‘Sự ngây thơ là nạn nhân đầu tiên của chiến tranh’
Bộ phim “ Beasts of No Nation” vô tình khắc họa rõ nét câu dẫn đề của tác phẩm nổi tiếng mang đề tài chiến tranh “Platoon” (Trung đội) năm 1986.
“Sự ngây thơ là nạn nhân đầu tiên của chiến tranh” và “Nếu bạn bỏ chạy, con thú sẽ bắt được bạn. Nếu bạn ở lại, con thú sẽ ăn thịt bạn” là hai câu dẫn đề của hai tác phẩm nổi tiếng Platoon (1986) và City of God (2002). Tuy lấy bối cảnh rất khác nhau, một là cuộc chiến tranh Việt Nam, một là những cuộc chiến băng đảng ở Rio de Janeiro, Brazil, nhưng cả hai tác phẩm đều thuật lại sự hủy hoại nhân cách, những suy nghĩ ngây thơ trong con người bởi bạo lực, tàn phá, lòng tham hay những thiếu thốn tột cùng về cả vật chất lẫn tinh thần.
Beasts of No Nation giống như một sự tổng hòa giữa Platoon và City of God khi bộ phim muốn lên án nạn bắt t.rẻ e.m đi lính tại châu Phi.
Cũng khắc họa bi kịch tương tự, bộ phim mới Beasts of No Nation (tạm dịch:Những con thú không chốn nương thân) lấy bối cảnh tại một quốc gia Tây Phi không được nêu tên. Phim là sự hòa trộn giữa Platoon và City of God khi nhân vật chính là những đ.ứa t.rẻ bị ném vào bối cảnh chiến tranh không giới tuyến, để rồi trở thành những “con thú” khát m.áu.
Beasts of No Nation theo chân Agu ( Abraham Attah), cậu bé mảnh khảnh còn chưa bước qua t.uổi dậy thì. Đó là một cậu bé vô tư, nhí nhảnh, may mắn sinh ra trong một gia đình hạnh phúc ở mảnh đất nghèo khó. Nhưng t.uổi thơ của Agu bỗng trở nên xáo trộn bởi chiến tranh, khi những cuộc giao tranh khốc liệt giữa các phe phái khiến gia đình cậu ly tán, kẻ còn, người mất. Bản thân cậu bé rơi vào tay Chỉ huy trưởng “Commandant” ( Idris Elba) và nhanh chóng trở thành một thành viên của tiểu đoàn “lính t.rẻ e.m” do gã cầm đầu.
Khi mới gặp gỡ “Commandant”, những cái c.hết còn khiến Agu sợ hãi tột độ. Rồi cậu bắt đầu nuôi hy vọng “cuộc đời người lính” sẽ giúp mình có thể gặp lại gia đình. Song, Agu nhanh chóng nhận ra rằng cái tiểu đoàn “lính t.rẻ e.m” mà cậu tham gia ẩn chứa điều gì đó bất an. Đằng sau những câu nói hùng hồn kích động tinh thần và phong thái dũng cảm ngoài chiến trường, tên “Commandant” còn có một bí mật kinh tởm.
Từ một cậu bé hồn nhiên, ngây thơ, Agu dần trở thành một “con thú” khi gia nhập tiểu đội của “Commandant”.
Rồi từ lúc nào không hay, tâm hồn ngây thơ và niềm tin vào tình người, vào Chúa của Agu bị bạo lực và c.hết chóc của chiến tranh phá nát. Từ một đ.ứa t.rẻ ngây thơ, cậu bé giờ chỉ còn là một con thú sống theo bản năng, “một con thú không chốn nương thân”.
Beasts of No Nation là tác phẩm mới nhất của đạo diễn Cary Joji Fukunaga, người khởi đầu sự nghiệp điện ảnh cũng bằng một phim mang đề tài t.uổi thơ bị ảnh hưởng bởi nghèo khó và tội ác là Sin Nombre (2009). Tuy nhiên, anh được biết đến nhiều nhất dưới vai trò tác giả của mùa đầu tiên loạt phim truyền hình True Detective (2014) với chủ đề tội ác và diễn biến tâm lý của những người liên quan đến chúng.
Khán giả có thể được thấy những thủ pháp nghệ thuật quen thuộc của đạo diễn Cary Fukunaga trong Beasts of No Nation.
Video đang HOT
Ở Beasts of No Nation, người xem lại được thấy những thủ pháp quen thuộc đã tạo dựng tên t.uổi cho Cary Fukunaga trong True Detective: sử dụng tông màu hoặc ngả vàng, hoặc tương phản để tạo nên không khí trầm buồn, những cú máy dài theo chân nhân vật giúp cảnh quay giống như phim tài liệu, sử dụng nhiều khung hình cận cảnh và lời thuyết minh để chia sẻ hết mức suy nghĩ, biến động trong tâm hồn nhân vật… Tác phẩm sở hữu bố cục chặt chẽ, nhịp phim đều đặn với những khoảng nghỉ cần thiết giữa các khoảnh khắc cao trào, nhằm lột tả sự đối lập giữa Agu và “Commandant”, hay chính là sự tương phản giữa nhân tính và vô nhân tính.
