Sống thử 5 năm, anh đi cưới người khác
Yêu nhau được hơn 1 năm thì anh gạ sống thử. Ban đầu tôi còn ngại ngần vì nghĩ, khi đã sống thử là trao thân, trao hết mọi thứ và chấp nhận mất danh dự với người xung quanh.
Trót sống thử, không dứt được ra
Yêu nhau được hơn 1 năm thì anh gạ sống thử. Ban đầu tôi còn ngại ngần vì nghĩ, khi đã sống thử là trao thân, trao hết mọi thứ và chấp nhận mất danh dự với người xung quanh. Tôi không dám nhận lời anh. Nhưng sau anh nói, cứ chuyển đến một xóm trọ nào đó, nói là vợ chồng rồi anh mua nhẫn đôi cho cả hai đeo thì ai biết đó là đâu. Chỉ cần bạn bè thân thiết không biết là được.
Tôi nghe xuôi xuôi và cũng suy nghĩ, nếu như không sống cùng anh, ngày nào anh cũng tới phòng trọ của tôi ăn cơm. Có khi trời mưa, anh xin ngủ lại, và cứ thế, một tháng diễn ra vài lần. Tính ra như thế cũng quá tội, trong khi hai đứa phải trả tiền cả 2 nhà, mà tiền thì nào có, đi làm lương lậu cũng chẳng hơn ai.
Thế là tôi gật đầu sống thử với anh. Ban đầu, hai đứa kiếm tiền và để ra một quỹ tiết kiệm riêng dùng làm tiền nhà, tiền ăn và tiền sinh hoạt. Tôi cũng chăm lo anh từng ly, từng tí nhưng hai đứa xác định, khi nào làm được có vốn, tích ra, để thuê một căn hộ lớn hơn thì tính chuyện cưới xin. Thế là, chúng tôi cứ sống thử như vậy và cố gắng chắt bóp chi tiêu.
Tôi không ngờ anh lại phản bội mình (ảnh minh họa)
Nhưng lương chẳng được bao nhiêu nên chỉ tiêu pha đã hết, không có chuyện tiết kiệm được tiền thuê nhà to hơn. Được khoảng hơn 1 năm thì anh không còn đưa tiền cho tôi nữa, hoặc là có đưa thì đưa ít hơn, thi thoảng lại hỏi vì có việc đột xuất. Thế là, tiền tiết kiệm càng ngày càng ít, thậm chí là không có xu nào, chỉ sống qua ngày cho xong việc. Thành ra tiền chi tiêu sinh hoạt, trả tiền nhà, toàn tôi lo.
Anh cưới người khác
Video đang HOT
… Sau 5 năm chung sống như vợ chồng và sau khi tôi đã lo lắng cho anh về vật chất, kinh tế suốt 5 năm ấy, anh bỗng một ngày thay tính đổi nết. Anh không còn hay về ăn cơm cùng tôi và cũng hay đi sớm về tối. Anh hay cáu gắt, thậm chí còn ca thán chuyện không tiền của, nhà cửa thì chật chội khó chịu.
Anh hay nói bóng nói gió về chuyện chuyển ra ở riêng, vì bạn bè anh dạo này hay muốn tới nhà ăn nhậu. Họ biết anh sống thử với tôi thì không tốt. Anh giận hờ vô cớ nhưng lại hay chỉn chu khi đi làm. Anh trốn tránh chuyện gối chăn khi sống thử, cứ về khuya và đi sớm, có khi cả tuần không nhìn mặt tôi một lần. Tôi buồn lắm, nghĩ rằng anh đã thay lòng.
Và đúng là như thế thật. Anh chọn cái ngày trời u ám để nói với tôi rằng, anh không còn yêu tôi nữa, và chúng tôi chia tay. Lý do không còn yêu là hợp lý nhất, vì quả thật, có thể 5 năm sống chung anh đã quá nản rồi. Tôi đau khổ vô cùng. Vậy là sống thử với nhau thì tình yêu đã hết?
