Sống với chồng mà thấy cô đơn tột cùng
Ngoài việc chung nhau một đứa con, tôi với anh không có gì để chung hết. Thường xuyên chiến tranh lạnh, không ai nói với ai một lời nào.
Tôi cưới anh năm 29 tuổi. Trước đó, tôi đã kết hôn một lần vào năm 24 tuổi và chia tay nhau chỉ sau 6 tháng về ở chung. Khi yêu tôi, chồng cũ – mối tình đầu thời sinh viên sâu sắc của tôi – có đồng thời một người con gái khác. Chúng tôi ở hai thành phố khác nhau nên tôi không phát hiện ra trong quá trình tìm hiểu. Chỉ khi về ở chung (tôi tự xin việc mới, dọn về thành phố của anh) tôi mới biết. Đó là nỗi đau tôi không bao giờ quên.
Năm năm sau tôi kết hôn với người chồng bây giờ. Anh cũng biết chuyện tôi từng kết hôn, chỉ hỏi tôi một lần duy nhất về chuyện đó và không bao giờ nhắc lại. Chúng tôi đã có những quãng thời gian hạnh phúc bên nhau. Sau thất bại trong cuộc hôn nhân thứ nhất, tôi như con chim sợ cành cong, giờ lại có thể bay, bắt đầu tin vào tình yêu. Khi mới cưới, anh ấy rất quan tâm và chăm sóc tôi, đặc biệt khi tôi mang thai con trai đầu lòng và sinh bé. Gia đìnhanh rất thích trẻ con và con trai tôi là cháu đầu.
Cuộc sống là những thay đổi và không bao giờ phẳng lặng. Các bạn có gia đình, các bạn có hạnh phúc không? Bao nhiêu người sẽ trả lời rằng họ thật sự mãn nguyện về cuộc hôn nhân của mình? 6 năm sau ngày cưới, chồng tôi bây giờ không còn quan tâm đến cảm xúc của tôi. Thấy tôi buồn, tôi khóc, anh mặc kệ. Có những lúc anh bảo: “Em lúc nào chẳng buồn”.
Anh là người gia trưởng và chỉ muốn tôi tuân theo ý kiến của anh. Có lúc vợ chồng hẹn đến thăm người thân họ nhà tôi, đi giữa đường cãi nhau, anh quay lại, bỏ mặc tôi đi một mình và không biết giải thích như nào về việc anh không tới. Có lần, chúng tôi hẹn với bố mẹ tôi về quê ăn Tết, các cụ vui mừng mua sắm đồ đạc chờ ngày con về. Sát ngày về, chúng tôi cãi nhau. Anh nói anh không về Tết thăm bố mẹ nữa cũng không cho con về, tôi tự về quê đi. Bình thường anh đưa đón con đi học, tôi đi chợ nấu cơm và làm việc nhà. Khi cãi nhau anh không làm gì hết, về nhà chỉ ăn rồi đọc báo, xem tivi, mặc kệ hai mẹ con xoay xở. Nói thêm là công việc của tôi rất bận và thường xuyên về trễ. Mỗi lần cãi nhau, anh im lặng hàng tuần, có khi đến hàng tháng không thèm nói năng gì, ôm gối sang phòng khác ngủ riêng. Tôi vốn là người hoạt bát ưa nói chuyện, kiểu chiến tranh lạnh như vậy tôi không chịu nổi.
Video đang HOT
Tôi sợ lạnh, khi đi ngủ anh quay quạt vào mặt vì nóng. Tôi nói thì anh bảo ngủ với anh phải chịu như vậy, không thích thì ra chỗ khác nằm. Tôi mặc sơ mi trắng đi làm, ra đến cửa rồi, anh bảo áo trắng mỏng không cho phép tôi mặc. Tôi không nghe thì anh xé áo tôi rách. Tôi buộc phải thay áo khác đi làm, về thấy vài cái áo trắng của tôi đã bị rách tan nát trong sọt rác. Anh bảo làm vợ anh thì không được ăn mặc như vậy. Anh chở hai mẹ con đi xe máy, con đã 5 tuổi, có thể tự mình đứng phía trước, tôi mặc váy thì anh khó chịu. Anh nói đi xe máy mặc váy nguy hiểm và có lần đang đi, anh lắc xe mạnh khiến tôi suýt ngã chúi xuống đường vì tội mặc váy. Tôi bực quá bảo anh dừng xe cho tôi đi taxi về, anh dừng lại luôn đuổi tôi xuống xe.
