Sống với người chồng và mẹ chồng như thế này, tôi bế tắc đến mức cảm thấy mình sắp tự kỷ đến nơi rồi
Nhiều khi mình chỉ âm thầm lặng lẽ chịu đựng cho êm cửa êm nhà chứ chẳng dám nói năng gì.
Lấy nhau năm 2013, mình và chồng đến với nhau trên quan điểm không tình yêu. Nhưng cảm nhận lúc đấy, anh là người chịu khó, không chơi bời gì, ngoan lại lành tính. Anh học xong cấp 2 thì đi làm thuê, có nghề mộc trong tay. Còn mình học xong cao đẳng, ra trường đi làm nhưng lương chẳng được bao nên về làm công nhân.
Mới đầu kết hôn, hai vợ chồng rất yêu thương nhau. Anh rất thích nịnh, số anh vất vả nhưng mỗi khi được vợ nịnh một chút thì rất chiều vợ. Lấy nhau, 2 vợ chồng lên Hà Nội làm thuê được một năm thì đột nhiên anh muốn về quê lập nghiệp. Cũng là ý của mẹ chồng vì anh rất nghe lời mẹ, một phần anh không muốn đi làm xa nữa. Còn mình thì không hợp tính cách mẹ chồng.
Từ ngày mới cưới, mẹ chồng mình cũng đã không ưng con dâu rồi nhưng thời gian đầu bà cũng tâm lý và chiều con dâu. Nhưng từ khi về ở chung với bố mẹ chồng, bà trở nên soi mói rồi để ý từng lời ăn tiếng nói.
Vậy mà chồng chẳng bao giờ động viên, tâm sự với vợ cho khuây khỏa. (Ảnh minh họa)
Chồng mình về mở xưởng mộc. Của cải bố mẹ trao đều bán hết, lo đầu tư làm ăn cho chồng. Mình biết có ở nhà ra vào mẹ con nhìn nhau, bà lại khó chịu nên mình quyết định đi làm công ty để vợ chồng mỗi người một việc, không liên quan gì đến nhau.
Mình đi làm công ty từ sáng sớm đến tối muộn mới về, về đến nhà là vội vã cơm nước hoặc dọn dẹp. Nhiều khi mệt và áp lực công việc, muốn nằm nghỉ mà không dám. Vậy mà mẹ chồng vẫn không vừa lòng.
Video đang HOT
Nấu thức ăn, bà nói thế nọ thế kia, chê không ra làm sao. Rồi bà soi cả việc quét nhà, cọ phòng vệ sinh. Trong gia đình, mẹ chồng là người nắm quyền. Nhiều khi mình chỉ âm thầm lặng lẽ chịu đựng cho êm cửa êm nhà.
Chồng làm nợ nần chứ chẳng thấy tiền đâu, đi làm lương thấp nên mình cũng không có nhiều tiền đưa cho mẹ chồng. Nhiều khi mình cảm thấy mệt mỏi và bế tắc vô cùng.
Nhiều khi nghĩ cứ thế này mãi sẽ thành tự kỷ mất. (Ảnh minh họa)
Lấy nhau 4 năm mà vẫn chưa có con cái, mình và chồng đi khám thì bác sĩ nói cả hai vợ chồng đều bình thường. Vậy mà chồng chẳng bao giờ động viên, tâm sự với vợ cho khuây khỏa. Ban ngày đi làm không ai gặp nhau rồi, tối về lo thu dọn cơm nước ăn tối xong, chồng ra ngoài hiên uống nước với mấy người hàng xóm rồi đi ngủ.
Lắm lúc mình cùng ra ngồi chơi thì mẹ chồng lại nói nọ nói kia. Vậy là ngày nào mình cũng lủi thủi một mình. Nhiều khi nghĩ cứ thế này mãi sẽ thành tự kỷ mất. Chồng nhiều khi mình tâm sự thì lại chỉ im lặng, có lúc còn nghe mẹ trách mắng vợ là không chịu đi chữa chạy con cái gì cả.