Anh hay nói bóng nói gió về chuyện chuyển ra ở riêng, vì bạn bè anh dạo này hay muốn tới nhà ăn nhậu. (ảnh minh họa)
Tôi chấp nhận lời chia tay vì xem ra anh không còn tình cảm gì với mình nữa. Thái độ mấy tháng nay của anh, việc ăn hằn học nhà cửa cũng chỉ là cái cớ để anh bỏ tôi mà thôi.
Nhưng chuyện còn đau khổ hơn nhiều vì sau 2 tháng chia tay, anh nói sẽ cưới vợ. Người anh lấy là một cô gái khá xinh xắn, là do bạn anh giới thiệu, đó là người thích anh từ lâu. Sau này biết cô ấy có nhà ở Hà Nội nên anh ưng thuận. Lấy vợ lấy cả nhà, anh có nơi ăn chốn ở, không phải đi trọ chật vật nữa và cũng không phải tiết kiệm từng nghìn. Nghe anh nói mà tôi chua xót. Vậy anh có nghĩ, 5 năm qua ai đã kề vài sát cánh cùng anh, ai đã lo cho anh tử tế từ bữa ăn giấc ngủ, ai hi sinh vì anh nhiều hơn tôi? Đàn ông bội bạc thì có lời nào để nói hết. Thôi thì số phận đã an bài…
Theo VNE
Cảm ơn anh đã đi qua đời em
Biết rằng giờ không còn là của nhau như đã ước hẹn nhưng em vẫn thổn thức khi nghĩ đến anh.
Vậy là đã gần 8 năm trôi qua em đã không gặp anh kể từ buổi chia tay ở ga tàu quê anh năm đó. Vẫn biết giờ không còn có thể là của nhau như đã ước hẹn nhưng sao lòng vẫn thổn thức khi nghĩ đến anh, đến những kỉ niệm của chúng mình.
18 tuổi, em xa nhà đến một miền đất mới. Em không biết được nơi đó đã trở thành 1 phần quan trọng trong kí ức thời con gái của em. Nơi- em đã gặp và đã yêu anh- mối tình đầu.
Anh còn nhớ buổi tối lần đầu tiên anh đến phòng em ở KTX không? Em đã rất thích khi nhìn anh cười, nghe anh nói chuyện, một giọng nói miền Trung rất lạ nhưng thật ấm áp với em. Em và anh đã đi dạo rồi trò chuyện rất lâu dưới trời mưa nhẹ trong khuôn viên của trường mình, đi qua khung cửa sổ lớp học - nơi mà sau buổi tối đó anh đã chuyển lên ngồi cùng em ở bàn đầu. Cuộc sống của em có thêm sắc màu mới từ khi có anh.
Anh còn nhớ không buổi tối 7/3? Anh hẹn gặp em ở phòng trọ và đã nói là anh thích em. Em nói không thế vì em nghĩ quê hai đứa mình ở xa nhau quá, liệu rồi tình yêu của mình sẽ đi đến đâu? Đêm đó em đã rất buồn, em đã khóc vì đã không dám nói lên tình cảm của mình. Em đã nói với chị Y và chị đã giúp em và anh đến với nhau.
Em còn nhớ rất rõ cảm giác hạnh phúc và ấm áp khi lần đầu tiên anh nắm tay em, anh đã hôn lên má em. Mãi mãi em không bao giờ có thể quên được.
Em không biết bắt đầu từ đâu để viết cho anh? Cũng như những tình yêu sinh viên khác, tình cảm của em và anh cũng trải qua nhiều cung bậc yêu - thương - hờn - giận. Có những buổi tối đi dạo qua những hàng cây tuổi 16 dọc đường Lê Lợi, mình cùng nắm tay nhau và cùng thưởng thức những món ăn bên đường mà em rất thích. Cũng có những lúc hờn giận làm cả hai rất mệt mỏi, nghĩ lại thấy mình thật trẻ con, yêu nhiều mà giận cũng nhiều. Nhiều năm rồi không biết vết thương trên vai trái anh có còn sẹo không?