Khi cãi nhau, nhiều lần anh sẵn sàng nói câu “em nói ngu như lợn”, dù anh tốt nghiệp đại học và làm việc ở cơ quan nhà nước. Nhiều lần tôi nhắc anh phải ăn nói có văn hóa không được, một lần tôi nói lại “anh cũng ngu như lợn” thì anh đánh tôi trước mặt con trai. Tại sao anh cho phép mình được làm điều tồi tệ với người khác, ngược lại tôi thì giống như nô lệ của anh vậy. Anh không những coi thường tôi mà còn coi thường cả bố mẹ tôi mỗi lần cãi nhau. Hai vợ chồng cãi nhau, bố vợ đến chơi, anh đi qua mặt không thèm chào, không thèm hỏi một câu.
Anh thường xuyên so sánh, so đo xem ai thiệt hơn giữa hai chúng tôi. Làm việc gì cũng vậy, tôi phải nhận phần hơn, còn chia cho anh phần ít trách nhiệm hơn thì anh mới làm. Về chuyện tiền nong, anh ki bo từng đồng với mẹ con tôi. Nhiều lần đi chung, bóp tôi để trong cốp xe mà dừng lại mua sữa chua cho con, anh nhất quyết bắt mẹ con tôi xuống xe để lấy bóp của tôi ra trả tiền, mặc dù anh có tiền trong ví.
Tiền nong trước đây chung nhau, gọi là chung nhưng mỗi tháng anh đưa tôi 3 triệu đồng, còn lương tôi 14 triệu góp cả với 3 triệu của anh, chi trả mọisinh hoạt trong nhà. Đưa tôi 3 triệu nhưng đi đâu xa, anh đòi đi taxi, mua đồ thì phải xịn, ăn uống cuối tuần ra nhà hàng… sau đó về thắc mắc 3 triệu anh đưa tôi đi đâu hết rồi. Có những thời điểm cực chẳng đã tôi phải ghi sổ những việc chi tiêu, cuối tháng cho anh xem. Anh liếc mắt vào và tỏ ý chê bai tôi không trung thực trong chi tiêu.
Bây giờ thì lương ai người đó tiêu, có việc gì thì chia đôi. Mua sắm đồ đạc trong nhà, tôi mua đồ nếu anh không đồng ý thì tôi tự bỏ tiền ra mua. Với quan hệ họ hàng hai bên, cưới họ nhà tôi thì tôi chi, cưới họ nhà anh thì anh chi. Bố mẹ hai bên cũng vậy, tiền ai người đó quan tâm. Tôi không chịu được cảnh sống như thế này. Ngoài việc chung nhau một đứa con, tôi với anh không có gì để chung hết. Thường xuyên chiến tranh lạnh, không ai nói với ai một lời nào hàng tuần, hàng tháng và chẳng có gì chung để mà nói chuyện.
Tôi là một phụ nữ ngoài 30 tuổi, năng động và sống tình cảm. Tôi khao khát được vỗ về và quan tâm như hàng nghìn người phụ nữ khác. Nhiều lúc tôi chạnh lòng thấy vợ chồng người ta quan tâm nhau. Khi ốm đau, tôi thường tự mình đi mua thuốc và nấu cháo ăn, đồng thời nấu cháo cho con luôn. Tôi vẫn gắng gượng chăm sóc con khi còn cố gắng được. Nhiều lúc tôi thèm biết bao cảm giác được vỗ về, được ân cần và chia sẻ.
Các bạn đã có gia đình, các bạn giải thích giúp tôi tại sao cuộc sống hôn nhân lại như vậy? Tôi phải làm gì với người chồng hiện tại của mình. Tôi đã thử nói chuyện với anh bằng nhiều cách nhưng thường xuyên anh không muốn nghe hoặc luôn tỏ thái độ bất cần. Có phải sống chung với nhau lâu mọi thứ sẽ như vậy không các bạn nhỉ? Tôi nhiều lần nghĩ đến chuyện chia tay để đỡ mệt mỏi, nhưng nhìn con tôi quấn quýt với bố, tôi lại thương con vô cùng.
