Sống thử 5 năm, anh cưới vợ khác
Yêu nhau được hơn 1 năm thì anh gạ sống thử. Ban đầu tôi còn ngại ngần vì nghĩ, khi đã sống thử là trao thân, trao hết mọi thứ và chấp nhận mất danh dự với người xung quanh. Tôi không dám nhận lời anh. Nhưng sau anh nói, cứ chuyển đến một xóm trọ nào đó, nói là vợ chồng rồi anh mua nhẫn đôi cho cả hai đeo thì ai biết đó là đâu. Chỉ cần bạn bè thân thiết không biết là được.
Tôi nghe xuôi xuôi và cũng suy nghĩ, nếu như không sống cùng anh, ngày nào anh cũng tới phòng trọ của tôi ăn cơm. Có khi trời mưa, anh xin ngủ lại, và cứ thế, một tháng diễn ra vài lần. Tính ra như thế cũng quá tội, trong khi hai đứa phải trả tiền cả 2 nhà, mà tiền thì nào có, đi làm lương lậu cũng chẳng hơn ai.
Thế là tôi gật đầu sống thử với anh. Ban đầu, hai đứa kiếm tiền và để ra một quỹ tiết kiệm riêng dùng làm tiền nhà, tiền ăn và tiền sinh hoạt. Tôi cũng chăm lo anh từng ly, từng tí nhưng hai đứa xác định, khi nào làm được có vốn, tích ra, để thuê một căn hộ lớn hơn thì tính chuyện cưới xin. Thế là, chúng tôi cứ sống thử như vậy và cố gắng chắt bóp chi tiêu.
Nhưng lương chẳng được bao nhiêu nên chỉ tiêu pha đã hết, không có chuyện tiết kiệm được tiền thuê nhà to hơn. Được khoảng hơn 1 năm thì anh không còn đưa tiền cho tôi nữa, hoặc là có đưa thì đưa ít hơn, thi thoảng lại hỏi vì có việc đột xuất. Thế là, tiền tiết kiệm càng ngày càng ít, thậm chí là không có xu nào, chỉ sống qua ngày cho xong việc. Thành ra tiền chi tiêu sinh hoạt, trả tiền nhà, toàn tôi lo.
Anh cưới người khác
Video đang HOT
… Sau 5 năm chung sống như vợ chồng và sau khi tôi đã lo lắng cho anh về vật chất, kinh tế suốt 5 năm ấy, anh bỗng một ngày thay tính đổi nết. Anh không còn hay về ăn cơm cùng tôi và cũng hay đi sớm về tối. Anh hay cáu gắt, thậm chí còn ca thán chuyện không tiền của, nhà cửa thì chật chội khó chịu.
Anh hay nói bóng nói gió về chuyện chuyển ra ở riêng, vì bạn bè anh dạo này hay muốn tới nhà ăn nhậu. Họ biết anh sống thử với tôi thì không tốt. Anh giận hờ vô cớ nhưng lại hay chỉn chu khi đi làm. Anh trốn tránh chuyện gối chăn khi sống thử, cứ về khuya và đi sớm, có khi cả tuần không nhìn mặt tôi một lần. Tôi buồn lắm, nghĩ rằng anh đã thay lòng.
Và đúng là như thế thật. Anh chọn cái ngày trời u ám để nói với tôi rằng, anh không còn yêu tôi nữa, và chúng tôi chia tay. Lý do không còn yêu là hợp lý nhất, vì quả thật, có thể 5 năm sống chung anh đã quá nản rồi. Tôi đau khổ vô cùng. Vậy là sống thử với nhau thì tình yêu đã hết?
Tôi chấp nhận lời chia tay vì xem ra anh không còn tình cảm gì với mình nữa. Thái độ mấy tháng nay của anh, việc ăn hằn học nhà cửa cũng chỉ là cái cớ để anh bỏ tôi mà thôi.
Nhưng chuyện còn đau khổ hơn nhiều vì sau 2 tháng chia tay, anh nói sẽ cưới vợ. Người anh lấy là một cô gái khá xinh xắn, là do bạn anh giới thiệu, đó là người thích anh từ lâu. Sau này biết cô ấy có nhà ở Hà Nội nên anh ưng thuận. Lấy vợ lấy cả nhà, anh có nơi ăn chốn ở, không phải đi trọ chật vật nữa và cũng không phải tiết kiệm từng nghìn. Nghe anh nói mà tôi chua xót. Vậy anh có nghĩ, 5 năm qua ai đã kề vài sát cánh cùng anh, ai đã lo cho anh tử tế từ bữa ăn giấc ngủ, ai hi sinh vì anh nhiều hơn tôi? Đàn ông bội bạc thì có lời nào để nói hết. Thôi thì số phận đã an bài…
Theo Khám Phá
Có nên bỏ vợ để đến với người thứ 3
Một bên là người phụ nữ tôi không hề yêu, nhưng là mẹ của con tôi, một bên là người con gái tôi yêu hơn chính bản thân mình.
