Sự nhẫn nhịn của mẹ khiến anh trai tôi phải quỳ xin tha thứ
Những lời nói của chị ta giữa phòng khách nhà tôi rành rọt như trăm ngàn lưỡi dao, anh trai tôi chỉ biết ôm đầu gục xuống đất, không nói nên lời.
Anh trai tôi, đẹp trai, học giỏi, tốt nghiệp tài chính ở một trường danh tiếng, là chàng trai đáng mơ ước của biết bao cô gái. Nhưng chị dâu tôi lại là một người con gái không học hành gì nhưng được trời phú cho nhan sắc, mồm mép hơn người nên làm anh tôi say như điếu đổ.
Tốt nghiệp đại học xong, anh đưa chị ta về ra mắt và đòi tố chức đám cưới bằng được. Gia đình tôi không ai đồng ý, không phải chê chị ta nghèo, không có nghề nghiệp gì mà vì chị ta có một quá khứ đáng nể.
Học hết cấp 3 chị ta nghỉ học, làm đủ nghề để kiếm sống. Trước anh trai tôi, chị ta yêu và có một thời gian dài sống như vợ chồng với người đàn ông khác. Rồi chia tay không rõ lý do, thậm chí có tin đồn rằng chị ta có chửa nên người yêu chạy làng
Bố mẹ tôi nhất quyết không đồng ý, phản đối đến cùng. Khuyên giải anh trai tôi không được nên mẹ tôi gặp gỡ nói chuyện với chị ta. Thật trơ trẽn, chị ta tỏ ra thách thức mẹ tôi và nói nhất quyết phải cưới bằng được anh trai tôi, và mẹ tôi phải hối hận khi cấm đoán chị ta.
Tất cả người thân, họ hàng ai cũng nhận ra sự ngang ngược hỗn láo và gần như không ai chấp nhận được quá khứ “bất hảo” của chị dâu. Nhưng mọi lời khuyên với anh tôi trở nên vô nghĩa. Họ về sống chung với nhau và cắt đứt liên lạc với gia đình, anh trai tôi tỏ ý oán thán bố mẹ, anh em. Gia đình tôi rất buồn, mẹ tôi thì suy sụp, già đi trông thấy.
Phận làm em, đã nhiều lần tôi đến và gặp anh, khuyên anh nhưng đã không nghe anh lại còn c.hửi tôi là người lắm chuyện. Chị ta nhiếc móc và cầu cho tôi sau này cũng bạc phận, không được nhà chồng chào đón như chị ta. Tôi ghê sợ và từ bỏ suy nghĩ khuyên giải anh.
Phận làm em, đã nhiều lần tôi đến và gặp anh, khuyên anh nhưng đã không nghe anh lại còn c.hửi tôi là người lắm chuyện. (Ảnh minh họa)
3 năm trôi qua, họ sống cùng nhau và có 1 b.é t.rai 2 t.uổi. Từ khi biết tin chị ta sinh con, lại chứng kiến cảnh cháu sống không sung sướng gì vì anh chị thiếu điều kiện chăm sóc, mẹ tôi đã nhiều lần hạ mình đến xin lỗi vợ chồng anh trai để đón họ về. Nhưng chị ta không chịu. Cho tới khi cháu được 2 t.uổi, vợ chồng họ nợ ngập đầu, chị ta mới đồng ý.
Mẹ nói trong nước mắt “Mẹ xin lỗi các con và cháu, mẹ đã sai khi phủ nhận tình yêu của 2 đứa để cả gia đình phải khổ”. Tôi thấy thương mẹ quá, chắc hẳn mẹ phải cố gắng, phải nhẫn nhịn lắm mới nói những câu như thế với chị ta được.
Video đang HOT
Vậy mà chị ta còn vênh mặt lẩm bẩm: “Biết sớm thì đâu có ngày nhục như hôm nay. Thấy có cháu nội là quay ngoắt thái độ”. Mẹ tôi nghe được nhưng chỉ nuốt vào trong mà không nói gì. Còn tôi sợ hỏng việc của mẹ cũng không dám trách móc chị ta.