Theo Phunutoday
19 năm sống với chồng, thi thoảng tôi lại chạy đi lánh nạn
Tôi không chờ đợi anh thay đổi hay thương tôi, chỉ xác định thỉnh thoảng tôi sẽ phải chạy đi lánh nạn, sau đó vài ngày lại trở về.
ảnh minh họa
Giờ tôi đã đủ khôn để hiểu câu châm ngôn: "Người đàn ông đáng sợ không phải là người vũ phu mà chính là người luôn gợi ở bạn một tình thương. Một tình yêu bỏng cháy là tình yêu nhiều nước mắt". Vì thiếu may mắn thay, cuộc hôn nhân của tôi lại hội đủ cả hai yếu tố đó. Tôi vẫn cho rằng nỗi đau khổ của mình ngay từ tấm bé cho đến giờ bắt nguồn từ cá tính của tôi quá lành và yếu đuối. Lấy chồng, tôi không tìm được tiếng nói chung với gia đình chồng và khi có sự hiểu nhầm hay mâu thuẫn tôi không biết tự lý giải hoặc làm điều gì đó để bảo vệ mình, chỉ âm thầm chịu đựng và nói lại với chồng.
Rồi trong nhà có ai đó sai thì anh vẫn tìm ra được lý lẽ để kết tội tôi, trong khi tôi nói với anh rằng mình chỉ là "nạn nhân". Sự yếu đuối, thiếu từng trải khi bước vào hôn nhân sớm, không đủ kỹ năng giải quyết muôn vàn khó khăn của hôn nhân khiến tôi đã phải tìm đến bệnh viện tâm thần để chữa bệnh. Ngày ấy tôi một mình lén lút đi chữa bệnh, giấu cơ quan vì rất sợ nếu để lộ ra sẽ bị đuổi việc. Bác sĩ kết luận tôi bị chứng trầm cảm lo âu. Chỉ những người như tôi mới có thể cảm thông với nỗi đau khổ của bệnh nhân tâm thần và họ rất cần sự cảm thông, tạo điều kiện và nâng đỡ về mặt tinh thần để không bị tái phát. Còn tôi lại không tìm được điều này ở bất kỳ ai.
Tôi không dám nói với gia đình mình vì sợ mọi người lo lắng đau khổ, còn chồng tôi thì vẫn rất tài giỏi, lý lẽ cứng cỏi khi kết tội vợ. Tôi rất trách bản thân rằng có những đêm vợ chồng cãi nhau căng thẳng, cố chờ đến sáng để vào bệnh viện tìm chỗ nương thân mà không biết mình có trụ nổi không hay hóa điên lên mất. Vậy mà ngay tối hôm sau, khi anh gọi điện năn nỉ tôi về nhà là tôi lại quên luôn oán giận một cách rất tự nhiên, chứ không phải vì quá yêu anh mà cũng không phải vì sợ mất chồng, chỉ vì cá tính của tôi như thế. Tôi trách mình cư xử với chồng dễ dãi như vậy nhưng không sửa được.
Gần đây, vợ chồng lại xảy ra xung đột lớn, tôi phải ra khách sạn tá túc qua đêm. Tôi làm vậy chỉ nhất thời giải thoát cho mình khỏi cơn kích động thần kinh chứ không có ý gây áp lực với anh. Nhờ con trai định vị điện thoại, anh đã đến tìm tôi về. Lần thứ nhất tôi không về và thật sự không thể về vì đầu óc còn căng thẳng, nếu về đến nhà sợ lại tiếp tục bùng nổ cãi nhau thì khổ các con. Trong đêm đó, đến lần thứ hai anh quay lại tôi đã định không về song thương anh đêm hôm lặn lội đến đấy nên quyết định về.
