Sự khác biệt của 2 cuộc hôn nhân tan vỡ và lối thoát hậu l.y hô.n
Không ai l.y hô.n để tiếp tục sống trong đau khổ, nhưng tại sao vẫn có những người mãi chẳng thể hạnh phúc hậu l.y hô.n?
Bước vào hôn nhân hay chấm dứt mối quan hệ vợ chồng với một người, thoạt nghe, đây là 2 thái cực đối nghịch có vẻ chẳng có điểm chung. Nhưng thực ra là có. Dù lựa chọn thế nào đi nữa, người ta đều muốn bản thân mình được hạnh phúc hơn.
Rõ ràng, không ai kết hôn mà lại mong mình sẽ đau khổ, cũng chẳng ai chọn ra tòa mà không hy vọng vào một tương lai ít mệt mỏi, bình yên hơn ở phía trước. Thế nhưng tại sao sau tất cả những lựa chọn ấy, có người hạnh phúc, có người không?
01
Kể từ khi còn chưa ra tòa l.y hô.n, người quen và bạn bè của Lan đều biết hai vợ chồng cô đang trong cảnh cơm không lành, canh không ngọt. Cứ dăm bữa nửa tháng, Lan lại bâng quơ “thở dài” trên mạng xã hội bằng những dòng trạng thái chất chứa nỗi cô đơn, buồn tủi.
Người ngoài đương nhiên không biết rõ sự tình, còn người trong cuộc là Lan cũng chẳng tìm được cách nào tốt hơn để giải tỏa bao bức bối, chán chường của cuộc hôn nhân này, ngoài việc lên mạng thở than.
Lan đã không đi làm hơn 8 năm nay, kể từ khi sinh con đầu lòng và cô vẫn luôn hài lòng với việc làm mẹ, làm vợ toàn thời gian. Mọi chuyện chỉ bắt đầu chệch hướng khi Lan biết chồng mình đã có người khác.
Cãi nhau, có. Khóc lóc cầu xin, Lan cũng đã làm nhưng chồng cô chỉ hứa suông rồi vẫn chứng nào tật nấy.
Tranh minh họa
Lan bế tắc, tuyệ.t vọn.g và tổn thương nhưng vẫn cắn răng chịu đựng suốt gần 3 năm trời vì suy nghĩ “giờ l.y hô.n tay trắng, sống sao nổi”. Nhưng sự chịu đựng của Lan cũng không cứu vãn được tình cảm đã nguội lạnh giữa hai người.
Sau cuộc cãi nhau gần nhất mà đến chính Lan cũng chẳng nhớ nổi đó là lần to tiếng thứ mấy trong tháng, chồng Lan đề nghị l.y hô.n cùng câu nói chẳng khác nào một nhát dao găm thẳng vào tim: ” Cô không ký thì tôi l.y hô.n đơn phương“.
Khoảnh khắc đó, Lan biết mình không còn “đường lùi” vì đã không ít lần trong lúc bực tức tuyệ.t vọn.g, cô quăng ném đồ đạc khiến chồng thâm tím cả người, thậm chí còn phải đi viện không ít lần. Bằng chứng ngoạ.i tìn.h của anh, cô không có đủ. Hơn ai hết, Lan hiểu mình ở thế yếu trong hoàn cảnh này.
Cuối cùng, cô đành ngậm đắng nuốt cay ký vào tờ đơn anh đã đặt trên bàn. Tòa phán quyết chồng cô sẽ là người nuôi con vì Lan không có thu nhập và tinh thần không ổn định.
Video đang HOT
Tranh minh họa
Đã hơn 1 năm kể từ khi phải về nhà bố mẹ đẻ sống sau khi l.y hô.n, Lan vẫn chưa thoát khỏi được những ám ảnh của cuộc hôn nhân này. Dù ở trên mạng hay ngoài đời, Lan vẫn không thôi dằn vặt trách móc người đàn ông đã tuyệt tình từ bỏ mình. Và thay vì vui đùa, trò chuyện cùng con mỗi khi được gặp, Lan chỉ chăm chăm nó.i xấ.u bố của chúng.
Khoảng 3 tháng sau khi hai người đường ai nấy đi, cô con gái lớn 8 tuổ.i đã từ chối gặp Lan. Cô bé nói với bố rằng ” Gặp mẹ xong con chẳng thấy vui, ở nhà còn thoải mái hơn“.
