Sự lạnh nhạt suốt 7 năm của chồng sau vết máu trên ga giường đêm tân hôn và cái kết bất ngờ
Đêm tân hôn, chị hồi hộp chờ đợi anh. Anh dịu dàng, nhẹ nhàng đến bên chị. Và rồi, sự êm ái ấy biến mất khi giọt máu đỏ vương trên ga giường trắng.
Anh yêu chị, yêu đến điên dại. Nhưng chị không yêu anh, lúc đó. Trái tim chị trao trọn vẹn cho một người con trai khác. Anh biết nhưng vẫn một lòng một dạ hướng về chị, bởi thế người ta mới nói anh điên. Rồi tình yêu kia của chị tan vỡ.
Đứng trước cửa phòng khoa sản, nước mắt chị rơi lã chã. Chị hận mình không đủ tự tin và bản lĩnh để giữ lại kết quả của cuộc tình mù quáng. Mọi chuyện xong xuôi, lòng chị trào dâng nỗi ân hận, tuyệt vọng. Chị tìm tới cái chết để tự giải thoát cho mình khỏi đau khổ. Anh xuất hiện đúng lúc, cứu chị cả về tính mạng lẫn tâm hồn. Chị ngả dần về anh và gật đầu lấy anh sau khi tình yêu kia tan vỡ được hơn một năm.
Càng ở bên anh, chị mới càng thấy mình thật ngu dại. Ngu dại khi bỏ lỡ một người con trai tốt như anh để chạy theo kẻ không yêu mình. Rồi chị thấy bản thân mình có lỗi với anh. Thấy anh yêu chị mà thiệt thòi quá vì chị… Và chị đã quyết định làm cái việc đó. Chị nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ biết chuyện này. Bởi từ trước tới nay, chị vẫn luôn nổi tiếng là người con gái ngoan hiền, gia giáo. Hơn nữa, chuyện tình trước của chị, anh cũng không rõ quá nhiều. Chị tin, mình sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Đêm tân hôn, chị hồi hộp chờ đợi anh. Anh dịu dàng, nhẹ nhàng đến bên chị. Và rồi, sự êm ái ấy biến mất khi giọt máu đỏ vương trên ga giường trắng. Đáng lẽ ra anh phải mừng rỡ khi nhìn thấy thứ đó chứ. Tại sao anh lại hờ hững đến như vậy. Và cũng sau đêm tân hôn hôm đó, anh không còn quan tâm, để ý gì đến chị nữa.
Nhiều lúc chị rất muốn hỏi anh rõ ràng mọi chuyện. Nhưng không hiểu sao cứ đối mặt với sự lạnh lùng ấy, chị lại không thể cất lời. (Ảnh minh họa)
Anh hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng với sự lạnh nhạt, như thể đó là trách nhiệm chứ không xuất phát từ trái tim. Yêu thương anh dành cho chị dường như bay biến hết khi giọt máu đỏ ấy hiện ra.
Tròn 7 năm anh chị sống bên nhau là từng ấy thời gian chị sống trong thấp thỏm, âu lo, băn khoăn. Anh lạnh nhạt, hờ hững với chị nhưng anh không mắng chửi chị, không đánh đập chị, cũng không rượu chè, bài bạc, ngoại tình . Anh quan tâm, phụng dưỡng bố mẹ hai bên rất chu đáo. Con trai nhỏ cũng được anh yêu thương hết lòng. Với mọi thứ xung quanh, anh đều nồng nhiệt, đều hào hứng, chỉ có với riêng chị, anh mang sự lạnh nhạt ra đối xử.
Nhiều lúc chị rất muốn hỏi anh rõ ràng mọi chuyện. Nhưng không hiểu sao cứ đối mặt với sự lạnh lùng ấy, chị lại không thể cất lời. Rồi một ngày nọ, chị cũng tìm được câu trả lời cho mình.
Chị dọn phòng làm việc cho anh. Bình thường việc này đều do anh một tay làm bởi sau cái đêm tân hôn năm ấy, anh không muốn chị động tay vào bất cứ thứ đồ gì của anh. Vật ấy rơi ra từ ngăn kéo của anh khiến mặt chị xám xịt. Cuốn sổ phá thai năm đó của chị. Tại sao nó lại xuất hiện ở đây cơ chứ. Chẳng phải chị đã bỏ lại nó ở phòng trọ cũ năm đó rồi hay sao. Lẽ nào anh… Chị bắt đầu lờ mờ hiểu ra lý do vì sao khi chứng kiến vết máu đỏ vương trên ga giường ngày ấy, anh lại lạnh nhạt với chị. Chị thật ngu ngốc, chị cố tìm mọi cách bù đắp cho anh nhưng sự bù đắp lừa dối ấy làm sao anh có thể chấp nhận. Chị tự cười vào mặt mình.
