Sống với nhà chồng giàu có, tôi bị coi như ôsin
Về làm dâu nhà anh, tôi mới ngỡ ngàng trước sự giàu có của gia đình. Cưới xong, anh chồng đề nghị tôi nghỉ việc ở nhà để chăm lo bố mẹ, lo việc gia đình.
Nhìn bề ngoài, nhiều người sẽ bảo tôi là “chuột sa chĩnh gạo”. Bởi một cô gái con nhà nghèo, học vấn thấp như tôi lại được về làm dâu một gia đình danh giá, giàu có ở thành phố.
Ảnh minh họa
Bố mẹ chồng tôi sinh được 3 người con: 2 trai, 1 gái. Anh trai chồng tôi là một doanh nhân có tiếng thành đạt. Anh ấy bươn trải từ nhỏ, một mình dựng nên cơ nghiệp. Mới gần 40 tuổi mà anh ấy đã là chủ của mấy công ty. Mọi người trong gia đình, dòng tộc đều tự hào về anh ấy.
Chị gái chồng tôi thì chỉ là một giáo viên bình thường. Nhưng từ ngày em trai giàu có, chị ấy sống sung sướng, tiền nong, nhà cửa chả phải lo nghĩ gì.
Còn chồng tôi là con trai út của gia đình. Nhưng nếu anh trai có chí hướng, chăm chỉ làm việc bao nhiêu thì chồng tôi lại lười biếng, thối chí bấy nhiêu. Anh ấy học hành không đâu vào đâu, học hết cấp 3 rồi được gia đình chạy cho đi học tại chức. Nhờ anh trai, chồng tôi cũng có 1 công việc ổn định ở công ty.
Tôi quen chồng tôi khi cùng nhau làm việc ở công ty. Lúc đầu, tôi cũng không biết anh là em trai của ông chủ. Chỉ thấy anh đẹp trai, có tài ăn nói nên đã siêu lòng. Về làm dâu nhà anh, tôi mới ngỡ ngàng trước sự giàu có của gia đình.
Cưới xong, anh chồng đề nghị tôi nghỉ việc ở nhà để chăm lo bố mẹ, lo việc gia đình. Bởi mẹ chồng tôi thì bị tim mạch, huyết áp cao, bố chồng tôi thì bị bệnh Parkinson không làm gì được. Anh không muốn thuê giúp việc vì không tin tưởng giao cho người ngoài chăm sóc bố mẹ mình. Bù lại, anh sẽ trả tiền cho tôi còn hơn cả tiền lương tôi đang nhận, thậm chí còn mua ô tô cho tôi tự lái.
Video đang HOT
Vì nể anh chồng và nghĩ đơn giản là làm việc ở nhà hay công ty thì cũng là làm việc cho anh chồng, mà ở nhà thì tôi còn được coi trọng và đãi ngộ nhiều hơn, tôi nhận lời bỏ việc để ở nhà lo cho gia đình chồng. Tôi nghĩ nhà chỉ có mấy người, chắc việc nhà cũng đơn giản.
Nhưng sống trong gia đình nhiều thế hệ quả không đơn giản như tôi nghĩ. Thời gian đầu, tôi khá vui vẻ và thoải mái với việc ở nhà chăm lo cho gia đình. Tôi hết lòng chăm lo cho bố mẹ chồng song càng sống lâu càng phát sinh mâu thuẫn. Tôi đã cố gắng hết sức để chăm sóc bố mẹ chồng nhưng ông bà đôi khi vẫn chưa hài lòng về tôi.
Rồi cứ đến cuối tuần, nhà anh chồng, chị gái lại tụ tập về đây. Mọi người về là tiệc tùng, ăn uống mấy ngày, mà mọi thứ tôi phải lo hết. Họ chỉ biết ăn chơi, mình tôi phải phục vụ. Có khi đang ăn thiếu cái này, cần cái kia tôi lại phải chạy đi. Ăn một bữa cơm mà phải chạy đi chạy lại mấy lần.
Mà càng ngày, bố mẹ, anh chồng, chị dâu, chị gái chồng càng tỏ ra coi thường tôi. Hình như họ không nghĩ tôi là người trong nhà mà chỉ coi tôi là giúp việc. Chồng tôi thì tính trẻ con, ham chơi, chả giúp gì cho vợ. Mọi việc trong nhà đều do tôi lo liệu.
Rồi đến khi có con, công việc nhà càng trở nên nặng nề. Chăm con đã vất, giờ lại phải lo cho bố mẹ chồng. Lắm lúc, tôi như thấy mình chẳng khác nào ôsin trong nhà.
Đã vậy, từ khi có bầu, tôi phát hiện chồng mình lăng nhăng bên ngoài. Vài lần đầu anh còn chối, sau thì mặc nhiên thừa nhận. Nhiều đêm về nhà trong tình trạng say khướt, miệng còn lảm nhảm gọi em nọ, em kia.
Càng ngày, tôi càng cảm thấy cô đơn trong gia đình chồng. Ở đây, tôi là người không có tiếng nói. Mọi người không hề tôn trọng tôi. Đến người chồng là chỗ dựa cho tôi giờ đây cũng không còn trọn tình trọn nghĩa với tôi nữa.
Tết gần đến rồi mà tôi chỉ muốn bỏ nhà đi cho nhanh. Ngôi nhà mà tôi nghĩ mình sẽ gắn bó trọn đời giờ sao xa lạ quá.
Theo Vietnamnet
Bị bố mẹ bạn trai ép chia tay vì gia đình có tính 'lăng nhăng'
Bố mẹ anh có biết về bố mẹ em, thậm chí đã từng làm đối tác, nhưng trớ trêu thay, tiếng tăm về gia đình em thì họ cũng biết, họ cấm không cho anh tiếp xúc với em nữa vì sợ em lăng nhăng giống bố mẹ.