Lan có nhắn tin hay gọi điện, cô bé cũng chẳng trả lời. Người phụ nữ 32 tuổ.i ngày nào cũng chỉ ở trong phòng, hoạt động hàng ngày không có gì khác ngoài khóc. Khóc mệt quá rồi ngủ thiếp đi. Lan đã sống như vậy suốt hơn 9 tháng qua.
02
3 năm trước, Thảo – chị gái Lan cũng quyết định đường ai nấy đi với chồng vì lý do hệt như cô em gái của mình. Nhưng Thảo may mắn hơn vì có công việc và thu nhập ổn định nên được quyền nuôi con.
Vốn là người có lòng tự trọng cao, Thảo không cho phép bản thân quỵ lụy quá lâu với một người đàn ông đã hết tình cảm với mình, dù đêm nào cô cũng khóc khi con đã ngủ say. Đến một ngày, khi ngồi xem lại album ảnh trong điện thoại, Thảo sững sờ nhận ra mình trông già nua, thiếu sức sống quá khi so sánh ảnh hình ảnh hiện tại với phiên bản mới chỉ cách đây 6 tháng.
Bức ảnh bản thân đang cười rạng ngời mà mắt chẳng có nếp nhăn hay quầng thâm khiến Thảo bừng tỉnh. Cô chợt nhận ra rằng không có lý do gì đáng để mình hủy hoại bản thân, tự làm mình xấu đi như vậy.
Tranh minh họa
Đêm ấy, Thảo vừa khóc, vừa tự nhủ đó sẽ là lần cuối cùng cô rơi nước mắt vì cuộc hôn nhân này. Và Thảo đã làm được. Tinh thần cô bắt đầu ổn hơn nhờ những thay đổi rất nhỏ như 30 phút tập thể dục buổi sáng, tạm biệt thuố.c a.n thầ.n và đồ ăn nhanh.
Mất chừng đâu đó khoảng nửa năm sau khi l.y hô.n để Thảo thực sự có thể gặp lại chồng cũ mà không thấy cảm giác đau nhói phía ngực trái. Cho đến hiện tại, hai người đã có thể trò chuyện như những người bạn mỗi khi anh đến đón con và đưa con đi chơi.
03
Thảo đã l.y hô.n được 3 năm và hiện tại, cô vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới nhưng ít nhất, Thảo dã có thể cảm thấy hài lòng và bình yên với cuộc sống hiện tại. Còn Lan – em gái cô, người mới l.y hô.n được hơn 1 năm vẫn đang ngày ngày khóc lóc và chưa thôi oán hận chồng cũ.
Thảo đã hết lời khuyên nhủ Lan, với tư cách chị gái và một người phụ nữ l.y hô.n vì chồng ngoạ.i tìn.h, nhưng mọi lời nói cũng chỉ như nước đổ lá khoai.
Hơn ai hết, Thảo hiểu rằng cô không thể giúp em gái mình khi nó vẫn còn chưa buông bỏ được nỗi oán hận trong lòng.
Người ngoài nhìn vào hai chị em, ai cũng nghĩ Thảo là người phụ nữ mạnh mẽ hơn em gái mình. Cũng dễ hiểu thôi, vì những lúc cô đau khổ, khóc lóc, đâu ai thấy. Chỉ có Thảo là biết thực ra cô chẳng mạnh mẽ hơn ai.
Điều duy nhất khiến cô đứng dậy được nhanh hơn em gái sau đổ vỡ hôn nhân chỉ đơn giản là sự chấp nhận: Chấp nhận mình đã hết duyên, chấp nhận mình đã chọn nhầm một người đàn ông không chung thủy, chấp nhận từ bỏ cảm giác oán hận để cho mình được bình yên và hạnh phúc.
Mẹ kế của tôi không thể sinh con
Từ những bài xích ban đầu, chẳng biết từ khi nào tôi không thể ghét bỏ được mẹ kế của mình nữa.
Bố mẹ tôi l.y hô.n khi tôi còn rất nhỏ. Thời gian đầu tôi ở với mẹ cho đến khi bà quyết định xuất khẩu lao động, sau nhiều bàn bạc mọi người đều thống nhất sẽ để bố tiếp tục nuôi dưỡng và giám hộ cho tôi.
Vậy là sau 6 năm trời chưa từng biết bố là ai, tôi đã lần đầu được gặp bố vào một buổi chiều chủ nhật. Khác hoàn toàn với những bộ phim truyền hình, lần đầu gặp gỡ của hai bố con tôi chẳng vui vẻ chút nào.
