Sự nghiệp thành đạt, tôi chán người chồng rất an phận
Tôi ngoài 30 tuổi, có chồng và hai con, một trai, một gái. Con cái ngoan ngoãn, xinh đẹp, thông minh, học trường quốc tế.
Cuộc sống vật chất đầy đủ, gia đình tôi có nhiều bất động sản ở Việt Nam và ở nước ngoài hiện đang cho thuê. Tôi hiện giữ vị trí quản lý cấp cao cho một công ty nước ngoài toàn cầu, đặt văn phòng ở Việt Nam. Ở bên ngoài nhìn vào, cuộc sống của tôi dường như quá hoàn mỹ. Điều này khiến tôi ngại ngần khi gửi tâm sự này. Tuy nhiên tôi hy vọng được nhận những lời chia sẻ chân thành.
Khi gặp chồng, tôi chỉ là một trong những thư ký của anh. Nhờ sự chỉ dạy của anh, tôi đã tiến bộ rất nhanh. Sau khi kết hôn, để tránh dư luận không hay về việc thăng tiến của tôi, anh đã xin chuyển đi công ty khác. Tôi đã thăng tiến rất nhanh ở công ty đó và đã đi qua hai công ty khác cho đến khi ở vị trí hiện tại. Thu nhập hiện tại của tôi đã tăng hơn 30 lần kể từ ngày làm thư ký cho anh. Con đường sự nghiệp của tôi thênh thang bao nhiêu thì ngược lại công việc của chồng tôi lại đi xuống bấy nhiêu. Từ vị trí tổng giám đốc mà hiện tại, sau 5 lần đổi việc, anh chỉ là chuyên gia tư vấn với mức lương chỉ bằng 1/4 trước kia.
Về vấn đề kinh tế, hơn 10 năm qua gia đình tôi chỉ đi lên. Tôi đã đạt được nhiều hơn so với mục tiêu đề ra cho mỗi năm. Chồng tôi là một người rất chân thành, đơn giản. Anh chẳng biết nói lời hoa mỹ hay làm những việc lãng mạn nhưng chăm sóc con cái rất chu đáo, luôn tôn trọng mọi ý kiến của tôi và đặc biệt anh gần như ngưỡng mộ tôi. Anh luôn tự hào về tôi mỗi khi anh nói với bạn bè, người thân. Điều mà tôi biết ơn nhất ở anh là từ ngày biết anh đến nay, tôi chưa bao giờ phải lo lắng anh có người khác. Anh khiến tôi có cảm giác yên tâm đến mức đôi khi tôi cũng tự hỏi có phải mình đang tự mãn quá không.
Điều khiến tôi buồn là anh sống đơn giản quá khiến tôi dần mất đi sự kính trọng đối với anh. Khi tôi biết anh, hào quang từ kiến thức của anh, từ vị trí anh đang đảm nhận khiến tôi say mê và lý tưởng. Tôi học theo anh và bây giờ còn thành công hơn anh ngày trước. Trong khi tôi không ngừng hoàn thiện mình, luôn mỗi ngày đặt ra mục tiêu cao hơn để phấn đấu thì anh lại đi lùi. Anh không hề cảm thấy buồn vì sự nghiệp thụt lùi.
Anh thậm chí còn nói với tôi rằng những năm ngồi trên ghế tổng giám đốc là những năm anh thấy mệt mỏi nhất. Bây giờ chỉ làm công việc chuyên môn bán thời gian, anh có nhiều thời gian để hưởng thụ cuộc sống, anh thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Với anh, niềm vui là được chăm sóc con cái và vợ, sáng dậy chuẩn bị bữa sáng cho vợ con, buổi chiều con đi học về thì chơi với con. Con được nghỉ hè thì mang con đi khắp nơi trên thế giới, khám phá những nơi mới lạ… Đối với anh, đó là niềm hạnh phúc mà anh sẽ không muốn đánh đổi bằng bất cứ vị trí nào, hoặc được trả bao nhiêu tiền.
