Sốt ruột lo “ế”, tôi mất cả chì lẫn chài vì sở khanh
Tôi không tiếc Quân một thứ gì từ sắm cho anh thời trang hàng hiệu, đến làm đầy tài khoản của anh bất cứ lúc nào anh ngỏ ý.
Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa khi nào nghĩ rằng bấy lâu nay tôi được xếp vào loại gái ế! Bởi xét một cách công bằng tôi có nhiều điểm hơn đứt mấy đứa bạn gái thân từ thời còn ở làng. Vậy mà trong khi tôi cô đơn, sống cảnh độc thân thì bạn bè đã tay bồng, tay dắt, có đứa chiều ý nhà chồng còn vi phạm qui định để kiếm thằng cu nối dõi.
Quân cảm ơn tôi vì đã đối xử tốt với anh, rằng anh đã tìm được một nửa kia phù hợp (Ảnh minh họa)
Tôi nói tôi có phần hơn bởi trời không cho tôi xinh đẹp, không cho tôi vóc dáng tha thướt bắt mắt phái mạnh, nhưng bù lại tôi được học hành đến nơi, đến chốn. Để khi cầm trong tay tấm bằng đại học tôi có ngay việc làm cho thu nhập tốt mà không phải tốn một khoản lót tay, chạy vạy hay xếp hàng mòn mỏi đợi chờ vận may…
Tôi làm đúng ngành, đúng nghề tại một ngân hàng có uy tín của thành phố, từ sự nỗ lực cống hiến của tôi cộng thêm sự hỗ trợ của bố, mẹ và khoản vay trả góp, tôi đã mua cho mình một căn hộ đủ tiện nghi để an cư lạc nghiệp.
Ngoảnh đi, ngoảnh lại sau 8 năm bám trụ ở thành phố tôi có nhà, có xe ôtô, có mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm với đồng nghiệp, nhưng vẫn không có nổi một bờ vai để tựa trong khi tôi đã bước qua ngưỡng tuổi 30. Nỗi buồn duyên phận thật khó sẻ chia cùng ai, vì đó là chuyện tế nhị, chuyện riêng tư, mỗi lần nghĩ đến là một lần mơ mộng, một lần ước ao “ngôi nhà và những đứa trẻ” như lời bài hát mà tôi thỉnh thoảng được nghe ở quán café gần nhà.
Thời gian cứ thế, cứ thế âm thầm trôi qua và tôi cảm nhận được tuổi già đã gõ cửa khi mà tôi kỉ niệm sinh nhật lần thứ 34 của mình vẫn là sự cô đơn, trống trải mặc dù bạn bè, đồng nghiệp vì yêu mến đã chuẩn bị cho tôi một bữa tiệc trang trọng, đủ đầy.
Những tưởng cuộc sống của tôi đã an bài trong cảnh vào ra lẻ bóng, nào ngờ chỉ sau tiệc sinh nhật 2 tuần tôi được giám đốc bổ nhiệm vào chiếc ghế trưởng của một phòng chức năng quan trọng và tôi đã có người tình trong mộng của tôi.
Video đang HOT
Đó là khi dự lễ nhậm chức xong, trời đã khá khuya, nhưng tôi không muốn về nhà mà tạt vào quán café quen thuộc, nghe bài hát quen thuộc để mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ…Không cố tình nhưng khi nghe đến đoạn hạnh phúc này và nhìn những cặp tình nhân chuyện trò, âu yếm nhau tôi bỗng chạnh lòng rơi nước mắt.
Một giọng nói trầm ấm bên tôi mà không cần ngẩng lên tôi cũng hiểu có người đàn ông đang nhẹ nhàng, lịch sự muốn chia sẻ cùng tôi nỗi niềm…Không lâu sau buổi gặp gỡ trong quán café tôi và anh thành thân thiết, anh tên Quân, hơn tôi 2 tuổi, đã qua vài lần yêu nhưng chưa đến duyên!
Sau nhiều lần tâm sự, trải lòng cùng nhau tôi nghĩ chắc ông trời đưa Quân đến cho cuộc đời tôi nên tôi không ngần ngại đón nhận. Tôi đưa Quân về nhà, tận tình chăm sóc Quân như một người đàn bà dịu dàng nhất. Tôi không tiếc Quân một thứ gì từ sắm cho anh thời trang hàng hiệu, đến làm đầy tài khoản của anh bất cứ lúc nào anh ngỏ ý.
