Sự hối hận muộn màng của người đàn ông phản bội vợ
Yêu và cưới là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ai cũng có thể làm nhân tình nhưng không phải ai cũng có thể làm một người vợ tốt.
Ảnh minh họa
Tôi là một người đàn ông bình thường, làm nhân viên cho một công ty nhỏ. Cuộc sống cứ đều đặn, sáng đến công ty, chiều về nhà với vợ con. Vợ tôi làm nhân viên văn phòng. Cô ấy là người tỉ mỉ, chu đáo trong mọi chuyện. Cuộc sống chúng tôi không giàu có nhưng cũng yên ấm như biết bao gia đình khác. Chúng tôi vui vẻ với những bữa cơm đầy ấm cúng.
Nhưng rồi, số trời xui khiến cho tôi gặp lại người yêu cũ. Cô ấy là người tôi yêu mê mệt suốt những năm tháng sinh viên. Chúng tôi đã có những năm tháng bên nhau rất lãng mạn và mặn nồng. Nhưng ra trường, vì quá nhiều lí do mà chúng tôi chia tay. Sau khi nghe tin cô ấy lấy chồng thì tôi cũng tìm hiểu người khác và kết hôn. Những tưởng tình yêu bao nhiêu năm đã chôn chặt, nào ngờ gặp lại cô ấy bao nhiêu hồi ức sống dậy trong tôi.
Cô ấy khóc và bảo với tôi rằng cô ấy có cuộc sống hôn nhân bất hạnh. Cô ấy mới ly hôn chồng vài tháng, đang ở tận cùng của sự tuyệt vọng. Nhìn những giọt nước mắt của người yêu cũ, bản tính đàn ông muốn che chở trong tôi trỗi dậy. Tôi hay hẹn gặp cô ấy để uống cà phê, thỉnh thoảng đi ăn uống, tâm sự. Tôi mong cô ấy nhanh chóng vượt qua nỗi buồn sau hôn nhân không hạnh phúc.
Một lần cô ấy gục vào vai tôi mà khóc, bảo rằng giá như ngày trước chúng tôi đến với nhau thì bây giờ có lẽ đã rất hạnh phúc. Giá như chúng tôi đừng để lạc mất tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Tôi mủi lòng mà ôm cô ấy. Và hôm đó, chúng tôi đã đi quá giới hạn.
Video đang HOT
Tình yêu ngày nào sống lại trong tôi mãnh liệt. Tôi cảm nhận được rằng chính cô ấy mới là tình yêu của tôi chứ không phải vợ. Tôi đã để lỡ mất một lần, tôi không thể bỏ lỡ hạnh phúc đích thực lần nữa. Cô ấy cũng rủ rỉ vào tai tôi về một viễn cảnh hạnh phúc khi chúng tôi về sống chung một nhà.
Ở với nhân tình, tôi đâm ra lạnh nhạt với vợ con. Cay đắng hơn tôi nói cho vợ mình biết rằng tôi không còn yêu cô ấy nữa. Vợ tôi khóc lóc, đau khổ vật vã một thời gian dài. Nửa năm sau chúng tôi ly hôn. Vợ con tôi phải tìm nhà trọ để ở, cuộc sống vô cùng khó khăn. Mặc dù có hơi áy náy nhưng hàng tháng tôi sẽ chu cấp cho vợ một số tiền nuôi con, như vậy là đủ.
Tôi đã rất sung sướng và mãn nguyện khi sống với tình yêu đích thực của mình dưới một mái nhà. Những gì trước đây của vợ và con, bây giờ tôi dành hết cho cô ấy. Thời gian đầu chúng tôi hạnh phúc nhưng sống với nhau tôi bắt đầu nhận ra bản chất thật của nhân tình. Tôi biết được vì sao chồng trước lại quyết định ly hôn. Cô ấy sống quá thực dụng, lười biếng lại có vô vàn tật xấu. Cô ấy chỉ thích nâng niu, chiều chuộng chứ không hề thích làm việc. Việc nhà cửa không đụng tay vào, lại còn chưng diện. Chúng tôi bắt đầu cãi vã, chiến tranh lạnh và rồi đường ai nấy đi.
Đến lúc đó tôi mới nhận ra yêu và sống cùng là hai việc hoàn toàn khác. Người vợ đã cùng tôi vượt qua bao nhiêu khó khăn, sóng gió, đã chấp nhận mặt tốt cũng như thói xấu, tôi đã không hề trân trọng. Tôi đẩy vợ con ra ngoài đường để rước về một người đàn bà ngoài đường để cung phụng. Tôi hối hận, thấy mình bạc bẽo và tệ hại vô cùng. Tôi biết mình đã đánh mất thứ quý giá nhất trong cuôc đời một người đàn ông là vợ và con. Bây giờ tôi có hối hận, có muốn bù đắp cho những gì mình đã gây ra thì cũng đã quá muộn màng.
Theo Phunutoday
Xem xong tấm ảnh trong điện thoại, tôi vội vã gọi điện thoại cho người yêu và vô tình nghe được một câu đau điếng
Cuộc đời tôi là một chuỗi bi kịch. Cứ tưởng gặp anh đã là bớt khổ, nào ngờ...
