Sự hồi sinh sau cái chết hụt của người vợ bị phản bội
Cái chết hụt ấy đã giết chết chị của thời yêu anh và làm vợ anh. Bây giờ còn lại đây là chị – một người mẹ của cô gái nhỏ 4 tuổi. Hiện tại này chị sẽ chỉ sống cho mình và cho con mà thôi. Chồng và những thứ thuộc về anh ta đã là quá khứ rồi.
Anh là mối tình đầu của chị. Anh là người đàn ông duy nhất chị biết đến cho đến thời điểm hiện tại – là khi anh chị đã cưới nhau được 6 năm và có một cô con gái nhỏ 4 tuổi. Chính vì thế, cả trái tim, tâm hồn và thân thể, chị dành trọn vẹn cho một người duy nhất là anh.
Chị là một cô gái mồ côi ở với bà ngoại từ bé. Một tai nạn đã cướp mất cả bố và mẹ chị đi. Mặc dù có tình yêu thương của bà nhưng chị luôn vẫn cảm thấy thiếu thốn tình cảm của cha mẹ và thèm khát một mái ấm gia đình đủ đầy. Chính vì thế, khi kết hôn, với tất cả ước mơ và tâm huyết, chị dốc gan dốc ruột chăm lo cho chồng con và gia đình để mong xây dựng một mái ấm hạnh phúc viên mãn.
Một khi người ta đặt quá nhiều tin yêu vào một ai đó mà bỗng một ngày phát hiện người ấy phản bội mình để có quan hệ với người khác, mọi chuyện sẽ thế nào? Đau đớn thay chị đã phải rơi vào hoàn cảnh như thế.
Anh đã phản bội lại tình yêu và niềm tin của chị để ngã vào lòng một cô nàng khác – sắc sảo và ngọt ngào – chị cũng phải công nhận điều đó. Cay đắng thay, chính anh đã thừa nhận và nói với chị rằng, vì anh không thể cưỡng nổi sức quyến rũ của cô gái đó. Cô gái ấy đối với anh như một cơn sóng dạt dào, ào ạt cuốn anh đi. Còn chị, bao năm qua lúc nào cũng như một mặt hồ phẳng lặng, ừ thì trong xanh thật đấy nhưng yên ả quá khiến anh nhàm chán.
Anh còn không một lời xin lỗi chị và cầu mong chị tha thứ. Anh đã thẳng thắn và lạnh lùng nói thẳng vào mặt chị: “Anh xin lỗi, anh thật sự không thể xa cô ấy! Không có cô ấy, anh không còn thiết sống nữa!”. Và rồi anh đi. Mẹ chồng chị thấy con trai như thế, không được một lời khuyên giải lại quay ra trách móc chị: “Cô ăn ở như thế nào mà chồng nó bỏ mình ra đi thế hả? Cái ngữ đàn bà chồng chán, chồng chê thì làm được gì cho đời!”.
Trong phút chốc, tất cả dường như đều quay lưng lại với chị. Chị đã mất đi quá nhiều thứ: tình yêu, sự tin tưởng, một gia đình yên ấm, một người chồng chị hết lòng hết dạ, chẳng còn gì cả. Rơi vào tột cùng của sự đau đớn, chị đã tìm đến thuốc ngủ để kết thúc cuộc sống này như một phương cách để chị thoát khỏi nỗi đau mà chị không thể chịu đựng nổi nữa.
Nhưng giây phút chị sắp sửa lịm đi vì tác dụng của thuốc, chị bỗng nghe thấy tiếng khóc, tiếng hét chứa đầy nỗi sợ hãi của con gái nhỏ. Tiếng khóc đáng thương và tiếng hét thất thanh trong lúc sợ hãi của con gái đã đánh thẳng vào tâm trí và trái tim của chị, khiến chị trước khi mất đi tri giác chị vẫn cố gắng gượng được bấm 1 cuộc điện thoại cho em gái, thều thào đúng 2 chữ: “Cứu chị!”.
Video đang HOT
Tỉnh dậy, chị thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Bên cạnh là con gái nước mắt ngắn dài nhìn chị đầy lo lắng. Chị quặn lòng xót xa. Lẽ sống của chị là đây chứ đâu?
Ra viện, chị thông báo với anh đồng ý li thân. Anh ngỡ ngàng vì chị có thể làm được như vậy nhưng chị chỉ cười. Còn vì sao chị làm được như thế ư? Chính là nhờ cái chết hụt đó. Cái chết hụt ấy đã giết chết chị của thời yêu anh và làm vợ anh. Bây giờ còn lại đây là chị – một người mẹ của cô gái nhỏ 4 tuổi. Hiện tại này chị sẽ chỉ sống cho mình và cho con mà thôi. Chồng và những thứ thuộc về anh ta đã là quá khứ rồi.