Thậm chí đôi khi chồng còn mắng vợ, tát vợ trước mặt bố mẹ chồng. Mẹ chồng thấy vậy cũng mắng con dâu thêm vào, còn xúi chồng mình gọi điện cho bố mẹ vợ. Vậy là chồng cũng gọi. Mình ức chế không chịu được nữa nên cầm ghế ném ra để hả giận, chồng chửi mình là gánh nặng, không biết đẻ mà đến tối còn ăn cơm với bố mẹ chồng (trong khi hai vợ chồng đang ăn riêng). Xin mọi người cho mình lời khuyên, mình nên làm gì trong hoàn cảnh này?
Theo Afamily
Khốn khổ vì bố chồng khó tính
Người ta vẫn nói chuyện về mâu thuẫn mẹ chồng, nàng dâu. Thế nhưng cái khốn khổ của tôi lại không đến từ mẹ chồng, mà lại từ... bố chồng. Không biết mẹ chồng với con dâu thì ghê gớm đến đâu, nhưng bố chồng thì quả thực tôi sắp không thể chịu nổi nữa rồi.
Ngày lấy chồng, tôi cũng tưởng, mẹ chồng mới là vấn đề, là nỗi ám ảnh lớn của tôi nhưng bây giờ tôi thấu hiểu, mẹ chồng vẫn chưa là gì. Trong nhà tôi còn có một người là đàn ông nhưng tính tình còn quá đàn bà, lúc nào cũng săm soi, khó chịu, xét nét từng tí một, đến từng hại bụi ở bàn kính, khiến tôi cảm thấy ức chế vô cùng. Người đó không ai khác, chính là bố chồng tôi.
Những ngày đầu làm dâu nhà chồng, tôi dậy sớm, giặt giũ đủ kiểu, làm đủ mọi thứ trên đời. Tôi chăm chỉ chịu khó để không khiến bố mẹ phật ý. Tôi cũng để ý từng nét mặt của bố mẹ lúc tôi chuẩn bị đồ ăn sáng vào ngày cuối tuần. Có vẻ hơi căng thẳng nhưng mà nghĩ, mình cứ sống thoải mái chắc không sao, gò ép bản thân quá khéo lại khó khăn cho cả nhà.
Sau một thời gian ở nhà chồng, tôi mới hiểu, dù mình có muốn thoải mái nhưng người khác cứ cố gắng tạo ra rào cản thì mọi sự nỗ lực của mình chỉ là vô ích. Bố chồng tôi, đích thị là &'bà mẹ chồng' thay thế. Nhưng cái kiểu khó chịu của đàn ông còn ghê gớm gấp trăm lần của đàn bà.
Còn nhớ sáng hôm ấy khi tôi vừa mới ngủ dậy lúc 6h sáng, đang nấu bữa sáng thì bỗng đâu mẹ tôi xuất hiện sau lưng, khiến tôi hết hồn, thường ngày có khi nào mẹ tôi xuống nhà bếp lúc 6h đâu cơ chứ. Theo phản xạ tôi hét lên 1 tiếng, thế vậy mà đến bữa ăn bà làm ra vẻ giận dỗi, bảo với bố và chồng tôi là "con cái Thúy nó nhìn thấy tôi như nhìn thấy ma ý, chắc là nó muốn đuổi mụ già lắm điều này ra khỏi nhà chứ gì, thế thì lát tôi dọn ra đường ở cho nó vừa lòng".
Chưa kịp định thần câu nói của mẹ, bố chồng tôi đã vứt tót bát cơm xuống bàn đứng dậy nói "không ăn uống gì nữa, hôm nay không ai đi làm cả, ở nhà tôi có chuyện muốn nói". Vậy là ngày nào không có chiến tranh là ngày ấy bố mẹ tôi đứng ngồi không yên.
Nghe bố nói thế tôi đành ngậm ngùi gọi điện đến cơ quan báo ốm. Vừa vào đến phòng khách, bố tôi đóng sầm cửa lại, tôi giật bắn người. Ông nói, "cái Thúy càng ngày càng hỗn với bố mẹ chồng, thằng Kiên xem thế nào dạy bảo lại vợ đi nhé, đừng để tôi phải nói nhiều". Tôi tối sầm mặt mũi, nào từ trước tới giờ tôi có dám hỗn gì đâu, khó chịu với gia đình thì cũng chỉ để trong lòng ngậm như ngậm bồ hòn, đến chồng tôi cũng chẳng dám than vãn, vì tôi biết chồng tôi nhu nhược sợ gia đình nên tôi mới khổ.