Anh có nhớ quán cafe Hạ Hồng? Quán có rất nhiều đèn bóng nhiều màu ấy? Mình còn có thể đến đó cùng nhau một lần nữa không anh? Chắc không còn được nữa rồi anh à.
Định mệnh đã cho mình gặp nhau nhưng có lẽ duyên phận mình không thể ở bên nhau phải không anh? (Ảnh minh họa)
Anh đã nói anh sẽ ra với em vậy mà nụ hôn ấy là lần cuối, một vòng tay ôm thật chặt để rồi mãi xa nhau.
Em như người mộng du trong khoảng thời gian dài. Em đã đớn đau trong nỗi nhớ anh đến cùng cực. Anh không điện thoại, không thư từ, không liên lạc. Em cô đơn, trống rỗng. Vẫn biết cả anh và em đều có lí do của riêng mình. Anh chưa có gì trong tay, còn em không thể ra đi cùng anh.
Em ở lại quê và trả lại cho anh lời ước hẹn. Hai năm sau em lập gia đình, em báo tin cho anh. Lúc đó, em không biết cảm giác của anh ra sao, nhưng mà chỉ mới đây thôi khi em nhận được tin nhắn của anh "Anh sắp cưới" em mới biết được cảm giác của anh khi đó. Chắc cũng giống em bây giờ. Nhắn tin lại cho anh "Chúc mừng anh" mà sao nước mắt cứ tuôn rơi. Vậy là hết thật rồi một lời hẹn ước đã chia đôi. Anh cất vào góc riêng, em để trong tim miền kí ức ngọt ngào.
30 tuổi, 12 năm biết anh, 5 năm có anh để rồi mỗi đứa một nơi với nhiều điều còn dang dở. Mình đã hứa sẽ cùng nhau Đà Lạt, đến thung lũng tình yêu, anh sẽ hái cho em nhiều hoa dã quỳ, anh hứa sẽ đưa em đi thăm động Phong Nha quê anh, anh hứa sẽ nắm tay em đi hết cuộc đời...
Anh còn nhớ không buổi tối hôm em ở nhà anh mình cùng nhau ngồi dưới trăng và anh đã nói: nếu chúng mình xa nhau, khi nào có trăng em hãy nhìn lên thì cũng sẽ thấy anh cũng đang nhìn trăng và nhớ về em. Vậy mà đã bao mùa trăng qua đi và anh cũng đã hứa sẽ tặng em chiếc vòng cổ màu trắng trong ngày cưới của em.
Định mệnh đã cho mình gặp nhau nhưng có lẽ duyên phận mình không thể ở bên nhau phải không anh? Giờ đây mỗi người một phương trời, khoảng cách đã rất xa rồi nhưng em và anh vẫn luôn giữ được kỉ niệm và hình ảnh đẹp về nhau. Vậy là hạnh phúc rồi phải không anh?
Cảm ơn anh đã cho em tình yêu đầu thật đẹp, trong sáng. Cảm ơn anh đã đi qua cuộc đời em. Cảm ơn anh đã cho em miền kí ức ngọt thời con gái ngọt ngào.
Anh yêu! Xin được gọi anh một như vậy bởi đây là lần cuối em viết cho anh. Như em đã hứa với mình, khi nào anh có người thương thì em sẽ trở về là hoài niệm của riêng anh. Em yêu anh!
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (P.13) Anh ôm chặt cô vào lòng. Hơi ấm cơ thể anh lan sang người cô khiến cô cảm thấy ấm áp hơn. Sau khi dọn dẹp xong, cô lên phòng ngồi nói chuyện với mẹ anh, còn anh và ba bàn chuyện công ty ở dưới nhà. Mẹ anh hỏi thăm về gia đình, cô cũng thành thật trả lời. Rồi bà nhìn...