Cũng chính bố cục chặt chẽ giúp Beasts of No Nation khỏa lấp phần nào điểm yếu của Fukunaga khi anh xây dựng kịch bản cho bộ phim. Đó là một kịch bản chưa hẳn hợp lý khi phần dẫn nhập quá dài, còn thời gian để nhân vật phát triển tâm lý đôi lúc lại thiếu hụt. Bố cục mang chất điện ảnh của Beasts of No Nation cũng tỏ ra hiệu quả trong việc lưu giữ cảm xúc cho khán giả nếu ta đem so sánh tác phẩm với True Detective. Trước đó, loạt phim truyền hình mở đầu rất xuất sắc, nhưng càng về cuối lại càng trở nên có phần lê thê.
Đóng góp cho thành công của Beasts of No Nation là màn trình diễn xuất sắc của bộ đôi diễn viên Abraham Attah – Idris Elba. Cậu bé vô danh người Ghana khiến người xem thấy bất ngờ khi lột tả thành công sự chuyển biến trong tâm hồn Agu, từ một đ.ứa t.rẻ ngây thơ, tinh nghịch trở thành một tên lính mất hết niềm tin vào cuộc sống. Bởi vậy, những người đã theo dõi bộ phim hẳn không ngạc nhiên khi biết ban giám khảo của Liên hoan phim Venice 2015 đã trao cho cậu giải Diễn viên mới xuất sắc. Đó là g.iải t.hưởng từng vinh danh những Gael García Bernal (2001), Moon So Ri (2002), Jennifer Lawrence (2008) hay Mila Kunis (2010).
Đối nghịch với Attah hồn nhiên, mảnh khảnh là một Idris Elba cao lớn, lọc lõi, luôn khiến người khác phải nể phục và khiếp sợ. Tạo dựng tên t.uổi qua những vai diễn thủ lĩnh đòi hỏi uy lực diễn xuất mạnh mẽ như lãnh tụ Nelson Mandela trong Mandela: Long Walk to Freedom (2013) hay viên chỉ huy Stacker Pentecost trong bom tấn Pacific Rim (2013), việc thể hiện tố chất lãnh đạo của “Commandant” là điều không quá khó đối với tài tử 43 t.uổi người Anh. Tuy nhiên, không dừng lại tại đó, Idris Elba còn xuất sắc khắc họa những góc khuất của “Commandant” với đủ cả tham lam, độc ác, lẫn những thời khắc dễ tổn thương tưởng chừng không thể bắt gặp ở một tay lính kỳ cựu.
Sự tương phản giữa hai nhân vật của Abraham Attah và Idris Elba khiến khán giả cảm nhận rõ hơn sức tàn phá của chiến tranh lên tâm hồn con người.
Sự tương phản giữa cái ngây thơ của Attah và kinh nghiệm tiết chế của Elba giúp Beasts of No Nation tái hiện rõ ràng hơn sức tàn phá khủng khiếp của chiến tranh lên tâm hồn và nhân tính của những cá nhân bị cuốn vào trong vòng xoáy đó. Xứng đáng nhận được những lời ngợi khen còn là kép phụ với rất nhiều diễn viên không chuyên, thủ vai những đứa trẻ/người lính trong tiểu đoàn của “Commandant”. Tuy không có nhiều đất diễn, nhưng qua những ánh mắt, cử chỉ lúc ngây thơ, nồng nhiệt, lúc hằn học, lạnh lùng, dàn diễn viên nhí của bộ phim cũng hoàn thành nhiệm vụ trong việc tạo ra một bức tranh toàn cảnh đa sắc và khó quên về nạn bắt t.rẻ e.m đi lính trong các cuộc xung đột tại châu Phi.
Beasts of No Nation là một tác phẩm thành công. Có thể kịch bản của bộ phim mang phong cách truyền thống, không đem lại nhiều đột phá hay bất ngờ, có thể phim vẫn còn những chi tiết hơi thừa hãi, nhưng cách mà Cary Fukunaga chăm chút cho từng khung hình, hay cái cách Abraham Attah và Idris Elba nỗ lực trong từng cảnh quay, đủ nhắc nhở người xem về những bi kịch vẫn còn đang diễn ra ở châu Phi.
