Stress vì bị chồng ‘bỏ đói’
Mỗi lần gần gũi, tôi phải cố gắng hỗ trợ chồng nhiều hơn là chồng giúp tôi thỏa mãn. Song dù có cố gắng đến đâu mỗi lần cũng chỉ 3-5 phút là nhiều. Nhiều lúc, tôi chưa cảm thấy gì chồng đã “tiêu hết tiền”.
Vợ chồng tôi ngủ riêng từ khi có con gái, từ đó đến nay gần 5 năm. Ngủ riêng cộng với bệnh yếu sinh lý và sự thiếu quan tâm của anh khiến tôi chưa một lần biết đến khoái cảm trong 5 năm qua. Tôi 33 tuổi, chồng hơn 2 tuổi, đều tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định. Chúng tôi kết hôn sau 2 năm yêu nhau và đều là mối tình đầu của nhau. Thực ra khi yêu chúng tôi nhiều lần chia tay vì có những mâu thuẫn về cách sống. Anh là công tử bột, sống trong gia đình được bố mẹ làm hộ hầu như mọi việc, tôi lại quen tính độc lập thế nên thói lười nhác, ỷ lại, chỉ quen được quan tâm chứ ít quan tâm đến người khác khiến tôi khó chịu.
Thế nhưng, đúng là khi yêu người ta thường nhắm mắt, tôi vẫn quyết định lấy anh. Trước khi kết hôn ít lâu, tôi và anh đã làm chuyện đó. Khi đó, vì thiếu kinh nghiệm và đều gần gũi chớp nhoáng nên tôi chỉ lờ mờ đoán. Sau khi cưới, vấn đề mới được bộc lộ rõ: anh bị yếu sinh lý. Dù là vợ chồng mới cưới nhưng nhiều lần “súng không thể lên nòng” dù chúng tôi gần gũi chỉ mỗi tuần 1-2 lần. Sau khoảng một năm, anh ổn định hơn và chúng tôi có bé gái đầu lòng.
Cũng từ đó, tôi hầu như không còn lần nào đạt được khoái cảm khi gần chồng do ngủ riêng, thiếu tình cảm, thiếu chia sẻ. Con tôi là đứa trẻ khó nuôi, khó ngủ, cháu hầu như phải bế và quấy khóc suốt đêm trong hai năm đầu. Với lý do phải ngủ để lấy sức đi làm, chồng đòi ngủ riêng từ khi đó. Sức ép của mẹ chồng và cũng thương chồng, tôi phải chấp thuận.
Video đang HOT
Đó có lẽ là sai lầm lớn nhất của tôi. Sự đau đớn, mệt mỏi về thể xác của người phụ nữ mới sinh, sự căng thẳng, tủi thân vì phải thức đêm mòn mỏi trông con từ đêm này sang đêm khác trong khi chồng ngủ thẳng cẳng khiến tôi bị rơi vào stress. Dù vậy, tôi chỉ dám âm thầm khóc. Giờ nghĩ lại, tôi thật ngu ngốc vì không biết thương thân, không lôi chồng vào cuộc trông con chỉ vì sợ mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi, như đa số người phụ nữ truyền thống khác, là người rất tốt, nhưng lại coi chăm con là việc của phụ nữ, không chấp nhận cho con trai thức đêm hỗ trợ con dâu. Chồng là con út, được chiều chuộng quen rồi nên cũng không có ý thức phải làm người đàn ông trụ cột, giúp đỡ vợ, chia sẻ với vợ.
5 năm trôi qua, giờ tôi vẫn thấy uất ức, sợ hãi và hận chồng khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Có lẽ một phần vì căng thẳng, một phần vì chán nản, thất vọng với chồng đã không chia sẻ, một phần vì ngủ riêng, nên tôi nguội lạnh dần chuyện đó. Sau khi con được 2 tuổi, tôi đề nghị ngủ chung để có tình cảm. Tuy nhiên, hai vợ chồng đều ngủ riêng đã quen, chồng lại hay ngáy nên khi ngủ chung, cả hai đều thấy khó ngủ. Vì lẽ đó, sau một thời gian ngắn ngủ chung, chúng tôi lại ngủ riêng.
