Sống với anh là điều ngu ngốc với em
Chỉ có em mới biết được con người của anh phía sau những ưu điểm là như thế nào.
Anh! Em cứ mãi suy nghĩ về cuộc sống của chúng ta. 6 năm sống cùng nhau nhưng dường như cả hai không hiểu gì về nhau. Anh là một người chồng mà thời buổi bây giờ ít ai có được. Anh không rượu chè, không hút thuốc, không chơi bời… người ngoài ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ. Họ nói rằng em có phước mới có được người chồng như thế. Nhưng có ai biết được con người của anh phía sau những ưu điểm là như thế nào.
Tiền anh làm ra có bao giờ em được động vào, mọi việc chi tiêu anh đều giao hết cho em. Rồi con gái chúng ta cũng chào đời, niềm hạnh phúc của người mới làm mẹ như em vui biết nhường nào. Trước khi sinh con em cũng cố gắng dành dụm được ít để chi tiêu trong khoảng thời gian số tiền vừa hết thì cũng là lúc em đi làm lại.
Em nghĩ sẽ không bao giờ chúng mình trở lại được như xưa (Ảnh minh họa)
Em cố gắng làm để có tiền lo cho con đầy đủ nhưng làm tiệm đâu phải lúc nào cũng đông khách, phải có lúc này lúc khác nên có khi em cũng lao đao về tiền bạc. Những lúc như thế em nói với anh thì anh lại bảo cho em đi làm chẳng lẽ không đủ để lo cho một đứa con sao. Em đành lẳng lặng quay chỗ khác, anh có biết em rất giận anh mà không sao nói được.
Em đã nghĩ mọi cách làm sao có được nhiều tiền để lo cho con mà không cần tới anh và em bắt đầu tìm hiểu chơi số vì nó dễ kiếm tiền. Thật không ngờ em kiếm được một số tiền mà trước giờ em chưa có dư được vậy. Em tiếp tục chơi nhưng dần bị thua sạch và càng cố gỡ thì nợ ngày càng chồng chất. Em phải chạy hỏi đầu này lắp đầu kia.
Video đang HOT
Nhiều lần anh hỏi em đi đâu mà không có ở tiệm thì em tìm cách nói dối nhưng anh không tin và nghĩ em có người tình bên ngoài vì gần đây em hờ hững chuyện gối chân. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, em đã không thể giấu được nên đành thú nhận với anh.
Em đã xin anh đừng nói chuyện này với bất cứ ai và đề nghị cho em được ly hôn vì em không muốn anh buồn. Anh không đồng ý và nói chuyện cũng một phần lỗi do anh vì trước giờ anh đã không chia sẻ cùng em, giao hết trách nhiệm cho em nên em mới như vậy.
Anh đã đứng ra lo trả nợ khiến em vui đến nhường nào. Em tự nói với lòng thầm cảm ơn anh vì đã giúp em trong hoàn cảnh này. Anh cũng hứa sẽ không như trước, sau này tiền bạc anh sẽ không giữ cho riêng mình nữa.
Áp lực nợ nần làm anh không được vui vẻ như trước nên dần dần chuyện cũng bị cha mẹ phát hiện. Em không biết nói thế nào cho cha mẹ tha thứ thì anh lại buông ra câu “Cứ nói hết ra nếu cha mẹ bỏ qua thì sống còn không thì ly dị em muốn làm gì thì làm. Làm gì dễ kiếm tiền trả nợ cho người ta thì trả. Anh giờ cũng mệt mỏi quá rồi…”, nói xong anh quay đi. Em lẳng lặng nhìn anh mà nước mắt cứ rơi.
Lúc đó thật sự em rất đau và thầm trách bản thân tại sao ngày trước mình không đòi hỏi anh phải lo cho việc chi tiêu cùng em. Em mang bản tính tự ái chi rồi lao vào kiếm tiền bằng mọi cách để giờ này người có lỗi vẫn là em.
Nếu anh như bao người đàn ông khác thì em đâu như vậy. Em nghĩ sẽ không bao giờ chúng mình trở lại được như xưa vì dù trả hết số tiền này thì lâu ngày anh cũng sẽ khơi lại và sẽ trách mắng làm sao em chịu được đây.