Tôi muốn được danh chính ngôn thuận chuyện tình của tôi và Quân, nhưng Quân vỗ về tôi rằng để anh hoàn thiện nốt căn nhà cho bố, mẹ anh ở quê rồi chúng tôi làm đám cưới cũng chưa muộn. Sốt ruột vì cảnh sống già nhân ngãi non vợ, chồng đã kéo dài cả năm nên tôi rút hết tiền tiết kiệm, còn vay thêm bạn bè một khoản khá lớn để đưa cho Quân lo dứt điểm chuyện nhà cửa cho bố, mẹ anh.
Vậy mà hôm qua sau 1 tháng Quân nhận tiền của tôi để về quê và cũng là 1 tháng tôi xa Quân trong nhớ nhung, chờ đợi, hi vọng, tôi nhận được điện thoại của Quân rằng Quân cảm ơn tôi vì đã đối xử tốt với anh, rằng anh đã tìm được một nửa kia phù hợp với anh, nên anh mong tôi đừng giận anh và hãy quên anh đi…
Theo Eva
Sau hai lần vấp ngã, tôi chọn cho mình cách sống cô đơn dù sắp thành 'gái già'
Có những ngày, khi một mình trở về căn hộ chung cư cũ nằm im lìm trên tầng 11, tôi bất giác nhận ra mình đang phải cố kìm nén tiếng thở dài.
Nỗi cô đơn mà cô gái sắp bước sang tuổi 30 vốn đã ngụp lặn bên trong nó quá lâu, thỉnh thoảng cũng khiến bước chân cuối ngày trở nên nặng nề, mỏi mệt.
Hai mốt tuổi, tôi choáng váng, ngây ngất trước men say nồng nhiệt của mối tình đầu. Tôi quen Hoàng vào năm thứ ba đại học trong một lần tham gia đợt tình nguyện do trường tổ chức. Về sau Hoàng bảo tôi, ngay lần đầu gặp nhau, anh đã ấn tượng với giọng nói đặc biệt và cái cách tôi chuyện trò, kết bạn với người khác rất tự nhiên, cởi mở mà không suồng sã.
Gần 30 tuổi, tôi đã trở thành "gái già" khó tính trong mắt mọi người khi chẳng chịu yêu ai (ảnh minh họa).
Khá nhanh chóng, chúng tôi "bắt sóng" được nhau sau vài buổi cùng sinh hoạt cộng đồng. Nhưng phải đến tận năm cuối đại học, hai đứa mới chính thức công khai tình cảm. Bạn bè cùng lớp phát ghen với tôi vì có anh chàng người yêu hào hoa phong nhã, đàn hay hát giỏi lại rất ga lăng chứ không lóc cha lóc chóc như các cậu bạn cùng khóa. Tay trong tay, chúng tôi đi khắp nơi, thề non hẹn biển đủ thứ huy hoàng cho tương lai hạnh phúc.
Tốt nghiệp đại học, Hoàng về làm việc cho một công ty xuất nhập khẩu lớn của thành phố, tôi trở thành phóng viên đúng như mong ước từ nhỏ. Bận rộn với đủ thứ bỡ ngỡ khi mới bước chân ra đời, tôi không nhận ra Hoàng đã thay đổi nhiều. Chỉ đến khi bắt gặp anh đi vào nhà hàng cùng một cô gái xinh đẹp dù trước đó nhắn tin cho tôi là phải đi công tác tỉnh, tôi mới vỡ ra một điều: không phải tự nhiên những tin nhắn, cuộc gọi và những buổi hẹn hò ngày một thưa thớt dần đi...
Tôi chia tay mối tình đầu một cách dứt khoát và kiêu hãnh khi biết mình bị phản bội (ảnh minh họa).
Không biết tôi quá kiêu hãnh hay do duyên số chỉ có bấy nhiêu, anh bỏ cuộc, chấp nhận lời chia tay của tôi sau gần một tháng kiên trì đi theo giải thích rằng đó chỉ là một khách hàng lớn của công ty mà anh không thể để mất. Sau khi chia tay, cũng có những đêm trắng tôi tự hỏi mình: phải chăng tôi đã quá sắt đá, đã quá hẹp hòi khi không thể một lần tin anh? Nhưng rồi tôi cũng cởi được tâm mình khỏi nỗi dằn vặt ấy: Năm tháng sau ngày chính thức chia tay, anh lên xe hoa cùng cô gái đó. Về sau tôi được biết rằng, cô ấy chẳng phải khách hàng lớn gì hết mà chính là con gái ngài chủ tịch HĐQT. Anh theo đuổi cô ấy công khai tại công ty ngay từ khi mới vào.
