Sự thanh thản nào dành cho tôi
Hà Nội mấy ngày nay chợt mưa chợt nắng, tình cảm của con người cũng vậy cứ mãi chạy theo dòng chảy của mưa. Không biết có phải ông trời cũng đang cảm nhận được nỗi buồn của tôi mà rơi lệ cho sự yếu đuối nhất thời của người con gái.
Tôi về lại nơi tôi lớn lên để mong tìm lại giây phút bình yên sau những tháng ngày giông bão. Chỉ một lần buông lơi cảm xúc ấy mà giờ đây tôi trở thành kẻ tồi tệ, đã lỡ giế.t hạ.i một sinh linh.
27 tuổ.i tôi đã từng yêu, cũng từng thất vọng, khổ đau. 27 tuổ.i đầu đâu còn dại khờ, đâu còn vụng dại nhưng tại sao tuổ.i 27 ấy với tôi lại trở nên đắng cay với mối tình ngang trái?
Tôi yêu anh, người đàn ông đã thuộc về một người đàn bà khác. Anh có một gia đình hạnh phúc và một cô con gái 3 tuổ.i. Tôi ý thức hơn ai hết về hạnh phúc gia đình, về những câu chuyện, sự dằn vặt và cả sự lên án của xã hội về kẻ thứ 3. Tôi vẫn âm thầm lên án những tình yêu khờ dại của những người con gái với người đàn ông đã có vợ, thậm chí tôi còn từng nói “dại thì gắng mà chịu” nhưng bây giờ, chính tôi lại lâm vào hoàn cảnh tương tự ở cái tuổ.i 27 của mình. Trong tình yêu này tôi không phải là người khơi mào, không phải là người bắt đầu nhưng lại là người cố gắng níu kéo và duy trì nó mặc dù biết đó là tuyệ.t vọn.g.
Tôi và anh làm cùng cơ quan, tính cách của hai chúng tôi có nhiều điểm tương đồng và trở nên thân thiết, chuyện gì chúng tôi cũng tâm sự được với nhau. Tôi không biết anh có cảm tình với tôi từ khi nào và có thể tình cảm ấy chỉ là sự nhớ nhung hơn bình thường một chút nhưng có lẽ, vì bản tính chiếm lĩnh đàn ông, anh đã nói thương nhớ tôi.
Tôi chạy trốn khỏi anh, chạy trốn mọi thứ nhưng rồi bất chợt lại nhớ da diết những lần cầm tay nhau, những lần ôm vai anh cười nói và rồi tôi thả rơi xúc cảm của mình, thả lỏng lý trí cho trái tim tự lựa chọn và rồi tôi đã để mình yêu anh.
Tình yêu ấy nhẹ nhàng len lỏi vào tim tôi, hình ảnh của anh âm thầm đi vào trí nhớ tôi, khi xa anh, tôi nhớ da diết, từ ánh mắt nụ cười, đến tất cả mọi thứ thuộc về anh…
Thời gian trôi qua, tôi hạnh phúc mãn nguyện với tình yêu đến sau của mình, tôi hạnh phúc vì đã tìm được một người để yêu thương, để hi sinh. Tôi vẫn nghĩ rằng tuy là người đến sau nhưng tôi vẫn là người hạnh phúc dù hạnh phúc đó bị đán.h rơi… Nhưng cuộc đời không ai học được chữ ngờ, khi tôi đang vui vẻ, đang tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu thì anh nói muốn chấm dứt mọi chuyện.
Video đang HOT
Tôi không biết đến khi nào vết thương anh tạo ra trong tôi có thể lành lại… (Ảnh minh họa)
Tôi chới với trong thế giới của riêng mình, khổ đau trong tình yêu của bản thân và day dứt với những tình cảm lẫn lộn đang trỗi dậy trong lòng. Tôi từ bỏ mọi thứ chỉ để được ở bên anh, được nắm tay anh, được dựa vào vai anh để quên đi những mệt mỏi đời thường. Yêu anh, tôi chưa một lần đòi hỏi vật chất, thời gian hay bất cứ thứ gì khác, tôi chấp nhận đợi anh khi nào anh muốn ở bên tôi.
Tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện giành giật anh từ gia đình. Tôi chỉ cần âm thầm đi bên cuộc đời của anh, được nhìn thấy anh mỉm cười và vui vẻ, vậy mà…
Anh nói rằng anh không muốn sai lầm thêm nữa, anh mệt mỏi vì phải giấu giếm vụn.g trộ.m, anh mong tôi hiểu cho anh. Tôi không dám trách anh vì khi yêu anh, tôi chấp nhận sẽ phải khổ đau, nhưng chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra anh lại rời xa tôi như vậy!
Người ta nói đàn ông có vợ thì chuyện đến với người con gái khác chỉ là lợi dụng thỏa mãn nhu cầu nhưng tôi không tin điều đó, đến bây giờ khi anh chính thức bỏ tôi tôi vẫn không tin anh là người như vậy, tôi vẫn mong rằng anh là người ngoại lệ trong số những người đàn ông ấy…. Những ngày này, tôi mong lắm một tin nhắn của anh, một lời hỏi thăm của anh nhưng mọi thứ đều rơi vào thinh không…
Tôi hiểu rằng, trong tim anh vốn không hề có hình ảnh của tôi và sự xuất hiện của tôi lúc này là vật cản của anh. Nhìn sâu vào ánh mắt của anh, tôi chỉ thấy sự bực dọc của anh dành cho tôi. Đôi mắt ấy với tôi bây giờ không còn yêu thương, không còn cảm xúc. Tất cả bây giờ đã trở thành con số không, tôi bị trời phạt vì làm việc thất đức khi nghe anh bỏ đi đứa con của mình.
Bây giờ chỉ còn một mình tôi im lặng đi dưới cơn mưa, im lặng hồi tưởng về những kỉ niệm ngọt ngào, những phút giây hạnh phúc và cả những nỗi đau sâu thẳm trong trái tim mình. Nước mắt hòa vào nước mưa, tôi vẫn âm thầm gọi tên anh, người đàn ông cho tôi cả ngọt ngào và cay đắng. Tôi không biết đến khi nào vết thương anh tạo ra trong tôi có thể lành lại, đến khi nào tôi mới tìm lại được tình yêu và sự thanh thản cho trái tim nhỏ bé của mình?
Theo VNE
Hai năm ân ái chỉ để đỡ buồn
Chính Dũng là người đã "đưa tôi vào đời", "giúp tôi bước vào thế giới văn minh" như cách nói của bạn tôi ngày đó.
Ngày trước, tôi không nghĩ gì nhiều đến tương lai, đến hạnh phúc mà chỉ biết sống kiểu "mì ăn liền", được đâu âu đấy. Ai ngờ bây giờ, khi tôi sắp tìm được một người đàn ông tốt, thích hợp để tôi neo đậu cuộc đời thì tôi lại dằn vặt, không dám tiến tới.
"Em à, tối nay anh qua nhà em chơi nhé", "ừ, qua đi, lâu quá rồi mèo chưa được ăn... thịt chuột". Đó chỉ một trong vô số tin nhắn ỡm ờ mà tôi và Dũng thường xuyên nhắn qua nhắn lại với nhau. Dũng không phải là chồng tôi, chỉ là một người đàn ông song cùng tôi mấy năm qua.
Tôi sinh ra ở quê, một thân một mình lên thành phố học đại học. Mấy năm trời ở trong ký túc xá, tôi chứng kiến bạn bè của mình tíu ta tíu tít yêu đương. Thấy tôi chỉ có một mình, bạn tôi còn trêu tôi quê mùa, lạc hậu quá.
Ảnh minh họa.
