Sự can đảm
Hóa ra anh chỉ muốn giải trí thôi. Và chắc anh cũng cho em là một cô gái nông nổi, nhẹ dạ và…
Tôi đang thong thả bước trên đường, bỗng nghe có tiếng gọi: – Anh mới về đấy ạ?
Giọng nói nghe là lạ. Tôi quay lại thì trông thấy khuôn mặt tươi cười của một cô bé vừa bước sang tuổi thiếu nữ. Phải một lúc tôi mới nhận ra cô ta.
Đó là Malati, cô bé hàng xóm của tôi. Có bốn năm mà cô lớn nhanh quá! Mới hồi nào cô hãy còn là cô bé con chưa biết gì, những lúc đùa nghịch còn leo cả lên lưng tôi. Bởi cứ hình dung cô theo ký ức cũ nên tôi mang về làm qua cho cô một chiếc khăn con.
- Mẹ có nhà không? – tôi hỏi.
- Có ạ!
- Nói với mẹ chốc nữa anh sang nhé?
Nói rồi tôi tiếp tục đi. Đi được một đoạn, tôi ngoái đầu lại. Cô vẫn đứng nhìn theo tôi, đôi má thoáng ửng hồng, đôi mắt tròn, xanh thăm thẳm, không còn là đôi mắt trẻ con ngây thơ hồi nào, là đôi mắt sôi nổi, sáng long lanh, bắt đầu vương vấn những ước mơ của tuổi trẻ.
Mẹ cô là mẹ đỡ đầu của tôi. Chính bà là người đã cho tôi bú hồi tôi còn bé. Vì thế tôi gọi bà bằng mẹ và bà cũng quý mến tôi như con đẻ.
Ăn cơm xong tôi sang nhà họ. Tôi mang sang biếu bà mấy miếng trầu, một cái váy xa – ri và năm rupi, còn quà của Malati là một cái áo cánh rất đẹp mà tôi phải đặt may cấp tốc ngay sáng hôm đó.
Vừa trông thấy tôi bà mẹ ôm chầm ngay lấy reo lên:
Trời ơi, con lớn quá, mẹ không nhận ra nữa!
Nhưng anh ấy gầy đi nhiều đấy, mẹ ạ. – có giọng từ sau cửa xen vào.
Đó là Malati. Thân hình nàng cân đối, thon thả và tươi mơn mỏn như một đóa hoa chớm nở, khiến tôi cứ ngẩn ra nhìn không chớp, mặc dù biết làm như vậy là thiếu lịch sự. Còn Malati thì cứ e lệ đứng nấp sau cánh cửa. Khi nàng e lệ nàng lại càng đẹp hơn.
Tôi ngồi chuyện trò với bà mẹ khá lâu, nhưng chỉ nghe được một nửa những điều bà nói, vì trong đầu tôi cứ xốn xang những cảm xúc không đâu. Đôi mắt không chịu nghe tôi nữa. Tôi hướng chúng đi phía khác, nhưng chúng vẫn cứ quay về phía cánh cửa.
Không, tôi không được làm như vậy. Làm như vậy là trái với phép xã giao lịch thiệp.
Sáng hôm sau tôi ra đi.
Hai năm trôi qua. Tôi xin nghỉ phép về thăm nhà.
Bên cạnh con đường cái gần nhà tôi có một cái ao. Trên đường từ ga về, lúc đi gần đến ao tôi bỗng nhìn thấy bóng một người thiếu nữ. Nàng vừa tắm xong và cũng đang đi về nhà. Đó là một cô gái có vóc người cân đối khỏe mạnh. Tôi chưa bao giờ trông thấy một thân hình nào thon thả cân đối như thế. Đôi gót chân nàng thon nhỏ, mớ tóc rất dày và dài. Một chiếc Mundu ớt quấn ngang hông bằng một cái kẹp. Chiếc áo cánh và áo lót cũng vắt ngang vai, ngực quấn một chiếc khăn bông.
Người thiếu nữ đang rảo bước. Vì đi nhanh, cặp mông của nàng đánh mạnh làm những nếp gấp mỏng trên chiếc mundu ướt bó sát lấy đùi nàng lúc ẩn lúc hiện.