Bi kịch của Agu, hay của cả “Commandant”, khiến người xem cảm nhận sâu sắc hơn sự vô nghĩa và tàn bạo của chiến tranh, đồng thời kêu gọi thế giới cần phải nỗ lực hơn nữa để chúng không tái diễn với những mảnh đời khác, ở những quốc gia khác, vào những thời khắc khác.
Zing.vn đ.ánh giá: 4/5
Theo Zing
Xin đừng lãng phí 'T.uổi thanh xuân'
"Khi còn trẻ người ta nhìn đời qua đầu này ống nhòm, mọi thứ trong tầm với. Đó là tương lai. Khi về già người ta nhìn đời qua đầu kia ống nhòm, mọi thứ quá xa xôi. Đó là quá khứ."
"Tôi muốn kể lại những khát khao của các ông, khát khao của tôi, những khát khao quá đỗi thuần khiết, những khát khao quá đỗi bất khả, những khát khao trái lẽ thông thường. Nhưng có hề gì khi chính những khát khao ấy giúp chúng ta sống thực sự."
Ngôi sao điện ảnh trẻ t.uổi Jimmy Tree (Paul Dano) đã thốt lên như vậy với nhà làm phim gạo cội Mick Boyle (Harvey Keitel) sau chuỗi ngày đằng đẵng anh theo dõi cuộc sống như ngừng lại của những người cao t.uổi như Boyle, như nhà soạn nhạc lừng lẫy Fred Ballinger (Michael Caine), ở khu nghỉ dưỡng đẹp đẽ nhưng buồn bã giữa núi non trùng điệp và lạnh lẽo của đất nước Thụy Sỹ.
Paolo Sorrentino tiếp tục khai thác chủ đề t.uổi xế chiều ở Youth (2015). Phim theo chân hai nhân vật chính: một đạo diễn Hollywood lừng danh, một nhà soạn nhạc được người đời kính nể.
Đó cũng là bối cảnh của Youth (tạm dịch: T.uổi thanh xuân), tác phẩm điện ảnh tiếp theo thuộc chuỗi phim nói về buổi hoàng hôn của đời người do đạo diễn Paolo Sorrentino thực hiện. Trước đó, nhà làm phim người Italy từng gặt hái nhiều g.iải t.hưởng danh giá như giải ban giám khảo bình chọn tại Liên hoan phim Cannes với Il Divo (2008), hay giải Oscar tại hạng mục Phim nói tiếng nước ngoài xuất sắc cho The Great Beauty (2013).
Bộ đôi nhân vật chính trong Youth, Boyle và Ballinger, sở hữu rất nhiều điểm tương đồng. Hai người bạn thân đều có một sự nghiệp thành công, được người đời kính nể. Bước vào t.uổi xế chiều, họ tràn ngập những suy tư, nuối tiếc về quá khứ. Nhưng hai người bạn vong niên ấy hóa ra lại có những nét tính cách đối nghịch.
Youth là câu chuyện về hai người bạn vong niên từng rất thành công trong lĩnh vực nghệ thuật. Giờ họ chỉ còn là cái bóng của chính mình, chống chọi với t.uổi già và hoài niệm về quá khứ.
Mang đúng cá tính nồng nhiệt của một đạo diễn Hollywood, Mick Boyle luôn hào hứng tìm kiếm ý tưởng cho các tác phẩm mới, nhiệt thành và tin tưởng những người xung khanh. Khi Ballinger thắc mắc rằng tại sao ông lại luôn tin lời bạn bè đến thế, Boyle chỉ bảo đơn giản rằng: "Nghề của tôi là sáng tạo cốt truyện cho các bộ phim, nên tôi phải tin tưởng ở mọi điều người ta nói ra. Chỉ có thế tôi mới nghĩ ra được chuyện để kể".
Ở thái cực trái ngược, Fred Ballinger là một "phớt Ăng-lê" đúng nghĩa. Ông luôn luôn nghi ngờ mọi thứ và sẵn sàng gạt phăng cả lời mời trình diễn của Nữ hoàng Anh chỉ đơn giản bởi... không thích.
Xung quanh họ, giữa khu nghỉ dưỡng hẻo lánh nơi thời gian tưởng chừng ngưng lại, người xem còn được làm quen với rất nhiều "nạn nhân" khác của thời gian, của t.uổi già, của gánh nặng đến từ quá khứ. Gương mặt đáng nhớ nhất trong số đó có lẽ là ngôi sao bóng đá hết thời Roly Serrano. Sở hữu thân hình béo tròn, những hơi thở gấp gáp phải cần đến sự trợ giúp của máy móc, hình xăm Karl Marx phủ kín cả lưng, cũng như tình yêu không bao giờ cạn với trái bóng tròn, nhân vật mang dáng dấp của "cậu bé vàng" Diego Maradona.