Chính Dũng là người đã "đưa tôi vào đời", "giúp tôi bước vào thế giới văn minh" như cách nói của bạn tôi ngày đó. Dũng là bạn của một bạn cùng phòng ký túc với tôi. Dũng đến phòng tôi chơi nhiều, dần dà thì quen luôn tôi. Chúng tôi trở thành bạn chung, đi đâu chơi cũng gọi nhau. Cô bạn thấy vậy, tìm cách ghép đôi cho tôi và Dũng. Quả thực, tôi không thấy mình yêu Dũng. Và Dũng cũng vậy. Chỉ là cả hai đến với nhau để giúp nhau đỡ buồn. Rồi chuyện gì xảy tới cũng tới. Vào đầu năm thứ 3 thì tôi lần đầu có quan hệ tìn.h dụ.c với Dũng. Đó là dịp trước nghỉ Tết dương lịch, cả phòng tôi đều đã về quê. Tôi hãy còn giải quyết chưa xong vài việc nên ở lại ký túc muộn hơn một chút. Tối, Dũng đến chơi. Hoàn cảnh lúc đó không có gì ngăn cản nên tôi chót không thể kìm giữ bản thân được.
Sau lần đó, tôi khóc sướt mướt vì ân hận. Các bạn trong phòng tôi thấy vậy, phá lên cười. Rồi có bạn bảo chuyện ăn cơm trước kẻng bây giờ là bình thường. Nam thanh nữ tú, người chưa vợ, kẻ chưa chồng ở gần nhau thì tất phải quan hệ tìn.h dụ.c. Tôi đừng nặng nề quá. Dũng cũng bảo vậy và khẳng định sẽ ra đi bất cứ lúc nào tôi cảm thấy không muốn duy trì quan hệ với Dũng nữa. Lúc đó, tôi lại hoàn toàn tự do đi tìm tình yêu mới, hoặc là xây dựng gia đình. Dũng sẽ biến mất như cơn gió để tôi không cảm thấy ai ngại.
Chúng tôi cứ duy trì quan hệ như vậy, cứ dăm ba ngày thì gặp nhau, rủ nhau đi ăn rồi Dũng thuê nhà nghỉ để hai đứa quan hệ rồi lại chia tay. Tôi và Dũng mỗi người đều có khoảng trời riêng, không ai can thiệp ai. Tiề.n tôi tôi trả, tiề.n Dũng kiếm Dũng tiêu, rất là sòng phẳng.
Thấm thoắt đã hai năm. Tôi cũng đã tốt nghiệp ra trường. Một lần, có cô bạn hỏi tôi: Hai đứa có tính chuyện kết hôn không? Tôi giật mình, tự hỏi: ừ nhỉ, Chúng tôi có kết hôn không. Tiếng là ở với nhau hai năm nhưng tôi thực ra biết rất ít về Dũng. Dũng chưa bao giờ đưa tôi về nhà ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi cũng không biết gì về Dũng cả.
Cuộc đời tôi bỗng thay đổi khi Bình xuất hiện. Anh hơn tôi hai tuổ.i, là nhân viên ở công ty mà tôi mới xin vào. Tính anh rất điềm đạm, người lớn, hình thức được. Anh còn xuất thân từ gia đình gia giáo. Nghe anh kể, bố mẹ anh đều là giáo viên đã nghỉ hưu, rất yêu thương con và đang mong anh lập gia đình.
Tôi nhanh chóng bị cuốn hút bởi Bình. Tình cảm của tôi dành cho Bình khác hẳn với Dũng ngày trước. Trước tôi sống với Dũng theo kiểu vì nhu cầu bản năng nhiều hơn là sự rung động của con tim. Tôi gần như chẳng bao giờ nhớ nhung Dũng. Gặp cũng được mà không cũng chẳng sao. Riêng với Bình, tôi thấy trái tim mình thực sự loạn nhịp. Tôi luôn mong ước được ở bên anh, dù chỉ là để cùng nói những mẩu chuyện không đầu không cuối. Tôi thấy quan hệ của mình với Bình rất đẹp, như thể chiếc bình pha lê mà tôi lúc nào cũng muốn cất giữ, nâng niu và không muốn làm vấy bẩn. Bình cũng vậy, anh rất tôn trọng tôi.
