Sự “im lặng” có thể giết chết một mối quan hệ
Có những ngày, sự lười nó lên ngôi trong con người ta, lười ra ngoài, lười tiếp xúc và thậm chí là lười cả nói chuyện. Đó cũng là sự “ Im lặng”, vậy là tự nhiên, bạn bè nói chuyện không thấy có hứng thú, những cuộc nói chuyện tẻ nhạt ” À, ừ, ừ…” như thế cũng sẽ không còn
Trong cuộc sống, mỗi con người đều có nhiều mối quan hệ khác nhau. Làm thế nào để giữ được các mối quan hệ hài hòa, lâu dài là một điều không hề đơn giản chút nào. Muốn các mối quan hệ ấy êm đẹp, mỗi người hãy mở lòng mình ra, chia sẻ cái mà ta đang nghĩ, chứ đừng dấu nhẹm đi. Tôi nói một ví dụ điển hình, trong tình yêu các cô gái lúc nào cũng một mực muốn các chàng trai hiểu mình, nhưng lại một mực không chịu nói nửa lời.
Ừ thì chàng cũng cần để ý, hiểu mình một chút, nhưng cũng đừng cái gì cũng đòi hỏi chàng hiểu, chàng biết đến từng chân tơ kẽ tóc, trong khi bản thân không chịu chia sẻ. Các bạn ạ, đến bản thân mình còn không hiểu hết mình như thế nào, mình nghĩ gì thì sao lại đi bắt người khác phải hiểu hết nhường ấy thứ. Mà vốn dĩ, suy nghĩ và tính cách con người sẽ có một chút thay đổi với thời gian. Vậy nhé, trong bất kỳ mối quan hệ nào thì hãy nên nói ra cái mà mình đang nghĩ, nếu không “Im lặng” sẽ trở thành liều thuốc giết chết mối quan hệ đó.
Trong cuộc sống, mỗi con người đều có nhiều mối quan hệ khác nhau. (Ảnh minh họa)
Trong gia đình, nhiều đứa trẻ bị bố mẹ áp đặt quá mức, luôn muốn chúng làm những thứ mà chúng không hề muốn, chúng “Im lặng” vì sợ, vì không muốn bố mẹ buồn hoặc vì lý do khác. Chúng cứ làm theo những gì bố mẹ nói như một cỗ máy, tự nhiên chúng chẳng còn cái vô tư của trẻ con nữa. Tệ hơn, nhiều đứa trẻ chính vì không giám nói ra mà trở thành tự kỉ.
Chẳng nói đâu xa, bạn thân chơi vói nhau, đôi khi giận nó cái gì mà cứ không nói, cứ bắt nó phải hiểu. Tự nhiên “Im lặng” ít nói chuyện với nó và vô tình tạo ra một khoảng cách nhỏ trong cái mối quan hệ ấy. Mà mình đã nói, tính cách con người có thể thay đổi theo thời gian. Và cứ như thế, mỗi lần có thêm một khoảng cách nhỏ, nhỡ đâu một lúc nào khoảng cách ấy không lấp lại được nữa và như thế vô tình chữ “bạn thân” sẽ chỉ còn chữ “bạn” mà thôi.
Video đang HOT
Chẳng nói đâu xa, bạn thân chơi vói nhau, đôi khi giận nó cái gì mà cứ không nói, cứ bắt nó phải hiểu. (Ảnh minh họa)
Có những ngày, sự lười nó lên ngôi trong con người ta, lười ra ngoài, lười tiếp xúc và thậm chí là lười cả nói chuyện. Đó cũng là sự “Im lặng”, vậy là tự nhiên, bạn bè nói chuyện không thấy có hứng thú, những cuộc nói chuyện tẻ nhạt ” À, ừ, ừ…” như thế cũng sẽ không còn và cái xuất hiện lại là khoảng cách. “Im lặng – là cô đơn!”