Giờ con gần 5 tuổi, chúng tôi đang tính có thêm đứa con thứ hai, nhưng cuộc sống vợ chồng buồn tẻ khiến tôi băn khoăn. Đây là tình trạng chung của các cặp vợ chồng sau 5-10 năm kết hôn hay chỉ vợ chồng tôi mới có đời sống tình dục và hôn nhân buồn tẻ như vậy? Sau khi kết hôn đến nay, tôi hầu như không còn nhận được món quà gì từ chồng, đi ăn uống, mua sắm hầu như tôi trả tiền, anh không động tay vào việc nhà, gần như không tham gia vào việc chăm sóc con.
Hồi mới cưới, tôi khá sốc vì dù là vợ chồng son nhưng khi đi ngủ, anh không cho ôm vì nói khó ngủ. Còn 5 năm qua, không nhớ lần gần nhất chồng ôm vợ là khi nào, có lẽ là không có. Chúng tôi ngủ riêng nên khi nào con ngủ, chồng có nhu cầu lại sang gọi hoặc tôi chủ động sang. Tuy nhiên, tần suất không nhiều lắm, mỗi tuần chỉ một, có khi một tháng vài lần. Mỗi lần gần gũi, tôi cũng phải cố gắng hỗ trợ chồng nhiều hơn là chồng giúp tôi thỏa mãn.
Song dù có cố gắng đến đâu mỗi lần cũng chỉ 3-5 phút là nhiều. Nhiều lúc, tôi chưa cảm thấy gì chồng đã “tiêu hết tiền”. Lâu dần, sự lệch pha này khiến tôi lãnh cảm khi gần chồng, làm theo nghĩa vụ, không có chút khoái cảm nào. Mỗi khi có nhu cầu, tôi hầu như phải tự thỏa mãn. Sự thiếu thốn tình cảm và đời sống tình dục không như ý khiến tôi đâm ra cáu bẳn với chồng con. Điều này có lẽ cũng khiến chồng ít gần gũi tôi hơn.
Tôi không dám nói chồng đi chữa bệnh yếu sinh lý vì anh sĩ diện và coi mình bình thường, không có vấn đề gì, chỉ mua thuốc bổ về uống thôi mà anh đã khó chịu. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ dám mở miệng chê “bản lĩnh đàn ông” của chồng, song đã bao nhiêu lần tôi ước giá như mình sống thử trước hôn nhân lâu hơn để hiểu tính cách và “bản lĩnh” của anh.
Đã có lúc tôi nghĩ tới sextoy như một giải pháp nhưng lại sợ chồng phát hiện ra. Tôi cũng thử lôi kéo chồng làm việc nhà, nói chuyện với chồng về việc mong anh sống tình cảm hơn nhưng đều không xong. Anh cho rằng, vài việc vặt cỏn con trong nhà mà khó chịu với chồng là quá đáng. Nói anh tham gia làm việc nhà thì anh nói không ăn cơm nhà, quần áo anh ném vào máy giặt tự giặt là được. Còn về tình cảm, anh nói tính như vậy rồi, không sửa được. Nhiều lúc tôi có cảm giác như đang sống với một đứa trẻ ích kỷ trong nhà và đâm ra chán chồng, dù vẫn còn yêu. Hãy chia sẻ cùng tôi. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Ở rể, tôi đã quá mệt mỏi
Ở rể tôi đã quá mệt mỏi, nhưng bảo về nhà mình thì vợ không chịu. Cô ấy sợ cảnh làm dâu, và phải phục vụ ông bà nội.
Tôi đã đọc tất cả những bài viết của các anh, chị xoay quanh chủ đề ở rể. Mỗi bài viết là một hoàn cảnh khác nhau, đều có những cái đúng, cái sai, tôi không dám bình luận gì nhiều, chỉ xin kể ra câu chuyện của mình để độc giả, nhất là độc giả nữ hiểu thêm về tâm trạng của những người đàn ông khi sống ở nhà vợ.
Năm nay tôi 34 tuổi, cưới vợ đã được 4 năm nay. Gia đình tôi có 2 anh em trai, em trai tôi đi làm xa, còn tôi là cả, tôi đi làm cách nhà chưa đầy 10 km. Tôi yêu vợ tôi, gia đình cô ấy có 4 anh chị em, người anh và chị gái đều đã có gia đình và lập nghiệp ở xa, vợ tôi còn một cậu em trai đang đi học. Yêu nhau được hơn 1 năm thì tôi ngỏ ý muốn cưới, vợ tôi cũng đồng ý nhưng với điều kiện tôi phải ở rể, vì bố mẹ cô ấy đã già yếu, em trai thì còn đang đi học. Tôi không muốn đồng ý, nhưng nếu không đồng ý thì cô ấy nhất quyết không cưới. Không còn cách nào khác, tôi phải chấp nhận.