Sau hôm đó, bố mẹ tôi đón cả gia đình nhỏ của anh về sống trong ngôi nhà của gia đình. Và thực sự mẹ tôi hoàn toàn thay đổi, chăm sóc chị ta, yêu chiều và chăm lo cho cháu. Nhìn mẹ tôi cố gắng hòa hợp với vợ chồng anh, tôi vừa xót mẹ, vừa cảm thấy buồn vì anh trai.
Thế nhưng, mẹ tôi chăm sóc cháu và chị dâu bao nhiêu thì chị ta lại yêu sách, ngang ngược bấy nhiêu. Ban đầu là cãi láo với mẹ tôi, tôi góp ý với anh trai về vợ anh thì mẹ luôn nói để cho chị dâu thêm thời gian thích nghi với cuộc sống gia đình lớn. Mẹ tôi càng nhịn thì chị ta càng quá quắt.
Sau vài tháng, chị ta nói sống cùng bố mẹ chồng quá ngột ngạt, nên đòi ra ở riêng. Ở riêng cũng được nhưng chị ta lại đòi mẹ tôi phải mua nhà, mua xe và đứng tên chị ta. Chị ta nói, mẹ tôi phải bù đắp cho chị ta 3 năm sống khổ sở với anh trai tôi, lại vất vả sinh ra cháu nội cho bà.
Gia đình tôi rất ngạc nhiên về mức độ trơ trẽn, ngang ngược của chị nhưng lại choáng váng về quyết định của mẹ tôi. Hôm đó ăn tối xong, mẹ tôi gần như cầu xin bố tôi đồng ý với yêu cầu mua nhà, mua xe của chị ta. Không ai tin nổi người đàn bà mang tiếng “sắt đá” như mẹ tôi lại chịu làm theo yêu cầu của cô con dâu mới được thừa nhận.
Mẹ tôi chỉ đưa ra một lí do cho quyết định của bà là vợ chồng anh trai tôi đã khổ nhiều và sinh cho bà đứa cháu nội đáng yêu. Cho như thế là quá ít so với sự hi sinh đó. Tôi thấy thương mẹ và giận anh chị vô cùng. Nhưng biết làm sao, đành ngậm ngùi cho yên chuyện.
Bố tôi đứng ra vay ngân hàng một khoản lớn, mua trả góp một căn nhà chung cư, nhưng do thủ tục pháp lý nên căn nhà vẫn đứng tên bố tôi. Chị ta lúc đầu không chịu, nhưng mẹ tôi bảo, sau khi trả hết nợ, sang tên cho chị ta chưa muộn, nên chị ta đành gật đầu.
Sau khi đòi gì được nấy thì chị ta càng lên mặt rõ ràng. Được xe, được nhà, giờ chị ta đòi chia tài sản để kinh doanh độc lập. Thấy vợ quá đáng, trơ trẽn quá, anh trai tôi góp ý, thậm chí cầu xin chị đừng cư xử cạn tình như thế. Không nghe mà chị còn to tiếng cãi vã, thường xuyên lấy lí do nọ kia để ép anh trai tôi phải họp gia đình, yêu cầu bố mẹ chia tài sản.
Sự nhẫn nhịn của mẹ tôi đã khiến anh trai phải rớt nước mắt quỳ gối xin lỗi. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi biết chuyện, nói chuyện với chị ta rằng bố mẹ còn khỏe, để ông bà lo, tài sản sau này cũng chia cho các con các cháu thôi. Chị ta chẳng những coi thường chồng còn to tiếng quát c.hửi mẹ tôi là rách chuyện, trước sau gì cũng cho, cho luôn đi để chị ta “tự xử” với tài sản của mình.
Nhìn thấy anh trai tôi bất lực trước vợ, tôi nói chị đừng cạn tình thế, rồi chị cũng sẽ có thứ mình muốn đừng ép bố mẹ. Chị ta quay sang mắng tôi:”Không đến lượt cô góp ý, cô là phận gái, muốn tranh giành thì sau này về nhà chồng cô mà tranh, ở nhà này không có phần cho cô”.
Thấy vợ hỗn láo với gia đình, anh trai tôi không kìm được giận, đã tát chị dâu một cái. Chị ta lồng lộn lên c.hửi rủa và nói: “Anh nghĩ tôi chịu nhẫn nhục bao nhiêu năm trời để làm gì, để sống khổ sở à? Anh nghĩ tôi yêu anh nhiều đến mức bất chấp mọi thứ sao? Nếu không vì tài sản của gia đình anh thì tôi cũng không thèm anh đâu, anh tưởng anh quý báu lắm à? Nếu anh không nói được bố mẹ anh chia tài sản thì chúng ta ly hôn”.