Tôi cũng rảo bước theo. Nàng ngoảnh lại. Một khuôn mặt đẹp tuyệt trần nhưng không quen.
Nàng rảo bước nhanh hơn. Nàng bắt đầu chạy. Khi tôi đuổi kịp nàng thì cũng đúng lúc nàng về tới nhà, mở vội cánh cửa hàng rào và chạy vào sân cạnh nhà tôi. Bấy giờ tôi mới nhận ra: nàng chính là Malati.
Nàng đã là một cô gái hoàn toàn dậy thì và đang tràn đầy sức sống (Ảnh minh họa)
Nàng chạy băng qua sân bước lên thềm, rồi lại ngoái lại nhìn. Nàng cũng đã nhận ra tôi. Đôi môi nàng nhoẻn một nụ cười dịu dàng. Đôi mắt đẹp của nàng sáng long lanh. Rõ ràng nàng có vẻ mừng khi thấy tôi về.
Video đang HOT
Tôi bước lại gần ngôi nhà của nàng, nhưng trên thềm không thấy ai cả. Tôi lên tiếng gọi mẹ nàng nhưng cũng chẳng có ai trả lời.
- Malati, mẹ cô đâu?
Giọng tôi hơi run run… tôi cũng chẳng hiểu vì sao. Một cảm giác khó tả xâm chiếm lấy tôi. Tôi chắc nàng chỉ quanh quẩn đâu đây, hoặc đang thay quần áo ở trong buồng. Tôi bước vào phòng khách. Bỗng có tiếng nói từ ngoài sân vọng vào:
- Anh trai mới về đấy ạ?
Nàng đã thay chiếc váy khô. Nàng kịp thay lúc nào mà nhanh vậy?
- Ừ tôi mới về. Mẹ đâu?
Nàng nhìn tôi có vẻ e lệ. Nàng đã là một cô gái hoàn toàn dậy thì và đang tràn đầy sức sống. Nàng biết rõ điều đó, cũng như biết rõ là mọi người chung quanh đều nhận thấy cái đẹp trẻ trung mơn mởn của nàng và ai cũng muốn ngắm cái đẹp ấy.
- Mẹ em đi đuổi bò.
Tôi cứ như người bị mất tiếng, không nói gì được. Khắp người tôi tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ chưa thấy bao giờ.
Chúng tôi cứ đứng mãi như thế. Tôi thì ở trong nhà, còn nàng thì ở ngoài sân. Tôi đợi nàng bước vào nhà. Nhưng nàng không vào. Cuối cùng tôi hỏi:
- Tại sao cô không vào nhà?
Nhưng hỏi xong tôi lập tức nhận ra sự thiếu tế nhị trong câu hỏi của mình. Tại sao tôi lại muốn nàng vào nhà? Và tại sao giọng tôi bỗng khàn đi và run run như vậy? Tôi là người mà hồi bé đã đùa nghịch với nàng, đã cưng chiều nàng. Bây giờ tôi biết nhìn thẳng vào mắt nàng thế nào đây?
Tôi nghe thấy nàng lớn tiếng gọi mẹ. Chắc hẳn nàng sợ tôi có hành động gì liều lĩnh. Vậy mà ngày xa nàng đã tin tôi biết bao! Tôi vội nhảy xuống sân rồi chạy thẳng, không dám ngoái đầu lại.
Nhưng tôi khao khát nàng quá. Tôi không thể đối xử với nàng như với cô bé con trước đây được. Cái thân hình nở nang quấn chặt chiếc thắt lưng vàng, đôi môi mọng nước và nhất là cái vẻ e lệ ngượng ngùng của nàng… Biết đâu cái vẻ e lệ ấy chẳng qua chỉ muốn che giấu những khát vọng bùng cháy trong lòng mà nàng muốn dẹp đi?
Tôi hiểu rằng tôi không nên đến nhà họ thường xuyên, nếu không có thể tôi sẽ làm cho cô gái bị điều tiếng.