Anh làm lành với vợ cực kỳ dễ dàng, thậm chí không cần làm lành mà bầu không khí gia đình vẫn nhanh chóng trở lại bình thường. Trước đây tôi tự hỏi sao anh nặng lời như vậy mà vẫn có thể chung chăn chung gối được với vợ thì bây giờ tình trạng còn thậm tệ hơn, tôi đã tự hỏi: Sao vẫn có thể quan hệ vợ chồng với anh trong khi anh toàn quyền muốn để vợ tổn thương? (Thực ra phải dùng từ chấn thương về tinh thần, tình cảm mới đúng) Sao tôi lại cư xử với bản thân một cách rẻ rúng đến như vậy? Đây là điều làm tôi cảm thấy có lỗi với mình nhiều nhất. Hình như sự quan hệ vợ chồng kia không có liên quan gì đến việc tình cảm vợ chồng tôi như thế nào và anh tôn trọng tôi ra sao, đấy là một biểu hiện rằng cuộc hôn nhân của tôi chỉ còn tồn tại đời sống thực vật.
Tôi đáp ứng "bổn phận" làm vợ với anh mà chẳng cần yêu thương, chẳng cần một điều kiện gì, miễn là cuộc hôn nhân ấy vẫn tồn tại như bệnh nhân đã chết lâm sàng đang được cắm ống thở. Không phải tôi hèn hạ hay nhục nhã gì mà cuộc đời đã thấm đẫm đau khổ, cảm giác như đau khổ khiến tôi tê liệt không còn nghĩ gì được cho mình mà chỉ nghĩ sao cho các con có cả bố và mẹ. Có hai thứ mà đàn bà rất kinh hoàng đó là bị chồng phản bội và mâu thuẫn với gia đình nhà chồng thì tôi có cả hai. Thật là quá bất tài! Trước đây tôi cứ tưởng không bao giờ hết hận anh đã phản bội mình ngay sau khi sinh đứa con thứ hai được một tháng. Nhưng thời gian cũng xóa mờ những ký ức đau khổ đó và đến giờ tôi không còn oán giận anh về điều này.
Có những lúc tôi xem bộ phim tình cảm chân thật và trong lòng bỗng nghẹn ngào thốt lên ý nghĩ: Được yêu cũng hạnh phúc nhỉ! Bởi vì đã lâu rồi tôi không được sống trong thế giới của những con người hạnh phúc ấy. Nói vậy có thể ai đó nghĩ chồng tôi tầm cỡ tổng giám đốc hay sao mà tôi phải chạy theo anh ấy. Nhưng tôi và anh yêu nhau từ khi anh còn là sinh viên năm cuối đại học. Tôi rất trân trọng anh vì anh con nhà nghèo, học giỏi. Khi chia sẻ tình cảm của anh dành cho mẹ và em gái khiến tôi rất xúc động mà yêu anh, một tình yêu được nhiều người cho rằng rất cổ điển.
Khi mới yêu, vì một lý do nhỏ tôi đã nói lời chia tay anh và anh khóc. Sau này gia đình anh phản đối, nhiều lần tôi cũng muốn dứt ra song ngày ấy anh rất yếu đuối, tôi chỉ sợ vì bỏ nhau mà anh sẽ tự tử. Cuối cùng vẫn cứ là do tình yêu khiến chúng tôi không thể xa nhau. Câu này tôi đã viết ra nhiều rồi - sự thật đúng là như vậy- song giờ đọc lên nghe chua chát làm sao. Vợ chồng tôi đã sống với nhau 19 năm rồi, tôi không chờ đợi anh thay đổi hay thương tôi; không hiểu sao cứ xác định cuộc hôn nhân của tôi sẽ mãi như thế này và thỉnh thoảng tôi sẽ phải chạy đi lánh nạn, sau đó lâu nhất là vài ngày lại trở về ngay và các con vẫn luôn có cả bố lẫn mẹ. Vì con tôi sẽ chịu đựng được tất cả.
Theo blogtamsu
Sống với chồng mà cô đơn tột cùng Ngoài việc chung nhau một đứa con, tôi với anh không có gì để chung hết. Thường xuyên chiến tranh lạnh, không ai nói với ai một lời nào. ảnh minh họa Tôi cưới anh năm 29 tuổi. Trước đó, tôi đã kết hôn một lần vào năm 24 tuổi và chia tay nhau chỉ sau 6 tháng về ở chung. Khi yêu...