Qua nhân vật của Roly Serrano, người xem có thể trông thấy dáng dấp Diego Maradona và bi kịch của "cậu bé vàng".
Đạo diễn Paolo Sorrentino vốn là một người con xứ Napoli, nơi Maradona mãi mãi là "vị thánh bóng đá" trong tim người dân. Ông có lẽ cũng cảm thấy đau lòng khi phải chứng kiến cảnh thần tượng giờ chỉ còn là cái bóng của những hào quang trong quá khứ và muốn gửi gắm chút tâm tình ấy qua nhân vật Roly Serrano trong Youth.
Bi kịch của Serrano hay Maradona cũng chính là bi kịch của Mick Boyle, của Fred Ballinger, của những người khách ở đất nước Thụy Sỹ thanh bình. Họ vừa phải chiến đấu với bệnh tật, vừa phải chiến đấu với thứ ẩn ức trong tâm hồn, chầu chực bộc phát ở thời điểm mà họ cảm thấy mềm yếu nhất.
Youth chính là câu chuyện kể lại cuộc chiến dai dẳng của những "đấu sĩ" ấy, nơi có người vượt qua, có kẻ phải nằm lại, nhưng tất cả đều chia sẻ khát vọng được trở về t.uổi thanh xuân.
Là một đạo diễn yêu thích phong cách hiện thực huyền ảo qua những cảnh quay đậm tính ẩn dụ, Paolo Sorrentino thỏa sức sáng tạo với đề tài mang nhiều tính triết lý của Youth. Mỗi khung hình của bộ phim là một bức tranh tuyệt đẹp theo những cách rất khác nhau. Có thể đó là một bức tranh phong cảnh rực rỡ theo chủ nghĩa tự nhiên về đất nước Thụy Sỹ, hay có khi lại là một bức họa chỉ với hai gam màu đối nghịch của chủ nghĩa tối giản khi ông muốn lột tả không gian lắng đọng bên trong khu nghỉ dưỡng, nơi các vị khách đang trở thành những "cái bóng" mờ dần.
Bộ phim sở hữu những khung hình rất đẹp, đầy chất thơ và mang đậm tính nghệ thuật.
Tất cả biến Youth trở thành một tác phẩm nghệ thuật khơi gợi cảm xúc, có thể khiến người ta xúc động về giá trị cuộc sống chỉ qua hình ảnh và âm nhạc. Nhân vật Fred Ballinger được người ta ghi nhận nhờ bản nhạc đầu tay đầy dung dị, lôi cuốn. Youth cũng vậy, không quá nặng tính nghệ thuật, sở hữu nhịp phim nhịp nhàng với nhiều khoảng lặng cần thiết. Đây có lẽ là tác phẩm dễ tiếp cận nhất của Sorrentino dành cho công chúng từ trước tới nay.
Thành công của Youth có công lớn của dàn diễn viên danh tiếng, bao gồm Michael Caine, Harvey Keitel, Rachel Weisz, Paul Dano... Ngay cả "Jane Hà Nội", Jane Fonda, cũng để lại ấn tượng sâu sắc qua cung bậc cảm xúc đau xót chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Jane Fonda xuất hiện tuy ngắn ngủi, nhưng bà để lại dấu ấn sâu sắc về quan điểm của bản thân về t.uổi già và Hollywood ngày nay.
Michael Caine cho thấy mình là "bậc thầy" diễn xuất khi vào vai "bậc thầy" (maestro) âm nhạc Fred Ballinger. Nhưng Harvey Keitel có lẽ mới là hiện thân của bộ phim. Ông thành công truyền tải bề ngoài mạnh mẽ của một nhà làm phim Hollywood, sự ngây thơ trong tâm hồn người nghệ sĩ, và hơn hết là những góc khuất yếu mềm của một tâm hồn bi kịch.
Youth là một bộ phim đẹp về t.uổi già, về những giá trị vững bền của quá khứ và ký ức. Nhưng quan trọng hơn, phim đem tới một thông điệp không bao giờ cũ: hãy biết trân trọng t.uổi trẻ. Bởi nó chỉ đến đúng một lần trong đời và đem lại cho ta sức mạnh để sáng tạo, để sống, để yêu.
Zing.vn đ.ánh giá: 4,5/5
Theo Zing
‘Người đàm phán’: Bức tranh sinh động thời Chiến tranh Lạnh Đạo diễn Steven Spielberg tạo ra bầu không khí đầy căng thẳng chỉ nhờ lời thoại khi hai cường quốc Mỹ và Liên Xô phải thực hiện cuộc đàm phán trao đổi tù binh không ai mong muốn. Bridge of Spies lấy bối cảnh cuối thập niên 1950, khi Mỹ và Liên Xô đang trong tình trạng Chiến tranh Lạnh đầy căng thẳng....