Sự im lặng đáng sợ
Tôi bắt đầu thấy sợ cái kiểu im lặng của vợ mỗi khi xảy ra chuyện chẳng vừa lòng nhau, sau cái đợt nàng toan uống mấy viên thuốc ngủ tự vẫn.
Tôi đã có một đêm nông nổi. Hôm ấy vợ đi công tác, vắng nàng, tôi theo vài đứa bạn đi bar; trong trạng thái say khướt đã không làm chủ trước cô tiếp viên xinh đẹp. Sau lần đó, cảm giác có lỗi giày vò, tôi hứa với lòng sẽ không bao giờ tái phạm và cũng tự dặn mình cố quên phút sai lầm ấy để sống tốt, yêu thương vợ hơn. Vậy mà, hơn một tháng sau, cô gái kia gọi đến ngay lúc vợ đang cầm điện thoại của tôi, nói như hét: “Em có thai rồi anh ơi! Giữ hay bỏ thì em đều cần một số tiền”. Vợ chết lặng. Tôi kể lại đầu đuôi, xin vợ tha thứ. Những tưởng vợ sẽ làm ầm lên, không ngờ nàng đáp trả bằng sự im lặng, đôi mắt vô thần. Mãi sau, nàng mới mở lời khuyên tôi thu xếp cho ổn thỏa, đề nghị tôi đừng bao giờ hỏi han hay quan tâm đến cảm giác, nghĩ suy của nàng. Tin vợ mạnh mẽ, tôi phần nào an tâm.
Vợ vẫn hồn nhiên chuyện trò xởi lởi, tâm trạng không khác mấy so với trước khi chuyện vỡ lở. Tôi thầm cảm ơn cơn buồn giận của vợ đã nguôi ngoai. Nhưng chỉ đúng một tuần. Hôm ấy tôi về sớm, đã bảy giờ, nhà vẫn chưa lên đèn. Mở cánh cửa bước vào, tôi chết sững khi thấy vợ ngồi lặng giữa bóng đêm, trên tay là hộp thuốc seduxen chưa kịp uống. Nàng khóc. Tôi khóc. Đó là lần thứ hai trong đời tôi quỳ thụp trước vợ, xin nàng hãy quên chuyện cũ, nghĩ đến gia đình mà bỏ qua cho chồng. Nàng gật đầu… im lặng.
Mọi thứ trở về nhịp sống cũ, song tôi lại luôn trong trạng thái thấp thỏm, lo “canh chừng” vợ. Bởi từ đó, vợ thường chọn cách im lặng ngay khi có điều gì ở tôi mà nàng không ưng ý. Tôi về trễ, nàng im, không một câu tra hỏi. Khác với ánh mắt đầy tò mò mỗi khi tôi có cuộc gọi giữa đêm như trước đây, giờ vợ im, giả vờ không quan tâm, để ý cả lúc tôi cầm máy ra ngoài. Phật lòng, vợ chỉ khẽ nhíu mày rồi im lặng, không tranh luận, không ý kiến. Tôi từng nghĩ, sự lặng im đó như phép hóa giải, ngăn chặn một “cuộc chiến” leo thang giữa hai vợ chồng. Nhưng không, bởi nếu im lặng là cách giải quyết cho “êm” thì sau đó, lẽ ra nàng sẽ tìm cơ hội thích hợp để giảng giải, nói cho nhau hiểu. Tôi có gợi, vợ cũng phẩy tay lảng chuyện.
Video đang HOT
Cứ im lặng chịu đựng để rồi vợ tự chọn cách giải thoát cơn bức bối, nỗi giận hờn bằng hành động dại khờ: bỏ ăn, đi cắt phăng mái tóc hay ngồi lặng một mình giữa đêm, tệ nhất là… nàng không muốn sống. Sự im lặng của vợ không khiến tôi thấy bị coi thường, thay vào đó là cảm giác sợ hãi. Đằng sau vỏ bọc mạnh mẽ, vợ rất yếu đuối. Với nàng, lặng im không phải một hình thức “chiến tranh lạnh”. Tôi không biết làm thế nào để giúp vợ tung hê xúc cảm, không còn im lặng một cách đáng sợ như vậy nữa.
Theo Dantri
Tôi bị đàn ông lợi dụng thân xác
Tôi tật nguyền do bị tiêm nhầm thuốc từ bé nên bây giờ, không ai muốn chơi với tôi. Họ chỉ coi tôi như món đồ chơi.
Tôi là một cô gái xinh đẹp, có học thức, vui tính, chung tình nhưng tại sao chưa từng gặp một người đàn ông tử tế và thật lòng. Phải chăng chỉ vì tôi là một cô gái không bình thường? Khi tôi sinh ra, cuộc sống gắn liền với bệnh viện, hết bệnh viện này đến bệnh viện khác. Chỉ vì cái răng nanh mọc trong miệng gây đau đớn và sốt cao cho một đứa trẻ sơ sinh mà không một bác sĩ nào ở bệnh viện tôi từng trú ngụ biết. Và kết quả là tôi bị một vị bác sĩ ở bệnh viện huyện, cũng là người làng tôi, là họ hàng với bác ruột tôi tiêm nhầm thuốc. Những mũi tiêm chữa bệnh não chết người vào hai đầu gối. Chúng đã huỷ hoại cuộc sống của một cô gái 24 tuổi đầy ước mơ.