1 tháng sau, bố mẹ chồng tôi đề nghị vợ chồng cô ăn riêng. Ngỡ tưởng như thế sẽ được thoải mái thời gian nhưng hóa ra mọi sóng gió lúc này mới bắt đầu. Vợ chồng tôi hay đi làm về muộn, gặp đâu ăn đấy nhưng bố chồng tôi không đồng ý. Ông bảo đồ ăn ngoài không đảm bảo, ảnh hưởng sức khỏe. Rồi một loạt các quy định vô lý khác liên tiếp được đề ra như ngày nghỉ phải ở nhà dọn dẹp, quạt bếp than để nấu cơm, bát đũa dùng xong không được rửa luôn, chờ cả nhà ăn xong rồi rửa một thể cho đỡ tốn xà phòng, tốn nước. Bố mẹ có khách đến chơi thì phải pha trà, căn giờ khách về mà rửa cốc chén, việc ở cơ quan không được mang về nhà làm vì nhà không phải là nơi làm việc...
Rồi cái ngày tức nước vỡ bờ cũng đến. Nhà có giỗ, mẹ chồng bảo tôi xin nghỉ để phụ mẹ làm cơm để bố mời khách. 2 mẹ con đi chợ về bố chồng tôi tuyên bố: "Con là con dâu trong nhà, chăm lo công việc nhà chồng là trách nhiệm của con. Bố đã khen con rất nhiều với họ hàng, bạn bè mà bố mời hôm nay. Đừng làm bố mất mặt". Nói xong ông chỉ đạo bà đi cùng ông để con dâu một mình ở nhà "thể hiện".
Cố lắm mới hoàn thành mấy mâm cỗ cho ông. Thế nhưng ông chẳng được một lời khen, mà lên tiếng ỏng eo chê tôi trước bao nhiêu quan khách.
Bản thân tôi chưa từng nghĩ mình làm gì khó chịu, mình khiến bố phải phật ý nhưng bố thì lúc nào cũng coi tôi là đứa chẳng biết việc gì. Trong khi mọi việc trong nhà, có việc gì là không đến tay tôi. Có cái hay là, bố chồng hay nói bóng gió, cáy móc chứ không thích nói thẩng. Tôi mà có không làm cái gì hợp ý ông là ông ngồi lẩm bẩm cả ngày, nghĩ sốt hết cả ruột. Ấy vậy mà, ông hay xin tiền tôi lắm. Lúc nào hết tiền là ông lại nói kiểu muốn mua cái này, cái kia, tôi phải chủ động cho. Tính tôi không thích nhiều lời, tôi cũng sống chu đáo với bố mẹ chồng nhưng cái kiểu bố chồng suốt ngày soi xét con dâu rồi có lúc còn vu oan cho tôi láo toét vì tôi trót cãi bố một câu, là tôi thấy nản lắm rồi.
Sống với ông bố chồng thế này còn khổ gấp trăm lần sống với mẹ chồng. Mẹ chồng có khi còn là phận đàn bà, còn có cái hiểu và thông cảm cho nhau chứ một khi bố chồng đã soi thì có trời biết được cái sự soi nó kinh khủng thế nào...
Theo Phunutoday
Thu nhập 30 triệu/tháng nhưng nàng dâu vẫn bị mẹ chồng khinh miệt chỉ vì xuất thân tỉnh lẻ và không học đại học Nhiều lúc Phương cũng không thể hiểu nổi mẹ chồng cô muốn cô phải là người như thế nào mới làm bà hài lòng? Phương làm trong một công ty sự kiện, do năng động và khéo léo trong giao tiếp nên chỉ sau vài năm vào công ty cô đã có một vị thế khá cao, được mọi người nể trọng. Chồng...