Video đang HOT
Chị đứng dậy, lau nước mắt, định bỏ đi thì anh đưa tay kéo chị lại. (Ảnh minh họa)
- Em viết đơn rồi, anh ký đi. Em giải thoát cho anh. Chuyện đêm hôm đó, là lỗi của em. Xin lỗi anh, ngàn vạn lần xin lỗi anh. – Chị bật khóc, chìa ra cuốn sổ
- Lúc cầm cuốn sổ đó trên tay, anh đau đớn lắm. Nhưng yêu em, anh chấp nhận bỏ qua tất cả. Tình yêu anh dành cho em không hề có sự toan tính, đắn đo, đòi hỏi. Vậy mà em đáp lại anh bằng sự giả dối khiến anh thấy mình như một thằng ngu, bị em xỏ mũi dắt đi vậy. Anh… – Giọng anh nghèn nghẹn
- 7 năm, anh đã chịu đựng em đủ rồi. Cảm ơn anh vì tất cả.
Chị đứng dậy, lau nước mắt, định bỏ đi thì anh đưa tay kéo chị lại:
- Em đừng đi. Em không hiểu sao? Anh lạnh nhạt, hờ hững với em vì anh quá yêu em. Anh giận mình không thể nói rõ ràng mọi chuyện với em vì anh sợ làm em tổn thương khi nhớ lại quá khứ. Nên anh chỉ còn cách tự làm tổn thương mình.
Rồi bất giác anh bật dậy, ôm chặt lấy chị. Chị thấy vờ vai mình ươn ướt. Vòng tay anh siết chị mỗi lúc một chặt. Không gian ngưng đọng. 7 năm qua, anh đã chịu đựng nỗi đau không thể nói nhưng anh có biết đâu chị cũng phải chịu đựng sự dày vò, dằn vặt không ít hơn anh. Nhưng chị không muốn mất anh. Chị muốn cho mình, cho anh một cơ hội.
- Mình yêu lại từ đầu được không anh? – Chị nấc nghẹn
Anh nhìn chị, mỉm cười, gật đầu nhẹ. Một nụ hôn ấm áp của anh đặt lên môi chị. Cuối cùng thì anh và chị cũng đã tìm được tiếng nói chung, sự thấu hiểu trong cuộc hôn nhân của mình.
Theo Một Thế Giới
Nhìn tấm ga giường loang vết máu, tôi bật khóc còn mẹ chồng mỉm cười lẳng lặng quay đi
Tuy nhiên mọi việc lại không diễn ra như sự suy đoán của tôi. Sau cái lần đầu tiên của hai đứa, anh ôm luôn tôi ngủ một mạch đến sáng mà không hề bận tâm gì tới chiếc ga giường vẫn trắng tinh.
Tôi và anh gặp nhau khi tôi vừa chia tay mối tình 5 năm của mình. Tôi đau, hận và mất hết niềm tin vào đàn ông. Thế nên khi thấy anh quan tâm, hẹn hò các kiểu thì tôi thẳng thừng từ chối. Cứ ngỡ sau thái độ đó của tôi anh sẽ tự ái ra về ai ngờ anh vẫn ngồi đó, vuốt gọn lại mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt tôi và nói: "Thì mình là bạn, cứ là bạn thế này thôi cũng được mà".
Con người tôi đã thay đổi hoàn toàn sau khi mối tình đầu của mình tan vỡ, bao mộng tưởng về một người đàn ông tưởng sẽ là chồng tương lai của mình đã tan như bong bóng xà phòng. 5 năm tuổi xuân và tất cả những yêu thương, thậm chí là sự trong trắng của người con gái tôi đã trao hết cho hắn ta. Vậy mà cuối cùng hắn rũ bỏ sạch sẽ để theo cô gái đó.
Khi anh gặp tôi, anh vẫn không hay biết vết thương lòng mà tôi đang phải gánh chịu, có lẽ anh vẫn nghĩ tôi là một cô gái bướng bỉnh, ngang ngạnh nên anh cố chiều cho bằng được. Khi đó tôi mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp ra trường và trúng tuyển vào làm cùng công ty với anh.