Nhưng tôi không kiềm chế được. Trong góc hiên nhà họ có một chiếc ghế bành. Ngồi ở đó có thể nhìn rõ căn nhà bếp. Malati đang đi lại trong đó. Tôi ngồi trong ghế và cứ mải nhìn nàng. Nàng ra vẻ không để ý đến sự có mặt của tôi, nhưng thực ra không lúc nào quên nghĩ đến điều đó. Nhưng chúng tôi cứ lặng thinh, không ai nói với ai câu nào.
Có rất nhiều cơ hội thuận lợi, nhưng tôi chưa lợi dụng được một cơ hội nào: Có lúc hàng mấy tiếng đồng hồ chỉ có mình hai chúng tôi ở nhà, nhưng tôi cũng chỉ ngồi im lặng trên ghế. Cơ hội thuận lợi cứ qua đi và tôi tự rủa thậm mình là nhút nhát. Một hôm, khi chỉ có hai người, tôi lấy can đảm gọi nàng:
- Malati, cô làm ơn cho tôi xin một cốc nước.
“Hôm nay nhất định mình phải làm chuyện đó” – tôi tự nhủ như vậy. Tôi nhìn nàng tay bê cốc nước đang đi lại phía tôi mỗi lúc một gần hơn. Cuối cùng nàng đã ở ngay cạnh tôi, đặt cốc nước xuống rồi bỏ đi. Còn tôi cứ ngồi ngây trên ghế như bị đóng đinh.
Không, tôi không thể chờ được nữa! Có thể tất cả chỉ tại cái tính nhút nhát thiếu cương quyết của tôi. Tôi phải lấy hết can đảm đến với nàng, đến sát gần nàng, nàng sẽ không đẩy tôi ra đâu vì nàng cũng là con người bằng xương bằng máu và thịt, máu nóng và thịt mềm. Có khi chính nàng cũng muốn như thế mà không để lộ ra ngoài đó thôi, vì người con gái không bao giờ lại chủ động trong chuyện đó!
Tối hôm đó, mẹ đi vắng. Malati đang đứng chải đầu dưới gốc cây.
Tôi mạnh dạn bạo bước lại phía nàng. Chúng tôi nhìn nhau. Nàng không chịu nổi và cúi mặt. Tôi cầm lấy tay nàng. Nàng vẫn đứng yên, không ngước mắt. Tay nàng khẽ run run trong tay tôi.
Chúng tôi cứ đứng như vậy không biết bao nhiêu lâu. Có lẽ lâu lắm. Nàng khẽ rút nhẹ bàn tay. Tôi buông lỏng tay nàng. Nàng chậm rãi quay người rồi bỏ đi.
Trời đã tối hẳn. Nàng đã ở cạnh tôi lâu như thế mà tôi… Tôi thật ngu quá! Giá nàng có cười thầm trong bụng thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
- Anh cứ đùa? – Nàng nói rồi bỏ đi. Ôi, cái khát vọng tha thiết của tôi mà nàng cho là đùa?
Nhân một cơ hội thuận tiện tôi lại van vỉ:
- Anh rất khao khát em, Malati… xin em đừng tàn nhẫn với anh như thế…
- Hừ, lại thế rồi… – nàng xẵng giọng đáp. Rồi bỏ chạy.
Cứ thế nàng không trả lời thẳng cho tôi biết, mà cứ úp úp mở mở lửng lơ mãi. Cái vẻ e lệ ngượng ngùng có thể làm người ta phát điên ấy không những không làm nguôi đi mà trái lại càng nung nấu thêm niềm khao khát của tôi. Vì nàng không nói thẳng với tôi là “không”.
Một hôm tôi bảo nàng:
- Tối nay em đừng cài cửa nhé, Malati?
Nàng lẳng lặng đi không nói gì.
Hay là nàng chưa nghe thấy?
Tôi lại nhắc lại yêu cầu.
Gần như suốt đêm đó tôi đứng cạnh cửa nhà nàng. Mặc cho tôi gõ nhẹ vào cánh cửa hay thầm xin nàng mở cửa, vẫn không ăn thua gì.