Khi nghe bố tôi nói với những người hỏi thăm về tôi, có một câu mà tôi không bao giờ quên. Vị bác sĩ tiêm nhầm thuốc cho tôi bảo: "Con ông sắp chết đến nơi rồi còn cho thở máy làm gì nữa". Mỗi lần nghĩ lại câu nói đó như những nhát dao đâm xuyên vào thân thể tôi. Sự sống mong manh của tôi được giữ lại khi bác tôi xin chuyển viện cho tôi. Tôi được bố mẹ đưa đến bệnh viện Bạch Mai. Ở đây, khi khám tổng quát, bác sĩ đã tìm ra nguyên nhân và tôi được xuất viện ngay sau đó khi nhổ những chiếc răng đó đi.
Bốn tuổi, tôi mới biết đi với những bước chân xiêu vẹo và tập tễnh. Tôi được bố mẹ đưa đi chữa trị khắp nơi, các đồ đạc trong nhà lần lượt bị bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho tôi. Tôi được mẹ đưa đi châm cứu từ lúc vài tháng tuổi đến khi học hết cấp ba. Những sự ảnh hưởng của thuốc bị tiêm nhầm quá lớn, chỉ bộ não của tôi may mắn không bị ảnh hưởng còn tứ chi thì... Chúng yếu ớt và đau nhức mỗi khi thời tiết thay đổi.
Ảnh minh họa
Hồi còn là học sinh, tôi thường bị bọn trẻ con trêu là "Con què, con thọt". Tôi buồn lắm nhưng cố gắng không để ý đến những lời nói xuyên tim đó. Ở trường, tôi không có bạn, lúc nào cũng lủi thủi một mình. Không ai muốn chơi với tôi. Khi họ lấy chồng, lấy vợ cũng không mời tôi. Ngay cả khi nhà tôi cách nhà họ vài chục mét. Tôi từng nghĩ chắc khi tôi lấy chồng, tôi cũng không mời một ai bởi đâu có ai coi tôi là một người bạn, không ai muốn đi cùng khi gặp tôi trên đường.
Tôi thi đỗ đại học và ra trường, là một kỹ sư tin học nhưng tôi không thể tìm được một công việc bởi không nơi nào muốn nhận một cô gái tật nguyền làm việc cho họ. Hiện tại, tôi chấp nhận làm một công nhân trong công ty anh trai tôi đang làm việc. Với sự quen biết và chức vụ của anh, tôi được làm một công việc nhẹ nhàng nhất, dễ dàng nhất mà tôi có thể làm được. "Kỹ sư đi làm công nhân", mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy buồn nhưng vẫn cố vui vẻ. Với mọi người, tôi luôn là người vui tính, luôn tươi cười. Tôi sẵn sàng biến thành con ngốc trêu chọc họ chỉ để được nhìn thấy họ cười. Nhưng khi một mình, tôi sống nội tâm, suy nghĩ rất nhiều buồn và khóc mỗi khi nghĩ về mình.
Tôi từng bị phẫu thuật nhầm vì chẩn đoán sai của các bệnh viện, kể cả bệnh viện lớn trên Hà Nội. Không hề có một khối u nào như lời các bác sĩ nói trong người tôi nhưng tôi vẫn bị đau đớn bởi cuộc đại phẫu. Lần đó để lại vết sẹo lớn trên cơ thể tôi. Từ khi tôi vào viện đến khi khỏi bệnh, không một người bạn nào đến thăm tôi hay chỉ đơn giản là gọi điện, gửi tin nhắn hỏi thăm, dù tôi luôn coi họ là bạn thân. Tôi luôn sống trong cô độc, trong nỗi cô đơn.
Tôi luôn bị lợi dụng và hãm hại bởi những người đàn ông mà tôi quen biết. Họ chỉ coi tôi là một món đồ chơi giúp họ thoả mãn về thể xác, không một ai coi tôi là bạn, hay muốn nghĩ chuyện tương lai của tôi. Cái họ cần là thể xác của tôi mà thôi. Tôi ghê sợ những người có ham muốn tầm thường đó. Tôi không biết người đàn ông nào đủ can đảm vượt qua tất cả để ở bên tôi suốt đời, ngay cả một người lớn tuổi sợ ế vợ.
Tôi muốn được là một cô gái bình thường. Tôi không muốn bị coi là người đặc biệt, luôn bị mọi ánh mắt chú ý mỗi khi nhìn thấy tôi. Tôi muốn đi chữa chân, kéo dài một chân, ít nhất là để cho đôi chân bằng nhau, không bị bên dài bên ngắn như thế này. Nhưng tôi biết, gia đình tôi không có đủ kinh phí chữa trị kéo dài hơn một năm. Và tôi phải chấp nhận điều đó. Tôi chỉ mong có một người bạn đời yêu thương tôi thật lòng, một người hiểu và đồng cảm với tôi. Nhưng tại sao đàn ông chỉ muốn lợi dụng tôi, tại sao tôi chưa từng gặp một người tử tế?
Theo 24h
Hối hận vì bắt cá hai tay Đã yêu một người đang làm việc ở nước ngoài nhưng tình cờ, em quen một anh cảnh sát ở nhà và đã trao thân cho người đó. Em năm nay 21 tuổi, không quá nhỏ cũng không quá lớn. Trước kia, em có quen một người bạn trai. Phải nói là tụi em rất yêu nhau. Được hơn một năm thì công...