Sống thử 4 năm, anh vẫn bỏ rơi tôi
Nuốt đau thương để chấp nhận, tôi đã làm như thế để quên đi nỗi hận trong lòng khi anh bỏ rơi. Cay đắng hơn, trước đó vài tuần tôi mới còn là cô dâu tương lai hạnh phúc, cùng anh tay trong tay bước vào tiệm chọn áo cưới, nào ngờ ngày vui chưa tày gang.
Tôi với anh đã có quãng thời gian yêu nhau khá dài. Tình yêu thời sinh viên đầy thơ mộng, lãng mạn. Hai đứa thề non hẹn biển, quyết không bao giờ từ bỏ nhau dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa. Rồi chúng tôi ra trường. Vì là sinh viên mới lập nghiệp nên chưa có nhiều kinh nghiệm. Tôi và anh đều kiếm được công việc bình thường ở thủ đô. Số tiền lương ít ỏi nên cả hai phải chi tiêu tiết kiệm. Những ngày tháng khó khăn, chia nhau vài đồng ấy khiến chúng tôi hiểu và thương yêu nhau hơn.
Rồi chúng tôi tính chuyện sống thử cùng nhau, dọn ra ở chung để một phần là tiết kiệm, một phần cho tôi tiện cơm nước cho anh. Anh cũng đỡ phải đi lại vài cây số để xuống nhà tôi ăn cơm. Tôi gật đầu đồng ý trước đề nghị của anh sau một hồi do dự. Chính là anh đã đề cập chuyện sống thử với tôi.
4 năm trôi qua, hai chúng tôi vẫn yêu nhau nhưng cuộc sống có nhiều thăng trầm khiến tình cảm cũng không còn nguyên vẹn như xưa nữa. Sống gần nhau mới hiểu, cả hai cũng có nhiều thứ bất đồng, nhưng vì thông cảm, sớm xác định tư tưởng nên chúng tôi vẫn vượt qua được. Có nhiều khi anh buồn, cãi vã với tôi và bỏ nhà đi mấy ngày không về. Nhưng vì tôi xin lỗi, mong anh tha thứ, anh lại quay lại và làm lành với tôi. Việc giận hờn ấy cũng thường xảy ra.
Video đang HOT
Sau nhiều năm ra trường, kinh tế của cả hai cũng khá hơn. Công việc của anh cũng dần ổn định và tôi cũng vậy. Lúc này, chúng tôi tính tới chuyện cưới xin. Mặc dù anh cứ khất lần, không muốn đề cập nhưng tuổi tôi không còn trẻ nữa, giờ cũng không phải lúc cho anh do dự. Và được sự cho phép của hai bên bố mẹ chúng tôi, tôi và anh quyết định chọn ngày đẹp để chính thức thành vợ chồng.
Nói thực, cưới xin với chúng tôi giờ cũng chỉ là thủ tục. Cả hai đã sống với nhau 4 năm nay như vợ chồng thì còn gì không hiểu nhau nữa đâu. Thế nên, chúng tôi cũng không quá hồi hộp. Nhưng nghĩ tới giây phút được mặc váy cưới lộng lẫy và xinh đẹp, tôi thấy vui mừng đến thế.
Vậy mà, đúng là ở đời không ai nói trước được điều gì. Bỗng gần ngày cưới 1 tuần, anh nói rằng, anh không muốn lấy vợ. Anh nói, anh chưa có gì trong tay, chưa có tương lai vững chắc, anh không muốn mang thêm gánh nặng vợ con. Anh van tôi hãy từ bỏ lễ cưới để giải thoát cho anh. Tôi khóc nức nở, gặng hỏi lý do mãi cuối cùng anh cũng thú nhận: “Anh đã hết yêu em rồi. Anh là thằng hèn, em cứ chửi anh như thế đi. Nhưng thực lòng, sống với nhau lâu quá, anh chỉ còn trách nhiệm với em. Thứ đó không phải là tình yêu nữa. Anh chỉ sợ, lấy em về mà không yêu em, anh còn khổ nữa, khổ cả cho em”.
Nghe xong lời anh nói mà tôi như mất hết sức lực, người tôi mềm nhũn ra muốn ngã ngay lập tức. Tôi không thể ngờ được, anh lại khước từ tôi khi đã nhận lời cưới, đã mời xong bạn bè hai bên. Tôi cố gắng níu kéo anh, gọi điện cho gia đình anh, nhưng không ai khuyên can được anh. Có lẽ vì tình yêu đã hết thực sự, hay vì anh có người con gái khác. Anh quyết định từ bỏ tôi bằng việc xách hành lý ra đi, bỏ đi một nơi khác để không phải mang tiếng, và để tôi không thể tìm tới anh.