Chị set-up lại gần như toàn bộ mọi thứ và bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới cho 2 mẹ con. Nhiều năm qua chị dành hết tâm sức cho gia đình mà lãng quên đầu tư cho sự nghiệp. Vì thế, chị liền đăng kí một lớp học nâng cao chuyên môn và tìm tòi thêm nhiều tài liệu để nghiên cứu. Một phần không thể thiếu nữa đó là F5 lại ngoại hình của mình. Thú thực, một người vợ tận tụy như chị trước kia nếu có dành thời gian cho bản thân thì thể nào cũng thấy áy náy cho mà xem. Chị đã nhờ vài cô em đồng nghiệp tư vấn trang phục và trang điểm style trẻ trung, hiện đại.
Chị cũng nối lại những mối quan hệ bạn bè cũ và mở rộng thêm những người bạn mới – điều mà trước đây vì chồng vì gia đình chồng chị chẳng bao giờ nghĩ tới. Chị và con gái lúc rảnh cũng hết sức tận dụng thời gian để làm những việc mà trước đây chị chưa có điều kiện làm, ví như đi thăm ông bà ngoại thường xuyên hơn, cùng nhau nhảy nhót hát hò và tập thể dục mỗi buổi chiều tan làm…
Cuộc sống của chị bỗng chốc trở nên nhẹ tênh và thoải mái vô cùng. Chị gần như trở thành một bà mẹ đơn thân chính hiệu biết enjoy cuộc sống của mình, cho dù chị chưa chính thức li dị. Ngắm con lớn lên từng ngày và tận hưởng sự hứng thú, bất ngờ từ công việc, cuộc sống mang lại với chị bây giờ là niềm vui lớn hơn hết thảy.
Còn chuyện hẹn hò yêu đương, tạm thời chị chưa nghĩ đến. Nhưng chị cũng rất mở lòng và sẵn sàng đón nhận những gì tốt đẹp đến với mình. Tình yêu dành cho anh và những năm tháng chị sống chết vì anh ấy đã là quá khứ rồi. Chị không tiếc nhưng chị nhận ra, dành hết trái tim và cuộc sống để yêu một người thật khờ dại biết bao. Mình phải yêu bản thân mình và con cái mình trước tiên – những thứ luôn là của mình và trung thành tuyệt đối với mình.
Một ngày đẹp trời nửa năm sau đó, chị bất ngờ nhận được cuộc gọi từ anh sau khoảng thời gian rất lâu không liên lạc. Ngươi đan ông bôi tinh nay tha thiết nói: “Em và con vẫn luôn là một phần không thể cắt rời trong trái tim anh. Hãy tha thứ cho anh và trở lại là vợ của anh như ngày xưa nhé!”. Chị cười mỉm, nhẹ bẫng nói với anh: “Anh vẫn luôn là bố của con gái chúng ta. Chỉ thế mà thôi!”.
Theo VNE
Gửi anh- chàng bộ đội sắp 'đeo gông' cho em
Bạn bè của vợ hay cười mà trêu vợ rằng "Giờ phải phong danh hiệu bà vợ anh hùng cho những người lấy bộ đội", có lẽ thế thật, bởi làm vợ bộ đội, nhất là bộ đội đóng quân xa nhà thì chịu nhiều thiệt thòi lắm. Vợ cũng bắt đầu thấy mình "thiệt thòi" rồi chồng à. Nhưng vợ chấp nhận, chỉ cần không chịu "thiệt thòi" trong trái tim chồng là vợ vui rồi.
Gửi Chồng "iu" quý!
Haizzz, phải viết thế nào bây giờ nhỉ?
Trước hết vợ cảm ơn vì chồng đã xuất hiện trong cuộc đời vợ, vợ nghĩ có lẽ là định mệnh mất rồi. Vợ chưa từng nghĩ sẽ yêu để rồi sau này cưới một người quanh năm xa nhà làm chồng, thế nhưng vợ vẫn yêu chồng, và đồng ý đổi cách xưng hô là "chồng-vợ" theo ý chồng thích, mặc dù mình chưa cưới. Mọi người bảo sao vợ không yêu ai ở gần cho đỡ vất vả, một vài người thì bảo vợ rằng duyên số cả rồi. Còn vợ thì bỏ mặc mọi trở ngại, bỏ mặc đó là duyên số hay định mệnh cái gì đó, vợ vẫn yêu chồng, ngày một nhiều hơn.