Tôi không biết cư xử thế nào nữa. Tôi đã thử làm tất cả nhưng đều vô ích. Thậm chí có lần tôi đã dọa tự tử, nhưng cũng chẳng ăn thua. Tuy vậy tôi vẫn thề bằng bất cứ giá nào cũng đạt được ý định.
Cứ chờ đấy, cô gái ranh ma quỷ quái ạ, thế nào cũng có ngày tôi đột nhập vào phòng cô cho cô biết tay.
Thế rồi, một hôm, tôi đang đứng nép vào một góc nhà trong buồng Malati. Cửa mở, Malati cầm đèn bước vào. Nhận ra tôi nàng giật bắn người. Nàng tắt đèn quay ra phía cửa để cài chốt lại.
Nghĩa là nàng không đuổi tôi? Nghĩa là nàng đã thuộc về tôi. Tôi lặng lẽ lẩn trong bóng tối bước lại phía nàng. Nàng cấm lấy hai tay tôi kéo tôi ngồi xuống giường, rồi nàng cũng ngồi xuống.
Tôi cứ ngồi im, mặc cho nàng giữ tay. Thời gian trôi qua. Anh vào đây từ lúc chiều – tôi thì thầm bảo nàng.
Nàng một tay vẫn giữ chặt tay tôi, còn tay kia đưa lên bịt miệng tôi. Tôi không dám nói gì nữa.
Không sao, tôi có thể chờ bao lâu cũng được.
Hàng giờ cứ thế trôi qua. Đôi tay tôi vẫn ngoan ngoãn trong tay nàng. Xung quanh im ắng. Mọi người đã đi ngủ cả. Có tiếng gà gáy nửa đêm. Nàng thì thầm vào tai tôi:
- Chả lẽ có thể làm như vậy được sao anh?
Tôi không biết trả lời ra sao. Nàng lại tiếp:
- Em cứ tưởng anh trai của em khác hẳn kia?
Tôi thấy hơi yên tâm. Trong bóng tối tôi vẫn nhìn rõ mặt nàng.
- Hóa ra anh chỉ muốn giải trí thôi. Và chắc anh cũng cho em là một cô gái nông nổi, nhẹ dạ và… Rồi nàng im bặt, không nói nữa. Phải, điều nàng nói mới đúng làm sai!
- Nếu mẹ biết thì sao? Anh có nghĩ đến chuyện đó không?
Nàng còn nói nhiều nữa. Nào là nhỡ nàng có mang thì sao? Chả lẽ tôi không muốn nàng có một người chồng tốt hay sao? Chả lẽ nàng không có trách nhiệm giữ gìn danh dự của người con gái cho một người chồng tốt như thế và cho hạnh phúc của họ hay sao? Và tôi sẽ nghĩ thế nào nếu người con gái mà tôi lấy làm vợ đã làm chuyện như thế?
Những lời nói của nàng đã nhắm trúng đích. Tôi suy nghĩ mãi và hoàn toàn yên nguội. Đúng, chúng tôi không được làm như thế. Làm như thế là không nên.
Bấy giờ nàng mới buông tay tôi và bảo:
- Còn nếu anh trai cứ nhất định muốn như vậy thì em sẽ chiều.
Tôi ngồi lặng thinh. Lúc này tôi chỉ còn muốn một điều: bỏ đi cho nhanh. Không có mọi người biết chuyện thì sao?
- Em mở cửa đi? – tôi thì thào bảo nàng.
- Anh về? – nàng cũng thì thào.
- Ừ, anh về.
Nàng ra mở cửa. Tôi bước vội ra ngoài rồi cắm đầu thẳng.
Theo VNE
"Chết cười" chuyện chàng "cả ngố" ra mắt
Anh Thành cứ thế, răm rắp nghe theo lời mách nước của mấy cậu bạn. Anh nhờ mẹ ra chợ mua gà rồi chỉnh tề đóng bộ đến nhà người yêu để ra mắt.