Ảnh minh họa
Tôi cưới vợ khi mới 23 tuổi, lúc ấy vừa tốt nghiệp đại học, sau một năm thất nghiệp nằm dài ở nhà. Bố tôi bảo, tôi lấy vợ- cô ấy là con của con gái sếp, bố bảo, cưới vợ rồi làm ở cơ quan của bố vợ,... tôi đồng ý và đám cưới diễn ra.
Lúc đó tôi chẳng nghĩ đến gì khác ngoài công việc ổn định, có công việc làm là tốt rồi. Vợ tôi hơn tôi 2 tuổi, cô ấy cũng là một cô gái kém cỏi về nhan sắc, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ phản bội lại cô ấy. Cưới xong, tôi vẫn thường xuyên đưa vợ đi chơi, gặp gỡ bạn bè, chúng tôi lần lượt sinh ra 2 đứa con, một trai, một gái. Vợ tôi là một cô gái không thực sự xinh đẹp, nhưng cô ấy cũng biết yêu chiều chồng, chăm con và chu đáo với mọi người trong gia đình tôi nên ai cũng quý mến.
Cuộc sống gia đình tôi vẫn cứ êm đềm trôi đi như thế, cho đến một ngày tôi gặp người con gái tôi yêu. Em cũng bằng tuổi tôi ngày cưới vợ, mới ngoài 20 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, trẻ trung, xinh đẹp và duyên dáng. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã thấy trái tim mình loạn nhịp, tôi đứng như ngây dại ra chỉ để nhìn em nói chuyện. Sau hôm đó, tôi nghĩ về em cả đêm, cả ngày, lúc nào cũng nghĩ đến em mà không sao dứt ra được. Chưa bao giờ tôi nhớ về một cô gái nhiều như thế, tôi đã yêu em.
Nỗi nhớ đã thôi thúc tôi chủ động liên lạc với em, em hơi bất ngờ về cuộc điện thoại của tôi, nhưng vẫn nhận lời uống cà phê với tôi. Sau buổi uống cà phê hôm đó, tôi lại càng nhớ đến em, yêu em nhiều hơn, nhất là khi biết em là cô gái nhà nghèo, vừa mới ra trường nhưng lại phải đi làm để lo cho em. Tôi đã đề nghị được cùng em lo cho các em của em, em cũng đồng ý.
Em bảo, chưa có một người đàn ông nào tốt với tôi như vậy, cũng chưa có người đàn ông nào lo lắng cho em và gia đình em giống như tôi. Em không buồn vì chuyện tôi đã có vợ, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả, em vẫn yêu tôi và em tin rằng tình yêu đích thực sẽ chiến thắng.
Hơn một năm nay tôi giấu vợ để yêu em, những gì em mang đến cho tôi cũng tươi mới và ngọt ngào như tình yêu của chúng tôi vậy. Với tôi bây giờ chỉ có em, và chỉ có em là quan trọng nhất, tôi chẳng cần gì khác ngoài em, kể cả vợ con, gia đình cũng trở nên vô nghĩa hết. Tôi chỉ muốn được sống cùng em, cùng nhau dệt lên hạnh phúc cho cuộc đời mình, đó cũng là điều em mong đợi.
Nhưng còn vợ con tôi, tôi không yêu vợ, nhưng cũng phải có trách nhiệm với cô ấy và các con chứ. Một bên là trách nhiệm, một bên là tình yêu, giữ bên nào, bỏ bên nào, tất cả làm tôi bế tắc không biết giải quyết ra sao. Tôi viết lên đây, mong nhận được lời khuyên từ độc giả.
Theo baodatviet
Bị phụ tình, tôi yêu anh say đắm Anh bỏ tôi để đi lấy một người con gái khác, biết mình bị phụ bạc nhưng tôi vẫn chẳng thể nào quên nổi anh... Bị phụ tình nhưng tôi vẫn yêu anh (Ảnh minh họa) Bây giờ anh đã có vợ, có con và đang rất hạnh phúc với mái ấm của mình, còn tôi đã 30 tuổi vẫn đi về một...