Em sinh ra trong một gia đình giàu có. Nhưng vật chất tăng lên đồng nghĩa với sự bận rộn của bố mẹ em cũng tăng lên. Mỗi người điều hành một công ty, đi về khác giờ giấc của nhau nên chẳng mấy khi gia đình em có được một bữa cơm vui vẻ. Gia đình em có đến 2 người giúp việc nên thậm chí em cũng chẳng bao giờ ngó ngàng gì đến gian bếp bao giờ. Cứ đi đâu về là có người dọn sẵn cơm để cho em.
Bố mẹ em thì mỗi người có một nhân tình riêng, hết thời gian làm việc họ lại đi ăn uống, nhảy nhót, rồi bồ bịch. Chẳng ai quan tâm đến em, em muốn làm gì mặc kệ. Họ chỉ biết rằng em muốn xin tiền là có tiền, muốn xin xe là có xe. Thậm chí có hôm em bỏ học mấy ngày liền mà bố mẹ em cũng không hề biết.
Bố mẹ em chỉ đưa tiền cho em rồi chẳng quan tâm đến
cuộc sống của em ra sao (ảnh minh họa)
Chán nản, em bỏ nhà đi bụi, thỉnh thoảng vài hôm mới về nhà lấy tiền. Bố mẹ em biết chuyện cũng chỉ mắng vài câu rồi lại đi và để lại cho em một rất nhiều tiền với căn nhà rộng thênh thang, em không thể chịu được cái không khí cô đơn đó. Khi đi lang thang, ít nhất em còn có bạn để mà trò chuyện.
Rồi một lần tình cờ, em gặp được anh, khi anh đang ngồi vẽ bên một ngôi chùa rất đẹp. Trông anh thật điển trai với vầng trán rộng và đôi mắt sáng, em cứ đứng đó nhìn anh cho đến khi anh buông bút và quay ra nhìn em, anh trêu em: "cô bé làm cho anh không cầm bút được nữa rồi".
Em biết anh học trường kiến trúc, anh cũng sinh ra trong một gia đình giàu có và gia giáo, bố mẹ anh cũng là những người có thế lực nhưng họ rất yêu thương nhau và quan tâm đến các con. Em nghe anh nói mà thấy thèm muốn cuộc sống như anh. Em nói dối rằng mình sinh ra trong gia đình cũng rất hạnh phúc và em rất được yêu thương.
Yêu anh, em như thay đổi cả cuộc đời mình, em có được người để chia sẻ, có một chỗ dựa tinh thần. Em như được chắp cánh bay lên. Từ lúc yêu anh em ngoan hẳn lên. Anh đã động viên em học trở lại và anh đã dạy em học thêm, nhờ có tình yêu của anh, em đã cố gắng được rất nhiều và đạt được thành tích cao trong học tập. Thậm chí em đã học nấu ăn để sau này có thể tự tay nấu cho anh những bữa cơm ấm cúng và thân thiết. Em bỏ đi bụi, ở nhà học nấu ăn với hai cô giúp việc, ai ai cũng ngạc nhiên vì em thay đổi quá nhiều.
Anh ngỏ ý muốn đưa em về giới thiệu với gia đình, em đã rất xúc động và hạnh phúc. Ngày ra mắt, khi vừa gặp em, em thấy bố mẹ anh ấy nhìn em rất nghi ngờ, sau đó có hỏi về bố mẹ em. Em có chút lo lắng nhưng vẫn trả lời thành thật. Thấy hai bác có vẻ không thoải mái cho lắm, nhưng vẫn vui vẻ tiếp em.
Lần gặp nhau sau, thấy anh có vẻ buồn, em đã gặng hỏi mãi anh mới trả lời: bố mẹ anh có biết về bố mẹ em, thậm chí đã từng làm đối tác, nhưng trớ trêu thay, tiếng tăm về bố mẹ em thì họ cũng biết, họ đã cấm không cho anh tiếp xúc với em nữa vì sợ em sẽ giống tính bố mẹ mình, sẽ linh tinh trong chuyện yêu đương. Họ nói rằng họ cũng không thích thông gia với một gia đình mất hết nền nếp như vậy. Họ còn đưa ra yêu cầu rằng anh sẽ phải chia tay em nếu không họ sẽ có biện pháp mạnh.
Mẹ anh ấy cứ gặng hỏi về em, vì đã từng làm đối tác nên họ không đồng
ý cho con trai mình yêu em (ảnh minh họa)
Em đã hết sức động viên anh vượt qua khó khăn để thuyết phục bố mẹ, nhưng anh đã không thể làm lay chuyển được tinh thần bố mẹ anh, thậm chí họ còn cho rằng em đã cố tình dụ dỗ anh. Rất nhiều lần họ gọi điện nói chuyện để em và anh ấy chia tay nhau khiến em rất buồn và đau khổ.
Em quá tuyệt vọng, niềm tin và hạnh phúc vừa mới nhen nhóm lên đã bị dập tắt. Em phải làm thế nào bây giờ?
Theo Ngoisao
Nhịn ôsin như cơm sống "Hai vợ chồng cặm cụi mãi mới trồng được vài luống rau sạch, thế mà buổi trưa bác ôsin ở nhà một mình ăn một bữa bằng cả nhà ăn bữa chiều", chị Hiếu than thở. Có người giúp việc, chị em tuy được nhàn tay chân nhưng lại stress vì khó chịu. Ảnh: pub.gov.sg Bác giúp việc này là họ hàng xa...