Khi đó tôi mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp ra trường và trúng tuyển vào làm cùng công ty với anh. (Ảnh minh họa)
Hai đứa cứ bên nhau như thế được hai năm thì một tối mùa hạ, anh gọi điện cho tôi: "Tối nay em rảnh không, mình gặp nhau chút nhé". Tôi nhận lời vì lúc đó tự dưng cũng thấy muốn ra ngoài, trong nhà ngột ngạt quá.
Nhấp ngụm cà phê và thả một hơi thuốc, anh cầm tay tôi:
- Chẳng lẽ chúng mình cứ mãi thế này thôi sao ?
- Thế này em thấy ổn mà.
- Mình cưới nhau đi, cưới rồi cũng vẫn thế này mà. Chỉ khác là anh sẽ luôn được ở bên em, được ngắm em bất cứ khi nào anh thích... Em đồng ý nhé.
Lần đầu tiên trước câu nói của anh tôi không bật dậy phản ứng hay gằn hắt giận dỗi bỏ đi như mọi lần. Tôi gật đầu nhận lời. Đến tận ngày cưới tôi vẫn không hiểu sao lúc đó tôi lại gật đầu.
Hai hôm sau anh đưa tôi về ra mắt mẹ anh. Bố anh mất sớm chỉ còn mẹ, anh là con trai duy nhất. Suốt cuộc nói chuyện hầu như mẹ anh chẳng nở nụ cười, nhìn căn nhà ngăn nắp, gọn gàng tôi biết về làm dâu n hà anh không hề đơn giản.
Đám cưới nhanh chóng diễn ra, tôi có cảm giác như anh sẽ sợ tôi chạy mất. Tôi cười thầm, có lẽ chỉ cần sau đêm tân hôn là anh sẽ chán tôi ngay thôi mà. Chính vì thế tôi đề nghị anh cưới mà chưa cần đăng kí vội. Anh hơi bất ngờ trong giây lát nhưng cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý tôi.
Có lẽ anh hào hứng chờ đợi đêm tân hôn lắm nên căn phòng được anh chuẩn bị khá lãng mạn. Chồng hào hứng khám phá cơ thể của tôi, còn tôi cứ thả lỏng bản thân mặc anh muốn làm gì thì làm. Trong đầu tôi đang chờ đợi một điều mà tôi đã nghĩ tới từ trước.
Tuy nhiên mọi việc lại không diễn ra như sự suy đoán của tôi. Sau cái lần đầu tiên của hai đứa, anh ôm luôn tôi ngủ một mạch đến sáng mà không hề bận tâm gì tới chiếc ga giường vẫn trắng tinh.
Nằm trong vòng tay anh nhưng tôi cứ băn khoăn mãi. Thế này là sao? Anh không quan tâm việc tôi không còn trong trắng, hay anh đang giở trò gì? Mệt mỏi rồi tôi cũng thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi đã khóc như mưa sau khi đọc hết tin nhắn đó... (Ảnh minh họa)
Ngày đầu tiên về nhà chồng tôi lại ngủ dậy muộn. Tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa phòng của mẹ chồng. Tôi choàng mở mắt thì đã chẳng thấy anh đâu. Nhìn tấm ga giường loang vết máu tôi giật bắn mình chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì mẹ chồng đã xuất hiện trước mặt.
- Mẹ con xin lỗi đã dậy muộn ạ.
- Không sao, cả ngày hôm qua con đã mệt rồi. Thằng Thành nói đi có chút việc lát mới về. Con dậy rồi xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cùng mẹ nhé. À mà nhớ thay cái ga giường mới nhé, mẹ để sẵn trong tủ của hai đứa rồi đó.
Nói xong bà mỉm cười lẳng lặng bỏ xuống nhà. Tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra rõ là tối qua nó còn trắng tinh mà. Tôi cầm lấy điện thoại định gọi cho anh thì thấy có tin nhắn. "Mẹ hơi khó tính nên anh phải tạo hiện trường để mẹ yên tâm. Như thế sau dễ cho em hơn. Anh đã biết tất cả rồi và anh không quan tâm tới nó".
Tôi đã khóc như mưa sau khi đọc hết tin nhắn đó...
Theo Một Thế Giới
Sự thật đằng sau vệt máu trên tấm ga giường trong đêm tân hôn Mẹ bảo muốn xem tấm ga giường của vợ chồng mình sau đêm tân hôn. Em hãy thông cảm cho mẹ anh. Bà vốn là người tốt nhưng khá truyền thống và khắt khe trong việc này. - Vợ ơi! - Em đây. - Vợ à! - Có chuyện gì mà cứ í ới em hoài vậy chồng? - Anh thấy hạnh phúc...