Vợ biết xa nhau sẽ có rất nhiều khó khăn, nhưng xác định yêu chồng và tiến tới những điều xa hơn thì vợ cũng dần phải chuẩn bị tâm lý cho mình.
Biết rằng những ngày lễ tết hay dịp đặc biệt, có thể chồng không được về, nên vợ tập cho mình sẵn tâm lý để có thể "sống sót" bằng cách không cho chồng về với vợ. Mọi người lại bảo vợ như vậy là không tốt, sẽ làm lối mòn để sau này chồng có cớ để tránh nhưng vợ chưa nghĩ đến vậy. Vợ nghĩ chồng vất vả, đi đường xa nguy hiểm, vợ không đành, thương chồng lắm! Vợ cũng nghĩ nếu những ngày ấy quen có chồng rồi, sau này mà chồng không về được thì vợ sẽ buồn mất.
Ảnh minh họa
Vợ cũng tập dần thói quen ít nói nhớ chồng, ít ca cẩm than vãn vì công việc bởi nói nhiều chắc chồng sẽ chẳng yên tâm mà làm việc được.
Vợ lại nghĩ xa rằng sau này mình lấy nhau, đêm đến vợ phải nằm vò võ 1 mình, mùa đông lạnh tay trái phải tự truyền hơi ấm cho tay phải... chắc vợ sẽ khóc suốt mất thôi. Rồi lúc bầu bì cũng chẳng được chồng chăm, lại nhìn người ta mà chạnh lòng... mọi việc trong nhà cũng sẽ không có chồng bên cạnh đỡ đần, vợ lại chẳng được khỏe mạnh như người khác.... Còn phải sống với bố mẹ sao cho đúng đạo làm con.
Rồi xa vợ, chồng sẽ gặp nhiều cám dỗ hơn...
Vợ nghĩ nhiều lắm ấy chồng à! Nhưng vợ đã xác định rồi, vợ sẽ cố gắng, cả chồng cũng phải cố gắng nữa nhé, một mình vợ sẽ chẳng làm gì được đâu!
Bạn bè của vợ hay cười mà trêu rằng "Giờ phải phong danh hiệu bà vợ anh hùng cho những người lấy chồng bộ đội". Có lẽ thế thật, bởi làm vợ bộ đội, nhất là bộ đội đóng quân xa nhà thì chịu nhiều thiệt thòi lắm. Mình sắp làm đám cưới thôi mà vợ cũng bắt đầu thấy mình "thiệt thòi" rồi chồng à. Còn 2 tuần nữa là ngày vui của 2 đứa mình, vậy mà chồng vẫn bận tối mắt ở đơn vị. Mình vợ phải tự đi mua nhẫn cưỡi, chuẩn bị đồ dùng trước khi về nhà chồng. Những cặp đôi khác thì tíu tít cùng nhau đi mời cưới, viết thiệp mời còn vợ phải một mình "gánh vác" hết mọi việc. Ngay cải chuyện chụp ảnh cưới vợ cũng phải "lặn lội" lên tận nơi chồng đóng quân để tranh thủ vài tiếng chồng xin được ra ngoài hai đứa mình đi làm vài "pô" cho bằng bạn bằng bè.
Nhưng vợ chấp nhận, chỉ cần không chịu "thiệt thòi" trong trái tim chồng là vợ vui rồi.
Thôi, vợ chỉ viết đến đây thôi, giờ vợ phải đi ngủ, giữ gìn nhan sắc để làm một cô dâu xinh tươi sánh bước bên cạnh chồng. Chồng đọc được những lời tâm sự này chắc sẽ cười vợ í nhỉ. Nhưng kệ, chồng cứ cười đi, dù sao vợ cũng vẫn muốn ghi lại chút lãng đãng của một cô gái trước khi bị "đeo gông" (Hiii).
Còn 1 điều nữa vợ vẫn cứ muốn nói,: Anh ah, em yêu anh nhiều lắm! Hãy nắm tay em đi hết quãng đời còn lại, anh nhé!!
33 tuổi vẫn lạc lối yêu đương Bây giờ tôi đã chậm kinh 6 ngày nhưng liên lạc với anh thế nào cũng không được. Tôi năm nay 33 tuổi, cái tuổi không còn ngây ngô, khờ dại nữa. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn lạc lối trong con đường tình yêu. Trước đây, tôi đã từng yêu tha thiết một người đàn ông nhưng không lâu sau đó, anh...