Tôi không biết người đàn ông lạ mặt đó là ai nên phản ứng dữ dội vì nghĩ mình bị bắ.t có.c. Tôi giãy gịua thậm chí đấ.m đ.á bằng hết sức lực của một đứ.a tr.ẻ con để thoát khỏi vòng tay của bố. Tôi đưa mắt nhìn về phía ông bà ngoại, mẹ và các dì để cầu cứu nhưng mọi người đều chỉ đứng nhìn mà thôi. Vậy là cứ thế tôi được đưa về nhà nội với khuôn mặt giàn gịua nước mắt.
Khi về với căn nhà mới, tất cả thành viên trong gia đình đều lạ lẫm với tôi nhưng cũng may trẻ con thường có khả năng thích nghi khá tốt nên chỉ sau khoảng thời gian ngắn tôi đã dần dần trở nên tin tưởng và bám riết lấy bố.
Bố tôi rất chiều con gái, hơn nữa 6 năm trời không được ở cạnh con nên ông yêu thương, chiều chuộng tôi gấp bội phần. Vì sinh non nên tôi lúc nào cũng ốm đau dặt dẹo, người nhỏ xiú như cái kẹo mút dở.
Kể từ đó cuộc sống của hai bố con diễn ra khá êm đềm. Cuối tuần bố sẽ đưa tôi sang nhà ông bà ngoại để thăm mọi người. Ở thời điểm đó, với tâm lý của một đứ.a tr.ẻ, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng, ngoại trừ những lúc nhớ mẹ thì tôi chẳng mong ước gì hơn nữa.
Có lẽ vì thiếu thốn tình cảm nên tôi trở nên khá nhạy cảm với những người thân của mình cũng như những biến động trong cuộc sống. Bởi vì lẽ đó mà năm tôi 12 tuổ.i, bố quyết định đi bước nữa thì bầu trời nhỏ bé của một đứ.a tr.ẻ con mang tâm hôn mong manh dường như sụp đổ.
Tôi đã phản ứng rất tiêu cực. Tôi bỏ nhà ra đi, tuyệt thực, không học hành đàng hoàng, đám đúm với đám bạn hư hỏng và có thái độ rất ngang ngược với bố. Tất cả chỉ để bố cảm thấy khó mà bỏ đi cái ý nghĩ sẽ lấy vợ hai đi.
Cũng phải nói đến sự nhiều chuyện của các bà hàng xóm. Trẻ con đơn giản lắm, người lớn gieo rắc vào đầu óc non nớt của chúng điều gì thì cũng cũng dễ dàng nghe theo và nghĩ đó là sự thật. Khi ấy, chuyện bố tôi hay đưa đón mẹ kế tương lai cứ được truyền hết từ miệng người này sang miệng người khác. Có người gọi tôi lại và nói rằng bố mà lấy vợ hai là kiểu gì tôi cũng bị cho ra rìa. Và tôi thật sự đã tin mẹ kế sẽ khiến tôi bị bố cho ra rìa thật.
Mẹ kế của tôi thật sự chuyển đến nhà ở cùng bố con tôi mà chẳng có một đám cưới hỏi nào hết. Mãi về sau này tôi mới biết, một cô gái trẻ mới hơn 20 như dì đã chủ động yêu cầu không tổ chức đám cưới vì sự làm ảnh hưởng đến tâm lý của tôi.
Tôi không hề ưa mẹ kế một chút nào. Chính vì vậy mỗi sáng tỉnh dậy, tôi đều sẵn sàng cho một cuộc chiến không hồi kết. Đến bữa cơm, cứ không thấy món nào tôi sẽ đòi bằng được món đó thì thôi. Mỗi lần bố và dì dặn dò tôi làm việc gì đó thì tôi sẽ phải bằng mọi giá làm ngược lại yêu cầu của người lớn cho bằng được thì thôi.
Bởi vì tâm trạng không tốt nên tôi học hành cũng thảm hại theo. Mặc dù bố rất chiều chuộng con gái nhưng với chuyện học tập thì ông nghiêm khắc vô cùng, khi biết điểm số của mình kém đến như vậy, tôi sợ hãi không dám hé răng bảo bố đi họp phụ huynh.
Tôi không rõ vì một lý do nào đó mà mẹ kế tôi đã chủ động đi họp phụ huynh thay bố. Tôi lúc đó thật sự vừa nhẹ nhõm nhưng cũng vừa sợ hãi vì biết đâu đấy, mẹ kế ác độc sẽ nói quá lên để bố phạt tôi nặng hơn thì sao.