“Im lặng” nó còn gây ra nhiều sự hiểu lầm không đáng có, những sự việc vô cùng đáng tiếc. Chỉ vì im lặng mà một người đã rời tôi đi, giờ dù có rất gần nhưng cũng không thể chạm được nữa. Vậy nên, cứ nói ra suy nghĩ của mình, những suy nghĩ ngây dại cũng được, nhưng đừng để mất đi những người thương, những người gọi là tri kỉ và nói ra suy nghĩ để không đánh mất cá tính bản thân!
Theo Guu
Nếu cả em và anh cùng im lặng, có khi nào mình sẽ bị lạc mất nhau?
Có nhiều lúc trong cuộc sống, ta chọn cách im lặng để thời gian lặng lẽ trôi qua, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, thời gian sẽ trả lời tất cả, rằng dù có im lặng thì đôi lứa yêu nhau sẽ trở về với nhau... Nhưng cũng có những lúc, im lặng để rồi... ta lạc mất nhau lúc nào không hay...
Anh nhớ không, ngày mà em nhận lời yêu anh, con bé ngốc nghếch ấy đã viết 10 điều em thích ở anh... Trong 10 điều đó, em thích nhất ở anh là có một trái tim nồng nhiệt. Ấy vậy mà chính những điều do em tự viết ra đó đang làm em nuối tiếc mỗi ngày... Anh thay đổi, chỉ mới đây thôi anh đã không còn là anh của trước kia nữa...
Em thật sự nhớ Anh (AB) lúc trước...
Là người luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, luôn quan tâm, chăm sóc cho em từng chút một. Lúc thì nhắc nhở em ăn cơm đúng giờ, nhớ uống nước đủ, uống thuốc, ăn cam khi bị ốm. Dặn dò em mua loại thuốc này, thuốc kia, cách vắt cam (anh sợ em không biết những điều cơ bản đó). Em đi đâu xa một chút là nhắc em lúc nào xe chạy, lúc nào sắp tới nơi thì cho anh hay. Còn bây giờ, cơm nước em không ai nhắc nhở. Em đi đi về về đường xa, mỏi mệt anh cũng chẳng hỏi han. Em có cố tình về đến nơi không cho anh biết anh cũng chẳng buồn sốt sắng. AB luôn lo lắng từng li từng tí cho em đâu rồi?
Là người luôn nói nhớ em, thương em mỗi ngày. Anh không biết khi yêu xa thì đó là những lời an ủi, động viên, để người chờ đợi vững tin mà tiếp tục hay sao ? Anh quên hay anh đã thôi nhớ em mỗi ngày? AB là người mà lúc trước, sau khi chơi cả ngày ở nhà em, vừa mới đi ra khỏi cổng được 5 phút là dừng xe lại nhắn tin cho em ngay "Anh chẳng muốn xa MC chút nào". Là người thỉnh thoảng mới về thăm gia đình mà tối về là không ngủ được vì "anh đang ngơ ngẩn nhớ MC", là người đang làm việc cũng chợt nhắn tin "Anh nhớ em lắm, MC à", "Làm sao để chúng mình mãi bên nhau, MC nhỉ?"...Những lời yêu thương đó cứ nhạt dần, nhạt dần và dường như mất hẳn...
Là người mà mỗi lần em viết gì trên Facebook anh đều comment thật dài, có lúc bạn bè 2 đứa nhảy vào nói hai người này sến quá, tắt chế độ follow để khỏi phải đọc những lời "sến súa" của hai đứa mình... Em (dù có chút xấu hổ) vẫn hạnh phúc biết bao vì anh đặc biệt, anh dám thổ lộ tình cảm, dám nói lời yêu thương mà không ngại ngần gì... Mỗi lần đi bộ, anh đều nắm chặt tay em để dẫn lối em đi... Em nhớ rạp chiếu phim, em nhớ hội chợ ẩm thực ở BP... em nhớ khoảnh khắc anh nắm chặt tay em, che chở cho em giữa đám đông náo loạn...
