ
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi.
Yêu 7 năm vẫn bị bỏ
Yêu nhau đúng 7 năm trời, khi mọi thứ đã đâu vào đấy, chuẩn bị chỉ tính chuyện tiền nong rồi cưới xin, vậy mà đùng một cái, anh nói chia tay. Anh bảo, tình cảm lâu năm đã nhạt dần, anh không còn yêu tôi nữa. Nếu có lấy nhau chẳng qua cũng chỉ là do anh thương hại tôi, còn tình yêu thì thật sự là đã hết. Tôi yêu anh, chấp nhận lấy anh vì lòng thương thì anh vẫn cưới. Còn không, hãy chia tay. Để sau này tôi không phải oán trách vì anh hờ hững với vợ con.
Câu nói của anh khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm vô cùng. Giống như là tôi đang được anh bố thí cho chút tình nghĩa còn sót lại. Lấy một người chồng không yêu thương mình, đang thương hại mình thì khác gì lấy ông bù nhìn, rồi về cho ông ấy đi với gái.
Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. Tôi quyết định chia tay và anh gật đầu nhanh chóng.
Vậy là 7 năm tình cảm mặn nồng rồi cũng hết. Tôi đã từng nghĩ, mình sẽ yêu anh thật nhiều, sẽ dành cho anh tình cảm tốt đẹp, sẽ trao cho anh tất cả những gì mình đang cố gắng gây dựng. Vậy mà kết quả là cuộc chia tay chóng vánh thế này đây.
Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. (Ảnh minh họa)
Tôi là con gái, bản thân tôi hiểu rõ nhất tình cảm đang ở giai đoạn nào. Nhiều khi anh chán nản, anh cáu gắt vô cớ, tôi hiểu chứ. Vì tôi biết, 7 năm qua, mọi sự lãng mạn, mọi cử chỉ lời nói yêu thương đã không còn nữa. Con người ta sống với nhau vì trách nhiệm và tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu. Nhưng tôi vẫn tin, trong trái tim cả hai, ở nơi sâu thẳm nào đó, tình yêu đang được cất giấu kĩ càng. Chỉ là đã lâu quá không lục lại, đem ra ôn lại mà thôi.
7 năm, lãng mạn còn nhiều thì cũng thật khó. Tôi hiểu nên đã cố gắng vun vén rất nhiều. Nếu như tôi không bỏ qua nhiều thứ từ anh, không chủ động nhiều chuyện thì có lẽ, tình cảm cũng không tồn tại được đến bây giờ. Nhưng hôm nay anh nói lời chia tay, thôi thì tôi đành chấp nhận. Tôi biết, anh đã không còn yêu thương mình nữa. Có lẽ, tình yêu đã đến đỉnh điểm, nên anh mới phải nói lời từ biệt. Dù đã cố gắng níu kéo nhưng không được. Sự thương hại thì không bao giờ có trong tình yêu. Miễn cưỡng lấy một người mà trái tim họ không thuộc về mình, nhất là người đàn ông không còn yêu mình thì chỉ có phụ nữ là người chịu nhiều khổ đau nhất .Tôi quyết định từ bỏ, chia tay tình yêu sâu đậm này.
30 tuổi còn ai dám yêu?
Tôi biết, có thể khi bỏ anh, tôi sẽ không có cơ hội, hoặc là cơ hội quá mong manh để yêu được một người đàn ông khác. 7 năm qua dù tình cảm sẽ không còn nguyên vẹn nhưng tất cả đã là kỉ niệm quá khó quên. Làm sao quên được người từng kề vai sát cánh bên mình suốt ngần ấy năm? Làm sao quên được những giây phút lãng mạn, mặn nồng, những câu nói ngọt ngào và cả những cử chỉ âu yếm. Dù người ta không còn yêu nhau nữa, nhưng chắc chắn, một lúc nào đó họ sẽ nhớ về nhau, hạnh phúc vẹn nguyên.
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi. (ảnh minh họa)
Tôi đã khóc rất nhiều. Biết là mình liều lĩnh vì không còn trẻ nữa nhưng tôi chẳng hiểu, mình phải làm sao với cuộc tình này. Cố gắng lấy một người không yêu để làm gì.
30 tuổi, chẳng quá già nhưng không còn trẻ trung nữa. Chuyện bắt đầu một mối tình mới thật quá khó khăn. Nói tới con gái 30, bố mẹ nào đồng ý cho con trai họ lấy mình, vì người ta sợ già, sợ chuyện con cái khó khăn. Tôi không phải là cô gái xấu xí, nhưng đúng là tuổi tác đã lấy đi nhiều nét thanh xuân của mình. Tôi trở thành người con gái cô đơn sau 7 năm mặn nồng.
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi. Tôi phải làm sao bây giờ, tôi cũng lo lắng mình ế lắm. 7 năm qua, tôi đã trao cho anh tất cả, cả tuổi xuân và sự trinh trắng, giờ thì hi vọng một mối tình quả là một điều quá khó khăn.
Theo VNE
Vợ giỏi giang ngoại tình vì chồng quá "đần" Cho tới giờ tôi mới thực sự thấm thía việc lựa chọn chồng sai đem lại cảm giác khổ sở như thế nào.Nghe theo lời bố mẹ tôi đã gật đầu đồng ý kết hôn. Nhưng tôi và chồng quá khác biệt về tính cách. Sự hiền lành của anh ấy khiến tôi chán ngấy. Tôi chán vì chồng mình quá đần! Tôi...