30 tuổi, chập chững yêu lần đầu, vì thế anh Thành (Trung Kính - Hà Nội) gần như không có kinh nghiệm "tình trường" gì. Anh cho biết, cả anh và chị Thủy - người yêu, đều thuộc kiểu người "mắt lồi, kính cận", mấy chục năm qua chỉ biết lấy sách vở, công việc làm niềm vui. Với riêng anh Thành thì khi gặp người khác phái, anh gần như chỉ biết đứng gãi đầu gãi tai, nói năng lắp bắp không nên lời. Bởi vậy, 30 tuổi, anh vẫn không có lấy một mối tình nào. Khi anh và chị Thủy vô tình gặp được nhau tại hội thảo nghiên cứu khoa học, "Hai con mọt sách chúng tôi tìm thấy sự tương đồng. Vì thế chúng tôi nhanh chóng thân thiết" - anh Thành cho biết.
Rất hồ hởi khi cuối cùng cũng tìm được người tri kỷ. Phấn chấn, hoạt bát mỗi khi được gặp người yêu. Thế nhưng đến khi chị Thủy ngỏ ý muốn đưa anh về giới thiệu với gia đình thì anh Thành bỗng "tim đập, chân run". Anh cho biết: "Khi nghe cô ấy nói rằng bố mẹ cô ấy muốn gặp tôi, trống ngực tôi đập thình thình. Tôi run lập cập như một tên kẻ trộm bị bắt quả tang. Và tôi cũng tính đến chuyện tìm cớ thoái thác" - anh Thành nói.
Và đương nhiên lý do mà anh Thành muốn thoái thác không phải vì anh lừa lọc, dối trá gì với chị Thủy mà vì anh quá hồi hộp và... sợ. Anh chia sẻ, trong đầu anh lúc đó tưởng tượng ra cảnh bố của người yêu, mặt lanh lùng, đi vòng quanh, gườm gườm nhìn anh với ánh mắt dò xét. Còn bà mẹ sẽ "tra tấn" tinh thần anh bằng hàng tá câu hỏi chất vấn về gia cảnh, con người, tông ti họ hàng... của anh. "Tôi toát mồ hôi hột khi mường tượng ra sự xuất hiện của mình giống như một người ngoài hành tinh sẽ bị người trái đất mổ xẻ, quan sát. Vì chuyện ra mắt nhà người yêu mà tôi rối bời, không tập trung vào việc gì được" - anh Thành thuật lại sự căng thẳng của mình khi đó.
Sau đó, biết "trốn" kiểu gì cũng không được khi thực sự muốn tiến xa trong mối quan hệ với chị Thủy, anh Thành đành thu hết can đảm, tặc lưỡi gọi điện cho người yêu chốt ngày ra mắt. "Thực ra lúc đó tôi phải tự động viên mình giống như thanh niên thời chiến ra mặt trận vậy. Tôi đã đứng trước gương mà tự nhủ rằng nam nhi đại trượng phu, tiến một bước là lên tới trời. Và thế là kế hoạch được chốt" - anh Thành ngượng nghịu nói.
"Cả bữa cơm hôm đó, tôi bị anh trai cô ấy trêu &'thịt gà hôm nay đẹp mắt, ngon miệng', bố mẹ cô ấy thì cười vang" - anh Thành nhớ lại (Ảnh minh họa).
Để thực hiện kế hoạch ra mắt nhà người yêu thật chu đáo, việc đầu tiên là anh Thành lục tung cả tủ quần áo để tìm chiếc caravat mà anh mua từ dạo cưới chị gái cách đây 7 năm. Chiếc quần âu "lò xo" cũng được anh lôi ra là ly phẳng đét... Trang phục xong xuôi, anh bắt đầu thấy bối rối, lo lắng vì không biết nên mua và mang gì tới nhà người yêu để ra mắt. Đem chuyện khó gỡ đi hỏi mấy gã bạn, anh được tư vấn... "Mua gà, đến nhà vừa cắt tiết, vừa nhổ lông gà, xong luộc lên, chặt ra và xếp lên đĩa... Cách đơn giản mà chứng tỏ được bản thân và dễ lấy lòng bố mẹ vợ tương lai". Đang bối rối, nghe được gợi ý cũng có lý, anh không nhận thấy mấy cậu bạn quỷ quyệt đang cố nhịn cười trong lúc anh gật gù.