Tôi thiết nghĩ những điều anh đang hưởng thụ đó cũng không có gì sai trái. Tôi cũng thấy may mắn vì anh yêu thương con như vậy. Nhưng sở dĩ anh có điều kiện hưởng thụ cuộc sống như vậy mà không phải lo đến kinh tế vì… có tôi. Và anh cũng thừa nhận như vậy. Anh luôn tự hào khoe với mọi người rằng anh may mắn lấy được người vợ quá giỏi giang và anh hạnh phúc khi làm người đàn ông phía sau vợ mình. Tôi đã trăn trở điều này nhiều năm gần đây.
Video đang HOT
Tôi nghĩ tôi vẫn thương anh sâu sắc. Chúng tôi có con cái, có lịch sử với nhau. Mỗi khi đi công tác, tôi vẫn luôn nghĩ đến anh và mua về hàng đống quà cho anh. Chúng tôi vẫn thường xuyên đi nghỉ cùng nhau và cùng con, nhưng trong lòng tôi luôn thấy bất mãn với sự tụt hậu của anh. Tôi nhận ra rằng thậm chí nhiều khi không dám nói là mình đã có chồng vì xấu hổ khi nói chồng mình hiện tại ở vị trí kém hơn mình nhiều như vậy.
Tôi cảm thấy tôi không còn tôn trọng anh như ngày đầu. Mà sự tôn trọng là yếu tố dường như quan trọng nhất với tôi để yêu một người đàn ông. Tôi tự hỏi mình hàng trăm lần có còn yêu chồng không nhưng không thể nào có được câu trả lời thành thật nhất với chính bản thân mình. Tôi bối rối quá.
Ai cũng nói tôi thật ngu xuẩn nếu ném ra ngoài cửa sổ cuộc sống viên mãn mà bao nhiêu người mơ ước này. Tôi sợ những hệ lụy của ly hôn. Tôi cũng sợ mình sẽ tiếc người đàn ông đơn giản nhưng chân thành, chung thủy là chồng tôi, cha của con tôi.
Mặt khác, tôi luôn tự hỏi mình “tại sao tôi như thế này mà lại có một người chồng đơn giản như vậy?” Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ tôi hoang tưởng, điên rồ. Nhưng sự thật là với cá tính mạnh mẽ của mình, tôi đã đặt ra những mục tiêu rất cao mà vẫn đạt được hết lần này đến lần khác. Tôi thực sự có một niềm tin mãnh liệt vào bản thân mình. Sự kiêu hãnh và tự tin thái quá đó khiến tôi bị không ít người chê cười. Tuy nhiên thực tế đã chứng minh niềm tin ấy mang lại cho tôi bao nhiêu thành công.
Cho đến giờ phút này, chỉ duy nhất điều này tôi không dám quyết định vì không tự tin vào quyết định của mình: tôi có nên chia tay với chồng mình vì không có sự ngưỡng mộ với anh ấy hay không? Tôi mong nhận được lời khuyên chân thành từ các bạn. Trân trọng cảm ơn.
Theo Phunutoday
Muốn bỏ chỉ vì chồng an phận với mức lương 5 triệu
Chồng vô tâm an phận với thu nhập 5 triệu/tháng, lại thêm ham mê rượu chè, đàn đúm khiến vợ chồng thường xuyên cãi vã. Vậy nên những lúc anh say xỉn về nhà là tôi chỉ muốn bỏ chồng...
Sau khi đọc loạt bài viết về việc vợ kinh doanh cả thân xác vì chồng lương thấp, tôi lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Nhân đây tôi cũng xin được kể ra đây câu chuyện của đời mình để chia sẻ cùng mọi người.
Tôi lấy chồng từ năm 2005 đến nay đã tròn 8 năm rồi. Trước khi cưới chồng tôi đã vào biên chế trong một đơn vị sự nghiệp công lập. Với mức lương theo hệ số của một người đã tốt nghiệp đại học, cộng với một ít thu nhập ngoài nữa thì lương của anh lúc đó cũng chỉ khoảng 1,5 triệu/tháng.