Tôi ôm váy cưới và khóc nức nở, tôi trở nên như người mất hồn vì nỗi đau ấy quá sức chịu đựng của tôi. Sau này, tôi hay tin, anh đã yêu người con gái khác cùng cơ quan. Nhưng vì thấy tội lỗi với tôi, anh cũng không dám đến với cô ta. Và cách anh chọn là hủy đám cưới để cảm thấy không có lỗi với người ta. Thì ra suốt mấy năm sống thử với tôi, đã có lúc anh yêu người khác. Vậy mà đứa con gái chung tình như tôi lại ngu ngốc không nhận ra điều đó. Giờ đây, đứa con gái đã không còn trẻ như tôi không biết nương tựa vào đâu, không biết tiếp tục bước đi thế nào trước ánh mắt soi mói của mọi người. Ai cũng sẽ đặt câu hỏi vì sao tôi bị khước từ cay đắng thế.
Anh đã hủy hoại cuộc đời tôi, hủy hoại tuổi thanh xuân của tôi. Tôi làm sao tiếp tục sống đây. Có lẽ, tôi cũng phải chọn cách giống anh, bỏ đi thật ra để tránh ánh mắt của người đời. Còn sống ra sao, tôi không biết, tương lai này sẽ trôi dạt về đâu.
Theo VNE
Yêu 10 năm thấy nhạt vì chưa... "quá giới hạn"?
Đôi khi tôi thấy chẳng cần có Kiên bên mình nữa. Tôi và Kiên vẫn chưa đi quá giới hạn. Kiên chưa bao giờ đòi hỏi tôi điều này. Phải chăng vì thế mà giữa chúng tôi ngày càng mất dần sự hấp dẫn?
Tôi vô cùng bối rối và cảm thấy không thể thoát ra khỏi tình trạng hiện tại. Tôi và Kiên yêu nhau từ cuối năm lớp 12. Giờ cả hai đã tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định. Đã từ lâu, trong suy nghĩ của hai gia đình, chúng tôi là con cháu trong nhà, chỉ đợi một đám cưới là trọn vẹn.
Kiên thì muốn có một nền tảng vật chất đầy đủ mới nghĩ đến hôn nhân, tôi thì giục mãi chả được nên sinh tâm lý thây kệ và giờ thì lại đam mê với sở thích khám phá mọi nơi. Kiên thì không ủng hộ điều này nhưng cũng chẳng ngăn cản tôi. Chưa bao giờ Kiên hỏi tôi về những chuyến đi. Mỗi khi gặp nhau, câu chuyện của chúng tôi rất trời ơi và thường kết thúc sau một hồi tranh cãi những vấn đề không liên quan gì đến cả hai.
Tôi đã không còn nghĩ đến một cái đám cưới...
Nhiều khi tôi nghĩ, không biết chúng tôi có còn là một cặp tình nhân nữa không? Đôi khi tôi thấy chẳng cần có Kiên bên mình nữa. Tôi và Kiên vẫn chưa đi quá giới hạn. Kiên chưa bao giờ đòi hỏi tôi điều này. Phải chăng vì thế mà giữa chúng tôi ngày càng mất dần sự hấp dẫn?
Trong tôi manh nha xuất hiện ý nghĩ chia tay. Mơ hồ, tôi có cảm giác tình yêu thời học trò của chúng tôi đã không còn phù hợp với hiện tại của cả hai. Tôi muốn nói với Kiên về điều này để hiểu rõ suy nghĩ của nhau nhưng chẳng biết làm sao. Hơn nữa tôi cũng không tìm được lý do chia tay. Tôi thấy thực sự bế tắc.
Bây giờ, tôi thấy mệt mỏi với mọi thứ và muốn đi đâu đó để tránh xa mọi thứ đang hiện hữu. Tôi đang chuẩn bị kỳ thi lấy học bổng học cao học ở nước ngoài. Tôi nghĩ cứ đi như vậy, hơn 1 năm, chẳng cần nói gì thì mọi chuyện sẽ thay đổi. Theo các bạn, tôi có nên cứ thi rồi lặn một hơi hay phải nói với Kiên vài lời cho phải nhẽ?
Theo VNE
Tôi chưa bao giờ có ý định tranh cướp hay giật chồng người Tôi chưa bao giờ bận tâm vì chị ấy biết chồng chị yêu tôi mà. Tôi chỉ cố gắng đi làm để có đủ tiền sau này sinh một đứa con với anh. Và thế là hạnh phúc của tôi trọn vẹn rồi. Trong cuộc sống này, đôi lúc có những quy luật thường bị phá vỡ. Và những người phá vỡ quy...