Là người luôn chúc em ăn ngon, ngủ ngon, luôn là người nhắn tin cuối cùng và tắt máy sau em. Anh luôn kết thúc cuộc trò chuyện nửa đêm bằng câu nói quen thuộc: "MC à, anh nhớ/yêu em nhiều lắm. MC ngủ ngon nhé", đến nỗi mà, mỗi lần chỉ cần nghe anh nói: "MC à, em có nghe rõ không ta...", là em sẽ biết ngay anh sẽ nói nhớ em, rằng em sẽ biết anh không thức nổi nữa rồi... Em sẽ tha cho anh đi ngủ...
Em có thói quen block những tin nhắn yêu thương anh gửi. Mỗi đêm trước khi đi ngủ em đều chọn ra những tin nhắn mình thích, rồi block lại. Gần đây, em chẳng tìm thấy để lưu chúng nữa. Giờ đọc lại những tin nhắn ngày trước, em mới thấy có một thời (không phải quá lâu rồi đâu), anh đã từng yêu em tha thiết như thế nào...
Anh nói rằng anh bận, anh mệt, em vẫn thông cảm cho anh mà. Em đã thôi đòi hỏi tối nào anh cũng phải nói chuyện điện thoại với em tới 12h đêm, đã thôi những lần bắt anh thức cùng (em vốn khó ngủ), để rồi anh phải dụ dỗ, phải hát ru, đọc truyện đêm khuya... để năn nỉ em đi ngủ.
Anh trách em sao suy nghĩ quá nhiều, nhưng có bao giờ anh thấy mình thay đổi? Chúng ta không dễ để đến được với nhau, sao anh không biết giữ gìn mà buông tay nhanh quá vậy? Dù anh biết con gái yêu xa sẽ rất thiệt thòi, sao anh không là AB của ngày trước, an ủi, động viên để em thêm tin tưởng?
Bởi phút giận dỗi mà em đã trách anh, em nói 2 tháng tới em sẽ không làm phiền anh nữa (2 tháng mà trước đây anh từng nói anh cần nó để hoàn thành một số mục tiêu gấp gáp), em sẽ thôi suy nghĩ nhiều, sẽ tập trung vào công việc và luận văn cao học... Chỉ vì câu nói ấy mà anh im lặng suốt mấy ngày dài, không hề liên lạc...
Có rất nhiều lý do để giải thích cho điều đó nhưng em hy vọng anh không phải mệt đến nỗi, bận đến nỗi không thể gọi cho em. Em cũng hy vọng không phải em làm anh mệt mỏi, khó xử, chán chường đến nỗi không muốn gọi lại cho em. Và em càng hy vọng không phải sự xuất hiện của cô gái nào đó khiến anh không cần em nữa...
Nhưng dù là im lặng vì lí do nào đi chăng nữa thì đó vẫn là một sự im lặng khiến em đau lòng và lo lắng. Em nói rằng em sẽ tập trung vào công việc nhưng em chẳng làm được gì. Em muốn nổi loạn, em vốn ổn với cuộc sống một mình bao lâu nay nhưng giờ em sợ căn phòng chỉ có mình em. Đã bao lần em toan cầm điện thoại gọi cho anh nhưng rồi dặn lòng mình dừng lại. Bởi lẽ, nếu em gọi anh trước thì mãi mãi anh chẳng thể nào hiểu được sự thay đổi của bản thân mình đã khiến em buồn như thế nào., anh sẽ mãi mãi trách em là người sai, sẽ mãi mãi chẳng biết được lỗi của mình, mãi mãi chẳng thể thay đổi, và nếu tiếp tục, một ngày nào đó em sẽ lại trách anh hờ hững, anh thay đổi, anh vô tình....
Nhưng em cũng sợ, nếu cả em và anh cùng im lặng, có khi nào mình sẽ... lạc mất nhau?
Em đang chờ, còn anh, anh có đang chờ cuộc gọi từ em?
Theo Guu
Chờ Tổng Giám đốc Tề đang ngồi họp trong phòng, đột nhiên thư ký riêng hớt hơ hớt hải, không kịp gõ cửa, xông thẳng vào nói: - Thưa Tổng Giám đốc, Tiểu Dự vừa gọi điện, bảo là bị tai nạn trên quốc lộ 106. Mấy điện thoại di động của Tổng Giám đốc đều không mở, cậu ấy đang cuống lên, lo...