Chồng vô tâm an phận với thu nhập 5 triệu/tháng, lại thêm ham mê rượu chè, đàn đúm khiến vợ chồng thường xuyên cãi vã
Theo thời gian, cùng với việc tăng lương tối thiểu hàng năm và hệ số tăng lên theo thâm niên công tác thì thu nhập của chồng tôi dần được 2,2 triệu, 3 triệu...và cho đến bây giờ là khoảng 5 triệu /tháng.
Với mức thu nhập ấy thì chỉ đủ cho anh chi tiêu cá nhân như xăng xe, điện thoại rồi cỗ, bàn là hết. Thậm chí vào mùa cưới có tháng anh còn phải lấy thêm tiền của tôi để đi mừng, trả nợ cho đẹp mặt. Trong khi đó cũng từng ấy năm lần lượt 2 đứa con chào đời, phát sinh bao nhiêu khoản phải chi tiêu. Từ tiền sữa cho con, đến tiền ăn, tiền học của các cháu đều một tay tôi chi tiêu cân đối hợp lý.
Nhiều khi hết tiền tôi đành phải sang nhà ngoại vay tạm đợi đến cuối tháng lĩnh lương mới trả sau. Quá bí tiền, nhiều lần tôi đã góp ý với chồng khuyên anh ngoài thời gian làm việc tại cơ quan thì tìm thêm công việc gì đó để làm, vừa cho đỡ buồn, mà lại có thêm thu nhập nuôi gia đình.
Nhưng lần nào cũng vậy cứ nói đến chuyện đó là vợ chồng lại cãi nhau. Chồng tôi cho rằng khả năng của anh chỉ có thế, kiếm chỉ được bấy nhiêu thôi, như vậy cũng hơn nhiều người không có việc làm rồi. Thời buổi kinh tế khó khăn kiếm việc đâu có dễ, nhiều người còn thất nghiệp đầy ra đấy. Anh có thu nhập đều như vậy là may mắn lắm rồi.
Vậy là ngoài khoảng thời gian ở cơ quan anh chỉ ngồi nhà xem tivi hoặc là đàn đúm cùng túm bạn, đồng nghiệp tán phét, rượu chè, không thì cũng cầm vợt cầu lông đi chơi thể thao. Thậm chí chiều tan giờ làm anh cũng ở lại đánh cầu đến tậm 7 - 8 giờ tối mới về đến nhà. Khi về lại sặc mùi bia rượu, rồi thao thao kể chuyện là hôm nay đánh thắng đối phương một chầu bia... rồi hể hả, đắc thắng mà chẳng thèm quan tâm gì đến vợ đi làm, con học hành, ăn uống ra sao. Nhìn chúng bạn cùng trang lứa đứa nào cũng nhà cao, cửa rộng, bốn bánh chồng đưa đi chơi cuối tuần mà nghĩ cho thân phận mình hẩm hiu.
Nhiều khi đi làm về chạy ngược xuôi đón con rồi lại về nhà cơm nước, tắm giặt cho các cháu, một nách hai đứa nheo nhóc mà ấm ức, cực thân trong khi chồng còn đang bận nâng cốc với đồng nghiệp chơi cầu lông, nghĩ thế lòng tôi trĩu nặng. Có chồng mà chẳng giúp được gì cho vợ, con hơn thế còn phải bận tâm thêm cái chuyện quá chén của chồng đi về xe cộ không yên tâm.
Thiếu tiền do chồng vô tâm an phận với thu nhập 5 triệu/tháng, lại thêm ham mê rượu chè, đàn đúm khiến vợ chồng thường xuyên cãi vã. Vậy nên những lúc anh say xỉn về nhà là tôi chỉ muốn bỏ chồng, phục vụ con cái đã mệt nay lại phải thêm khoản lau dọn, giải quyết hậu quả cho những con say của chồng nữa, thật là mệt mỏi.
Theo Phunutoday
Bị "úp sọt" tôi không muốn phải cưới Cô ấy yêu tôi nên bày ra cách lừa để ép tôi phải cưới, nhưng tôi không muốn, tôi yêu người khác. Tôi biết, đàn ông sống trên đời phải có trách nhiệm với việc mình làm. Nhất là khi vì cái hành động "nông nổi" của mình mà một người con gái khác phải khổ thì càng cần phải chịu trách nhiệm....