Ngay khi bắt đầu nhận ra mình đã yêu Bình, tôi càng hoang mang hơn. Tôi bắt đầu bị kẹt giữa hai người đàn ông. Buổi tối, tôi đi ăn trưa cùng Bình. Nhưng tối về, thì Dũng tới. Dũng không biết chuyện nên lại kéo tôi đi nhà nghỉ. Một lần, hai lần, đến lần thứ 3 thì tôi thực sự muốn quay đầu vào bờ. Tôi không muốn trở thành kẻ bắt cá hai tay, yêu một người nhưng vẫn sống chung với một người. Tôi quyết tâm nói hết suy nghĩ của mình cho Dũng. Tôi tha thiết mong Dũng sẽ hiểu và tha thứ cho tôi. Rằng, bây giờ, tôi chỉ muốn có người yêu, rồi lập gia đình, sinh con như mọi cô gái bình thường khác. Những tưởng Dũng sẽ giận dữ, sẽ nổi khùng, sẽ mỉ.a ma.i tôi. Nào ngờ, Dũng thực hiện đúng thỏa thuận ngày trước. Dũng đồng ý chia tay tôi nhẹ như lông hồng.
Tôi bỗng hoàn toàn tự do để đến với Bình. Nhưng, không hiểu sao, dù Dũng đã xa tôi thật nhưng hình ảnh của Dũng vẫn cứ ám ảnh, dày vò tôi. Tôi bỗng trở nên thận trọng trong mọi việc. Ngay cả với Bình, dù lòng tôi nổi sóng nhưng tôi lại không dám lại gần anh, dù chỉ là một cái ôm nồng nàn. Bình không biết quá khứ của tôi nên anh càng hết lời khen tôi trong sáng, ngây thơ. Anh tôn trọng quan điểm sống của tôi nên sẽ giữ gìn cho nhau đến ngày cưới. Tôi nghe anh nói, chỉ muốn bật khóc. Lòng tôi tự hỏi, liệu khi biết đến quá khứ của tôi, Bình sẽ thế nào? Liệu anh có tha thứ cho tôi không? Còn gia đình anh nữa, có chấp nhận một cô con dâu đã sống như vợ chồng với người đàn ông khác.
Hôm qua là sinh nhật tôi. Khi ra về, Bình đã nắm lấy bàn tay tôi rồi run run nói: Cuối năm mình cưới nhau em nhé. Anh nghĩ mình sẽ rất hạnh phúc được lấy em làm vợ. Chúng ta sẽ sinh những đứa con giống anh và giống cả em nữa. Chúc em sinh nhật hạnh phúc và hãy nhớ đề nghị của anh.
Lẽ ra, bất kỳ cô gái nào cũng phải hạnh phúc lắm khi được nghe lời cầu hôn đó từ người đàn ông mình yêu. Nhưng sao, tôi lại thấy đắng lòng. Tôi phải làm gì đây với quá khứ của mình? Quãng thời gian sống chung với Dũng, tôi không thể vứt bỏ một cách sạch trơn như thể nó chưa từng tồn tại. Để rồi bây giờ, khi ở bên Bình, nhưng chưa bao giờ tôi thấy lòng mình thanh thản. Còn Dũng nữa, anh ta đang ở đâu? Liệu có lúc nào, anh đột nhiên trở lại để nhắc tôi rằng, tôi không xứng đáng với tình yêu trong sáng của Bình không?
Giá như ngày xưa, tôi đừng coi nhẹ chính bản thân mình đến thế.
Theo VNE
Kiểm đếm lại tình yêu "Anh có hối hận vì đã yêu em không?"- em nhìn sâu vào mắt anh. "Không có" - anh nói rất thật lòng. "Thế anh có biết tại sao mình chia tay?" - em lại hỏi. "Vì em không còn yêu anh nữa" - anh lại siết chặ.t ta.y em. Rất lâu rồi, mình mới có một bữa nói chuyện cởi mở như...