Sau hôm đó, chị ta dọn ra khỏi nhà tôi không nói một lời. Anh thông báo với gia đình sẽ ly hôn và giành quyền nuôi con. Anh quỳ xuống xin bố mẹ tha thứ vì không nghe lời, vì yêu mù quáng. Sau khi nghĩ lại, chị ta cũng choáng váng, cầu xin bố mẹ và anh trai tôi nhưng không ai đồng ý tha thứ cho chị ta. Tôi nghĩ lúc đó chắc chị ta giận quá, lại tự tin quá mức, không nghĩ anh trai tôi dám đuổi chị ta.
Tôi cảm thấy vô cùng vui mừng vì cuối cùng anh tôi cũng đã suy nghĩ lại. Sắp tới, chắc chắn cuộc chiến tranh quyền nuôi con của anh sẽ diễn ra. Đứa cháu sẽ là người hứng chịu khổ đau nhiều nhất, nhưng nếu nó sống với người mẹ như thế, tương lai sau này cũng rất mịt mờ, có phải không mọi người?
Theo Tintuc
Chồng c.hết, bỗng hai con rơi đến đòi chia tài sản
Người đàn bà đó đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến nhà tôi. Bà ta bình thản chìa ra giấy xét nghiệm ADN và yêu cầu tôi phải chia tài sản cho 2 đứa con bà ta. Tôi chưa hết đau khổ vì cái c.hết thảm thương của chồng, lại phải đối mặt với thực tế phũ phàng này.
Tôi choáng váng và đau khổ vô cùng vì sự ra đi đột ngột của chồng. Anh bị mất trong một vụ tai nạn giao thông. Sự ra đi của anh khiến tôi không thể nào gượng dậy nổi.
Tôi từng nghĩ chồng là người đàn ông tuyệt vời nhất. Anh hơn tôi 12 t.uổi. Ai cũng cho rằng lấy chồng nhiều hơn t.uổi nên tôi được chồng yêu thương và cực kỳ chiều chuộng. Tuy nhiên, tôi biết rằng, chồng tôi là người rất tốt tính. Anh chăm chỉ, có chí và thực sự rất tôn trọng vợ. Tôi dù ít t.uổi hơn chồng, nhưng trong mọi quyết định làm ăn, hoặc có chuyện gì thì chồng tôi đều hỏi ý kiến của tôi.
Chồng tôi tốt nghiệp nghành xây dựng và đi làm từ đôi bàn tay trắng. Cũng nhờ thông minh, giỏi giang mà con đường sự nghiệp của chồng tôi lên như diều gặp gió. Sau 15 năm ra trường chồng tôi đã lên tới chức phó giám đốc một công ty xây dựng lớn. Chúng tôi có nhà riêng, xe hơi và hai đứa con một gái kháu khỉnh.
Tôi cũng tính tiếp tục đẻ thêm cố kiếm lấy 1 đứa con trai, nhưng chồng tôi bảo t.uổi chồng tôi năm nay cũng đã gần 50 rồi, nếu đẻ thì sẽ ảnh hưởng tới con, vả lại sức khỏe tôi cũng không được tốt lắm. Với chồng tôi thì con gái hay con trai cũng không có vấn đề gì. Nuôi dạy 2 con ngoan ngoãn, thông minh học giỏi là chồng tôi đã cảm ơn 3 mẹ con lắm rồi. Nghe chồng nói vậy tôi cũng rất yên tâm và cảm phục chồng hơn. Tôi thấy số tôi cực may mắn mới kiếm được người chồng yêu thương vợ con và hiểu biết thông cảm với vợ như vậy.
Công việc đòi hỏi chồng đi công tác nhiều, nhưng đến cuối tuần lúc nào chồng tôi cũng dành thời gian cho vợ con. Chưa bao giờ chồng tôi quên sinh nhật vợ, hay quên ngày kỷ niệm của chúng tôi. Ai cũng cho rằng tôi quá sướng nên lấy được chồng vừa làm ăn giỏi lại vừa yêu vợ con.