Anh Thành cứ thế, răm rắp nghe theo lời mách nước của mấy cậu bạn. Anh nhờ mẹ ra chợ mua gà rồi chỉnh tề đóng bộ đến nhà người yêu. "Mặc dù trước đó mẹ tôi có nói rằng không ai đến nhà người yêu lần đầu mà xách một con gà thế cả. Nhưng tôi thì tin lời của bạn hơn. Vì rõ ràng, chúng nó làm thế và đã lấy được vợ. Cứ thế, ngày hôm đó tôi bộ dạng chỉnh tề, áo vest, quần âu, cổ đeo caravat và tay xách một con gà đến nhà cô ấy".
Tuy khí thế hừng hực lúc đi, nhưng khi dừng xe trước cổng nhà người yêu thì trống ngực lại bắt đầu dồn về. Anh lo lắng tới mức đứng trước cổng nhà người yêu 15 phút, không biết bao lần đưa tay lên toan hòng bấm chuông cửa nhưng lại không dám. "Tôi cứ như một con rối, đứng trước cổng nhà, nửa muốn bấm chuông, nửa không. Cho đến khi mẹ cô ấy đi chợ về, chắc trông thấy bộ dạng bảnh chọe của tôi, nên bác ấy chủ động hỏi tên tôi. Biết đích xác được khách nhà mình, bác mở cửa và gọi người yêu tôi ra... Lúc đó bác trai và anh trai cô ấy cũng ra đón tôi luôn" - anh Thành kể lại.
Anh chàng này cũng cho biết, sau màn chào hỏi xong xuôi, và nhận thấy không có màn "tra hỏi", "thăm dò" nào như trước đó mình tưởng tượng, anh thở phào và mạnh bạo dúi con gà vào tay mẹ người yêu, nói: "Lát nữa cháu sẽ phụ làm thịt ạ!".
"Tôi cứ đơn thuần nghĩ rằng cắt tiết gà thì cứ nhè cổ mà cắt như mấy người ở chợ là xong, rồi nhổ lông thì nhúng vào nước sôi. Thế nhưng lúc làm rồi tôi mới chết lặng" - anh Thành cho hay.
Và màn trổ tài làm thịt gà của anh Thành thất bại thảm hại khi anh cắt lìa cổ gà nhưng tiết thì không thấy đâu. Con gà cũng được anh "lột" da đi đằng da, thịt đi đằng thịt trong quá trình nhúng nước sôi, làm lông gà. "Muốn ghi điểm với nhà người yêu, tôi đã hăng hái xung phong làm thịt gà. Lúi húi mất hơn 2 tiếng đồng hồ tôi mới làm thịt xong con gà. Nhìn con gà tôi làm thịt, cô ấy cứ bụm miệng cười không thôi. Đến lúc chặt gà mới gọi là... tai họa. Tôi chặt miếng nào thì nó nhảy ra khỏi thớt miếng đó, miếng thì to, miếng lại nhỏ, có miếng nát bươm. Nhìn đĩa thịt gà tôi chặt thật thảm hại... Cả bữa cơm hôm đó, tôi bị anh trai cô ấy trêu &'thịt gà hôm nay đẹp mắt, ngon miệng', bố mẹ cô ấy thì cười vang" - anh Thành nhớ lại.
Với anh Thành đó là chuyện ngờ nghệch của bản thân khiến anh nhớ cả đời và giờ đây, khi anh và chị Thủy đã nên vợ nên chồng, mỗi lần có dịp về ăn cơm với bố mẹ vợ, họ vẫn thường xuyên nhắc lại chuyện anh chàng mặc áo vest không dám bấm chuông cửa, "xé phay gà sống".
Theo VNE
Chồng là "của nợ" 1. Dì bảo: "Vợ chồng là duyên, là nợ nhưng như vợ chồng dì thì là của nợ". Gần 40 năm về trước, dì lấy chồng. Lúc đó, dì là giáo viên, chú là kỹ sư cơ khí. Sau khi kết hôn, dì vẫn ở quê dạy học, chú ra Hà Nội công tác. Minh họa: NOP Dì không ở nhà chồng mà...