Tôi là một cô bé mồ côi, đến tận bây giờ tôi vẫn không hề biết bố mẹ tôi là ai. Tôi sống trong chùa tới tận 18 tuổi mới chuyển ra ngoài. Vì được nhà chùa cưu mang nuôi dưỡng nên tôi cũng đi học tới lớp 12 mới nghỉ. Hiện giờ tôi đang làm công nhân trong một nhà máy sản xuất đường tinh khiết.
Tiền làm được, tôi dành dụm để tự lo cho mình. Một phần tôi gửi về chùa để phụ chăm sóc mấy em nhỏ khác. Có lẽ tôi cứ bình lặng mà sống như thế nếu không gặp anh.
Anh tên Khang, là con trai giám đốc nhân sự ở công ty tôi. Chúng tôi gặp nhau vào dịp liên hoan cuối năm ngoái. Khi đó anh cũng mới vào công ty làm được 2 tháng với vai trò nhân viên kinh doanh. Qua trò chuyện, tôi thấy chúng tôi có nhiều điểm chung nên rất thích. Đây cũng là lần đầu tiên tôi rung động trước một người đàn ông.
Quen được 2 tháng thì chúng tôi công khai mối quan hệ. Gia đình anh tuy biết tôi là đứa không có gia đình nhưng cũng không tỏ thái độ khinh khi. Mẹ anh còn nói nếu như có được một đứa con dâu hiền lành, biết suy nghĩ như tôi là phúc của bà. Bà sẽ thương yêu tôi như con ruột để bù đắp những thiệt thòi tôi đã chịu.
Tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng tìm được một chốn bình yên để nương thân. (Ảnh minh họa)
Nghe xong, tôi đã khóc. Tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng tìm được một chốn bình yên để nương thân. Tôi còn nghĩ gặp được anh thật là điều hạnh phúc nhất của đời tôi.
Tuần trước, tôi phát hiện cơ thể mình có sự thay đổi. Lúc nào tôi cũng thèm ngủ, mệt mỏi lẫn lo âu khó chịu. Tôi mua que thử thai về thử. Kết quả hai vạch, một đậm một mờ. Tôi cười hạnh phúc. Mẹ anh vẫn hay đòi cưới để nhanh có cháu bế, giờ thì tôi đã có rồi. Tôi còn mơ tới một ngôi nhà ba người hạnh phúc. Nhưng tôi không nói với anh sớm mà định để đến ngày thứ 7, cũng là sinh nhật anh. Tôi muốn tặng anh một món quà sinh nhật bất ngờ.
Không ngờ, đêm đó anh nói anh bận nên không gặp tôi được và hẹn tôi vào tối chủ nhật. Tôi buồn bã đồng ý. Nhưng rồi khuya, một người bạn thân của tôi nhắn tin hỏi thăm và nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi. Cô ấy cứ vòng vo một hồi mới bảo vô tình thấy người yêu tôi trong bar. Quan trọng hơn, anh ấy ôm chặt lấy một cô gái trẻ, nhảy nhót, hôn hít rồi kéo nhau lên taxi đi mất.
Tôi xem xong hình, cảm giác trái tim cũng đông lại, nặng nề. (Ảnh minh họa)
Tôi không tin, cô ấy gửi qua cho tôi hai tấm ảnh. Tuy mờ, đèn lấp lánh nhưng tôi vẫn nhận ra anh. Quả nhiên anh đang ôm một cô gái mà nhảy nhót, một ảnh khác, tay anh còn đụng chạm vòng ba của cô ta. Tôi xem xong hình, cảm giác trái tim cũng đông lại, nặng nề.
Lấy điện thoại gọi cho người yêu, giọng anh lèo nhèo bảo tôi làm phiền giấc ngủ của anh. Nhưng bên cạnh anh vẫn vang lên tiếng một người con gái khác hỏi anh ai đang gọi. Anh còn nhỏ giọng suỵt suỵt giống như không muốn cô ta nói nữa. Tôi bật khóc, tắt máy. Trước khi tắt, tôi vẫn còn nghe tiếng cô gái kia nói: "Ối dào, con nhỏ mồ côi ấy à?"
Từ đó đến nay, tôi gần như suy sụp hẳn. Tôi nhắn tin chia tay anh. Anh không đồng ý cũng không níu kéo, chỉ im lặng. Suốt hai ngày, tôi chẳng muốn ra khỏi nhà trọ, chỉ nằm dài mà khóc. Chia tay anh, con tôi sẽ lại giống như tôi, không có cha chỉ có mẹ. Tôi sẽ càng vất vả hơn nhiều để mưu sinh. Nhưng tôi không sao chấp nhận được chuyện người yêu phản bội mình, ăn ngủ với người khác. Tôi nên làm gì cho đúng nhất trong lúc này đây?
Theo Afamily
Chồng bất ngờ xung phong đi siêu thị mua đồ cho vợ và bí mật chiếc quần thể thao mặc ngược liên quan mật thiết Kể cũng nhọc cho Long nghĩ ra được cao chiêu này. Nếu không sơ ý mặc ngược quần, thì chả biết tới bao giờ Xuân mới phát hiện ra được. Dạo này Xuân nhàn hơn hẳn, vì đã có người xung phong đi siêu thị vào mỗi sáng chủ nhật cuối tuần cho cô. Công việc cả 2 đều bận rộn, thành ra...