Chồng tôi bao năm qua chưa có điều tiếng gì về chuyện trai gái. Không những thế chồng tôi còn luôn được mọi người ngưỡng mộ và lấy đó làm gương. Gia đình tôi nhìn vào ai cũng bảo êm ấm, hạnh phúc. Bản thân tôi và các con lúc nào cũng tự hào về chồng mình.
Mọi người cứ bảo rằng đàn ông có kinh tế lại làm ăn xa dễ cặp bồ lắm đấy! Thế nhưng tôi cực kỳ tin tưởng vào chồng mình. Bởi một người sống nghiêm túc và tình cảm với vợ con như thế thì làm sao có thể chia sẻ tình cảm cho người đàn bà nào khác được.
Thế nhưng sự thật nhiều khi cay đắng mà không ai có thể ngờ được. Tôi vật vã khi hay tin chồng c.hết, tưởng như mình có thể c.hết đi được. Thế nhưng vào ngày đưa tang chồng, tôi lại bị sốc đến c.hết thêm một lần nữa.
Đến giờ nhắm mắt tôi cũng không thể nào quên được cảnh người phụ nữ ấy kéo theo 2 đứa con trai đến lễ tang chồng tôi. Bà ấy bắt 2 đứa con quỳ xuống và kêu khóc gọi bố. Hai đ.ứa b.é phủ phục bên quan tài chồng tôi mà vái lạy.
Tôi bàng hoàng, suy sụp. Cả nhà tôi sửng sốt khi chứng kiến cảnh đó. Người đàn bà đó đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến nhà tôi. Bà ta bình thản chìa ra giấy xét nghiệm ADN và yêu cầu tôi phải chia tài sản cho 2 đứa con bà ta. Tôi chưa hết đau khổ vì cái c.hết thảm thương của chồng, lại phải đối mặt với thực tế phũ phàng này.
Tôi không đủ sức để tìm hiểu tới cùng sự thật này nữa. Cả tháng sau tôi vẫn còn nằm trên giường vì quá sốc. Quả thật giờ chồng mất đi rồi, có muốn kêu khóc hay ghen tuông thì cũng chẳng để làm gì nữa. Có muốn níu kéo chồng trở về với mẹ con tôi cũng không thể nữa. Nhưng sao chồng tôi lại có thể để lại cho mẹ con tôi một hình ảnh người chồng, người bố đầy cay đắng như thế này.
Thà rằng chuyện xảy ra kín đáo trong nhà, tôi dù đau khổ vì chồng ngoại tìnhthì cũng cố gắng để không ảnh hưởng tới uy tín và danh dự của anh. Bởi xấu chàng thì hổ ai. Nhưng giờ đây, người đàn bà đó đã phơi bày ra trước thiên hạ những điều đ.ồi b.ại của chồng tôi.
Đã thế bà ấy đưa con về dự tang bố đâu phải chỉ để thắp hương đưa tiễn chồng tôi đâu, mà muốn trước mặt chỗ đông người có họ hàng nhà tôi ở đó, bắt tôi phải nhận con riêng của chồng, bắt tôi phải chia tài sản.
Tôi không biết nên xử lý chuyện này như thế nào bây giờ. Bà ta tuần nào cũng dắt con về nói là cúng làm lễ tuần cho bố, nhưng thực chất là đang thúc giục tôi làm thủ tục để phân chia tài sản. Từ trước tới nay, lương tôi cũng chỉ gọi là đi làm cho vui, để ăn quà bánh. Toàn bộ chi tiêu trong nhà đều chồng tôi gánh chịu. Bây giờ xảy ra chuyện nay, mẹ con tôi không biết phải bấu víu vào đâu, đã thế lại còn phải phân chia tài sản nữa.
Chồng ơi là chồng! Sao lại đẩy mẹ con tôi đến nông nỗi này cơ chứ!
Theo Phunutoday
Sởn da gà với anh chồng đòi chia từ 3000 đồng gửi xe khi vợ đi viện Chị có thể hiểu được khi anh chia t.iền với chị từ cái tăm, cọng hành... nhưng đến ngay cả khi chị ốm đau anh cũng chẳng buông tha với bài toán chi tiêu chuẩn xác đến từng trăm lẻ như thế thì chị còn cố gắng vì điều gì.Chị Phương lấy chồng khi anh Lâm đã qua một đời vợ. Làm "tập...