Hai tư tuổi, tôi mới có đủ dũng khí bước ra ngoài bức tường thành kiên cố của sự tổn thương để nhận lời yêu một người khác. Phương là anh họ của cô bạn đồng nghiệp mà tôi thân nhất tại tòa soạn báo. Sau vài buổi gặp do "mai mối", anh chủ động nhắn tin mời tôi đi uống nước, xem phim. Bên cạnh anh tôi thấy mình được che chở và an toàn, bởi lẽ anh rất chững chạc, mạnh mẽ nhưng cũng đủ tinh tế để hiểu được tôi thích gì, không thích gì.
Tôi đã nghĩ đến một đám cưới, bởi lẽ sau gần một năm hẹn hò, tôi biết mình khó có thể tìm được người nào tốt hơn anh, và quan trọng là tôi đã yêu anh thực sự.
Mối tình thứ hai của tôi cũng tan vỡ và người chủ động chia tay cũng là tôi. Tôi không thể lấy một gã Sở Khanh làm chồng (ảnh minh họa).
Nhưng sự đời trớ trêu, ngay trong ngày đám hỏi, một vị khách không mời xuất hiện với cái bụng bầu lộ rõ, hỏi tôi những lời như dao cứa: "Chị vẫn sẽ làm đám cưới nếu biết chồng sắp cưới của mình là một gã Sở Khanh bội bạc vừa đang tâm vứt bỏ giọt máu của mình chứ? Anh ta đã làm thế không phải lần đầu, không phải với chỉ một mình tôi. Chúc chị may mắn". Khách khứa ồ lên, bố mẹ tôi tái mặt, còn tôi chỉ biết lặng im nhìn cô ấy liêu xiêu bước đi xa dần khỏi chiếc cổng hoa lộng lẫy.
Tôi chính thức làm bạn với cô đơn từ đó. Mỗi buổi chiều tan tầm, trong lúc đồng nghiệp vội vã về nhà đón con, lo cơm nước hay đơn giản là đến chỗ hẹn hò, tôi thường nấn ná ngồi lại để làm nốt dăm ba công việc còn dang dở. Chiều muộn, khi trở về cái góc nhỏ bé của riêng mình, tôi sẽ bật một list nhạc mình yêu thích, sau đó vào bếp làm vài món mình đang thèm. Ăn xong, có khi tôi lại lười biếng nằm dài trên ghế đọc truyện đến khi nào ngủ quên, hoặc lên mạng tán gẫu với mấy đứa bạn thân cũng chẳng có đối tượng hẹn hò như mình.
Dù đã quen với nỗi cô đơn, đôi khi tôi vẫn hoang mang tự hỏi: lẽ nào mình sẽ sống cả cuộc đời như thế? (ảnh minh họa).
Ngày nghỉ, nếu không về thăm bố mẹ, tôi sẽ cùng nhóm bạn độc thân làm một chuyến ra khỏi thành phố, thậm chí hứng lên tôi có thể xin nghỉ phép hai ngày để một mình ra biển ngắm hoàng hôn. Nói cho đúng, không phải không có những chàng trai tìm cách tiếp tận, tán tỉnh, nhưng giờ tôi chỉ muốn nằm im trong cái vỏ bọc ấm áp của riêng mình. Tôi sợ nếu cố gắng phá vỡ lớp vỏ ấy để bước ra ngoài và thử yêu ai đó, tôi sẽ lại thêm một lần tổn thương, để rồi trái tim tôi, vĩnh viễn không sao hàn gắn lại được... Nhưng thẳm sâu trong tôi cũng mang một nỗi sợ mơ hồ: chẳng lẽ, mình sẽ sống cô đơn thế này mãi mãi, khi cuộc đời dường như mỗi lúc một trôi nhanh, và đâu đó ngoài kia đã có những ánh mắt nhìn tôi thương hại và chế giễu kiểu "gái già"?
Theo Báo Phụ Nữ
Tôi và người cũ vẫn gặp nhau, nhưng không lên giường Thi thoảng, tôi và người yêu cũ vẫn gặp nhau, chuyện trò, ôn lại kỷ niệm ngày xưa, nhưng không có chuyện lên giường... Chúng tôi luôn đặt ra giới hạn cho mối quan hệ của mình (Ảnh minh họa) Tôi và người cũ yêu nhau từ năm thứ 2 đại học, nhưng khi ra trường, chúng tôi chia tay nhau. Lý do...