Năm nay tôi 34 tuổi, cưới vợ đã được 4 năm nay. Gia đình tôi có 2 anh em trai, em trai tôi đi làm xa, còn tôi là cả, tôi đi làm cách nhà chưa đầy 10 km. (ảnh minh họa)
Cưới xong, tôi dọn về nhà vợ ở, ở nhà vợ tôi phải đi làm gấp đôi đường, mỗi lần đi làm lại đi qua nhà mình mà không được về nhà tôi lại thấy buồn, thương bố mẹ tôi, nên cuối tuần bảo vợ đưa con về thăm ông bà thì vợ lại không đồng ý, kêu là đi làm cả tuần đến ngày thứ 7, chủ nhật chỉ muốn nghỉ ngơi.
Muốn phân tích cho vợ hiểu rằng như vậy là không nên, vì cả tuần đã ở nhà bà ngoại, cuối tuần mệt mỏi cũng nên đưa con về thăm ông bà nội, nhất là ở nhà ông bà nội chỉ có một mình cũng buồn. Nhưng mối lần tôi ngỏ ý nói thì vợ lại phản đối ầm ầm, rồi nói oang oang như cãi nhau, làm tôi ngại bố mẹ vợ lại nghĩ vợ chồng to tiếng nên lại phải dịu giọng, nhường nhịn vợ.
Tôi đành trở về nhà một mình, về đến nơi ông bà nội cứ luôn miệng hỏi vợ và con đâu, tôi đành phải bịa ra lý do gì đó để nói đỡ vợ, chứ không dám nói là cô ấy muốn cuối tuần nghỉ ngơi không muốn về nhà chồng.
Bàn với vợ quay trở về nhà mình thì vợ tôi không chịu. (ảnh minh họa)
Ở nhà vợ, bố mẹ vợ thì già cả,cứ đau ốm luôn, thi thoảng vợ tôi lại phải bỏ tiền đi mua thuốc cho ông bà. Vì thế thu nhập của hai vợ chồng đã ít lại càng ít hơn, đã thế đứa em trai của vợ cũng thường xuyên xin tiền vợ tôi. Có lần thì vợ tôi cho, có lần cô ấy không cho nó lại qua xin tôi. Không cho thì ngại, thì mang tiếng là keo kiệt, mà cho thì tiền đâu mà cứ cho mãi. Điều này làm tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Đấy là chưa kể, ở nhà vợ tôi luôn có cảm giác bị mọi người trong gia đình vợ khinh miệt, với lại không phải nhà của mình nên tôi chẳng muốn mua bán, sắm sửa gì nhiều. Nên nhà cửa, đồ dùng lúc nào cũng tạm bợ, thiếu cái nọ, cái kia, cuộc sống không thỏa mái, tiện nghi. Còn về nhà mình thì tôi bị anh em, họ hàng, bạn bè châm trọc, mỉa mai. Điều đó khiến tôi mệt mỏi và luôn cảm thấy mình trở thành hèn kém.
Bàn với vợ quay trở về nhà mình thì vợ tôi không chịu. Lúc nào cô ấy cũng cho rằng cô ấy không thể bỏ bố mẹ cô ấy để về nhà chồng được, phải đợi đến khi nào em trai cô ấy cưới vợ thì cô ấy mới về nhà chồng. Nhưng tôi biết, đấy chỉ là lý do thôi, cái quan trọng nhất để vợ tôi không muốn về nhà chồng sống là cô ấy sợ phải làm dâu, sợ phải hầu hạ, phục vụ bố mẹ chồng.
Theo Eva
Đàn bà thừa sau một cuộc hôn nhân Những năm tháng thanh xuân qua đi, tôi đã second-hand lúc nào không nhận ra. Thường ta nhớ đến những đồ vật second-hand khi có ai cần, hoặc khi ta vứt bỏ. Cuộc sống gia đình ít nhiều sinh ra những đồ second-hand đôi khi chờ mãi chả ai xin. Như trong đống đồ đạc của tôi còn một chiếc nhẫn cưới cũ...