Vậy nhưng đến bữa cơm tối, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, bố hỏi mẹ kế đi học có vấn đề gì không nhưng tôi không ngờ rằng mẹ kế lại trả lời rằng không có gì đặc biệt, chỉ thông báo tiề.n qũy, tiề.n học và nhắc nhở giữa nhà trường và phụ huynh thôi.
Hôm sau, bố tôi phải trực đêm thì mẹ kế mới gọi tôi vào phòng và hỏi tôi rằng có cần học thêm gì hay bài giảng của cô giáo có vấn đề gì không. Mẹ kế nghĩ rằng tôi vốn dĩ là một đứa học rất giỏi nên nếu bỗng nhiên bị sa sút thì hẳn là có vấn đề khách quan nào đó chứ không thể là do tôi bỗng nhiên kém thông minh đi được.
Tôi không nói gì nhưng lòng tự trọng dâng lên cao, tôi không muốn trở thành đứa kém cỏi trong mắt mẹ kế nên kể từ đó tôi lao vào học để lại bù lại lượng kiến thức đã hổng của mình. Chẳng bao lâu tôi quay lại guồng học tập cũ, mẹ kế từ đó cũng không bao giờ nhắc đến chuyện điểm số thê thảm của tôi, cứ như thể nó chưa từng tồn tại vậy.
Càng ở với mẹ kế, tôi càng không thể ghét được người phụ nữ ấy. Thay vì so sánh dì với mẹ thì tôi thấy dì dần trở thành bạn của tôi nhiều hơn. Dì rất hiểu tâm lý của trẻ con, thậm chí cái giai đoạn ẩm ương tuổ.i dậy thì của tôi dì cũng rất tinh tế và khéo léo dắt tay tôi bước ra khỏi những khủng hoảng tâm lý.
Như đã nói, tôi là một đứ.a tr.ẻ rất dễ thích nghi với hoàn cảnh, hơn nữa vì ở xa mẹ nên tôi luôn thiếu thốn tình cảm. Người ta có thể giả tạo điều gì nhưng với trẻ con thì rất khó để giải tạo tình cảm, chúng hiểu hết và biết hết ai thực sự yêu thương mình. Bởi vậy mà vài năm ở cùng dì, từ những bài xích ban đầu, tôi dần trở nên thân thiết và qúy mến người phụ nữ khôn khéo ấy.
Duy chỉ có một điều là bố và dì dù đã lấy nhau nhiều năm nhưng vẫn chưa có con. Năm tôi thi đỗ đại học thì cũng xin được học bổng đi du học tại Singapore. Tôi đã xin bố và dì một buổi họp gia đình, nghĩ rằng mình sẽ đi học xa vài năm, nhà cửa thiếu bóng người, bố và dì cũng đã đến lúc sinh em bé đi thôi.
Buổi họp gia đình ấy có lẽ đến cuối đời tôi cũng không thể quên. Không phải bố và dì không muốn có con mà là không thể có con. Vài năm trước, khi tôi bị ngã từ tầng hai xuống và phải nhập viện vì bị chấn thương thận, kì lạ thay người duy nhất cùng nhóm má.u hiếm với tôi lại là dì.
Vậy là dì đã hiến cho tôi một lượng má.u lớn, cũng trong thời gian đó, bác sĩ thông báo dì có khả năng sẽ không thể sinh con...
Suốt từng ấy năm, dì cũng đã cố gắng chạy chữa nhưng dường như một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không có.
Bố và dì không cho tôi biết là quyết định của dì, dì không muốn tôi phải cảm thấy áy náy vì bất kỳ chuyện gì.
Sáng nay, dì đã gọi điện hỏi thăm xem tôi ăn học ở xứ người như thế nào. Tôi và dì đã tám chuyện đến mức tôi súyt nữa thì muộn chuyến tàu điện ngầm để đến trường. Chỉ còn hơn một năm nữa thôi là tôi đã hoàn thành việc học tập rồi, cũng phải sớm về nhà với bố mẹ thôi.
Mẹ chồng trăng trối một câu khiến vợ chồng tôi khó xử Chúng tôi bất ngờ, không nghĩ mẹ chồng lại đưa ra quyết định như thế. Chồng tôi có một người chị gái cùng cha khác mẹ tên Mỹ. Hồi trước, bố chồng từng có một đời vợ nhưng rồi họ l.y hô.n và ông đến với mẹ chồng tôi. Chị Mỹ thường đến chơi và ăn cơm với cả nhà. Ngày cưới của...