Anh cứ yên tâm, em sẽ không để cho anh mất đi một đồng nào đâu. Em sẽ cố gắng làm trả lại hết cho anh rồi em sẽ đề nghị ly hôn mặc cho mọi người có nói em ngu ngốc khi có chồng biết lo như thế. Nhưng em biết em sẽ không ngốc vì sống với anh là sự ngu ngốc nhất với em…
Theo Khampha
Anh đã lãng quên em
Bàn tay em giờ không còn đủ sức để níu kéo anh, níu kéo cuộc tình hôm nào.
Tập quên một người luôn gắn với những hình ảnh, những kí ức của ta dường như là một việc quá khó khăn. Từng dấu chân, từng nụ cười trong gang tấc bị xóa nhòa tất cả.
Em đã từng tin rằng mình yêu ai đó hết lòng và biết chờ đợi thì không một người nào đó sẽ quay lưng với mình. Nhưng em đã hoàn toàn sai. Sự tin tưởng tuyệt đối của em dành cho anh cuối cùng cũng chỉ được đáp trả bằng những câu hỏi đặt ra trong đầu em mà không có câu trả lời. Em hoàn toàn mất anh trong vô vọng.
Anh đã lãng quên một người chờ đợi như em để thay thế bằng một hình ảnh khác (Ảnh minh họa)
Ngày yêu anh, em mới rời khỏi ghế nhà trường, còn ngơ ngác với cuộc sống sinh viên buổi đầu, em còn e dè bước từng bước chân trên trên con đường quá đông người chen đi vội vã ở Huế. Dần dần em biết đến khái niêm cà phê từ anh, biết đến thói quen ngồi hàng giờ trong quán để được tâm sự cùng anh những câu chuyện buồn vui.
Nhưng giờ đã hết rồi! Em vẫn ngồi ở quán đó, vẫn nhìn từng giọt cà phê nhỏ xuống nhưng với ánh mắt vô hồn. Em lơ đãng nhìn ra cửa sổ, chợt nhận ra đôi ba chiếc lá vàng dính hờ hững cái cuống vào cành cây như muốn chống chọi lại sự suy tàn. Rồi trong khoảnh khắc chiếc lá cũng rơi và chấm dứt quá trình sinh trưởng, phát triển.
Mọi cái đến rồi cũng sẽ đi, khởi đầu rồi cũng sẽ kết thúc. Dĩ vãng, kỉ niệm là một thứ níu kéo, càng hồi tưởng càng khiến cho người ta đau. Chuyện tình anh và em ngày nào cũng chỉ là quá khứ là kỉ niệm một thời và em biết quá khứ sẽ không bao giờ lặp lại lần 2.
Những góc phố loang lổ từng viên gạch vỡ là chỗ hai đứa ngồi gặm ổ bánh mì, những hiên nhà mái che cong cớn là nơi hai đứa trú mưa... giờ cũng chỉ là kỉ niệm hôm nào. Tất cả đó chỉ là những kỉ niệm một thời, nó nằm sau lưng đời sống thực, giờ nó chỉ nằm trong trang nhật kí và những bài thơ em viết tặng anh. Tình yêu của em, mối tình mãnh liệt, lãng mạn như bài thơ cuối cùng chỉ còn trong hoài niệm.
Bàn tay em giờ không còn đủ sức để níu kéo anh, níu kéo cuộc tình hôm nào. Đôi chân anh mãi rong đuổi đến vùng đất mới tìm kiếm những cái lạ. Anh đã lãng quên một người chờ đợi như em để thay thế bằng một hình ảnh khác. Những ngày đã qua chỉ còn lại kỉ niệm. Mối tình với những kỉ niệm đẹp và buồn đã được cất vào ngăn kéo của quá khứ.
Cuộc đời là những chuyến đi, nơi đó có những cái đẹp, cái mới cần anh khám phá, nơi đó có một bờ vai đủ ấm để anh dựa vào và nơi đó anh đã quên em- người luôn chờ đợi anh từng giò.
Theo Khampha
Gửi chồng già của em Ngắm nhìn con và anh đang trong giấc ngủ mà lòng em tràn đầy hạnh phúc. Nhớ lại ngày ấy em thấy mình thật ngốc nghếch và dễ tin người. Đó là một ngày định mệnh đã vô tình gắn kết em và anh. Cái ngày em vừa đi thi đại học về đến phòng trọ của anh em thì thấy điện thoại...