Sống thế này mà cũng là sống sao?
Khi tôi viết những dòng tâm sự này, vạn vật chìm sâu trong bóng đêm mịt mù, chỉ còn lại tôi đối diện với bóng đêm đó. Tôi hoang mang, căm hận, chán chường….
Tuổi thơ của tôi cũng đẹp như bao người khác, tôi thầm cảm ơn bố mẹ vì tôi được sinh ra trong gia đình nề nếp, anh chị em đoàn kết, bố mẹ sống rất gương mẫu. Có thể nói rằng, tôi là đứa con ngoan, chưa bao giờ tôi cãi lại bố mẹ hay anh chị em của tôi. Ngày tôi vào đại học, tôi không thể giấu nổi niềm vui sướng khi làm bố mẹ hài lòng về mình. Phải nói rằng, tôi rất hài lòng về cuộc sống mà tôi đang có. Nhưng…
Tôi và anh học cùng cấp 3 với nhau, anh thi vào quân đội, học ở Hà Nội, còn tôi thi sư phạm và sau khi học xong tôi vào Nam kiếm việc làm. 7 năm học xong phổ thông trôi qua, tôi bất ngờ được người bạn cùng quê cho anh số điện thoại của tôi. Thực sự lúc đó để đón nhận một mối tình mới tôi chưa sẵn sàng, thế nhưng sau lần gặp lại qua 7 năm xa cách, chúng tôi dường như đón nhận tình yêu một cách vội vàng. Chính sự vội vàng đó giờ trong tôi chỉ là sự ân hận.
Chúng tôi bắt đầu yêu nhau cũng là lúc hai đứa hai phương trời xa cách, cách nhau tận 1000km, nói đến khoảng cách đó chắc mọi người cũng ái ngại thật. Và chính lúc đó tôi cũng mới biết sự thật về gia đình anh. Bố anh thì rượu chè, chửi con đánh vợ suốt ngày, mẹ anh thì bệnh nan y , gia đình vô cùng nghèo khó. Yêu nhau ở xa, đôi khi chúng tôi cũng có những giận hờn vô cớ nhưng anh luôn là người làm lành và không bao giờ nặng lời với tôi, anh thường kể tôi nghe về hoàn cảnh gia đình anh, khó khăn của anh. Chính vì vậy mà tôi càng yêu thương và muốn mang hạnh phúc đến cho anh nhiều hơn. Tôi bắt đầu yêu anh.
Chúng tôi bắt đầu yêu nhau cũng là lúc hai đứa hai phương trời xa cách, cách nhau tận 1000km, nói đến khoảng cách đó chắc mọi người cũng ái ngại thật. (ảnh minh họa)
Những năm tháng yêu nhau chia cắt bởi khoảng cách nhưng tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp mà anh mang lại và kết tinh tình yêu là là một đám cưới diễn ra như lời hẹn ước của anh. Thế nhưng tôi đâu ngờ được sự yêu thương và thông cảm của tôi dành cho anh lại đưa tôi vào hoàn cảnh nghiệt ngã như hôm nay.
Người ta nói rằng hôn nhân là một cơn ác mộng, đối với tôi hoàn toàn đúng. Lần trước tôi vào thăm anh, tôi có đọc được tin nhắn của một người nào đó nhắn cho anh rất tình cảm. Tôi có hỏi anh thì anh nói người đó thích anh chứ anh không có gì cả, nghe vậy tôi hoàn toàn yên tâm và tin tưởng về anh. Cho đến một ngày, chỉ cách ngày cưới của tôi một hôm, vì yêu nhau ở xa, về chuẩn bị đám cưới bận rộn nên tôi rủ anh đi dạo mát buổi tối cho khuây khỏa. Chính ngày đó tôi đã phát hiện trong ví chồng sắp cưới của tôi có bao cao su.
Trời đất như sụp trước mắt tôi. Tôi giận dữ vô cùng, bắt anh giải thích nhưng anh không có lý do gì để giải thích nên anh nói anh mua để đánh giày. Ngày hôm đó họ hàng, bạn bè khách khứa đến đông nhưng tôi không gượng dậy nổi, tôi tìm một nơi để ẩn nấp để bố mẹ không thấy tôi khóc, tôi đã nhắn tin chửi anh, không ngờ anh chửi lại tôi là một đứa khốn nạn. Đó là lần đầu tiên anh chửi tôi.
Video đang HOT
Trời đất như sụp trước mắt tôi. Tôi giận dữ vô cùng, bắt anh giải thích nhưng anh không có lý do gì để giải thích nên anh nói anh mua để đánh giày. (ảnh minh họa)
Nghĩ đến hạnh phúc cả đời mình vừa bắt đầu tôi nuốt nước mắt vào trong. Nhưng rồi một lần nữa hạnh phúc không mỉm cười với tôi, trước đây anh có nói là lo công việc gia đình anh nợ nần khoảng 50 triệu, nhưng khi tôi bước chân về anh số nợ của anh là 100 triệu. Nghĩ vì thương chồng nên tôi cố gắng dành dụm trả nợ, tôi tiết kiệm hết mức, mặc thì chẳng dám mặc đẹp, ăn thì gia đình tôi lo cho tôi. Cuộc sống một mình, chồng ở xa với tôi cứ thế trôi qua trong buồn bã, cô đơn.
Chồng gửi tiền về và tiền lương của tôi lo trả nợ. Nhưng điều tôi buồn và bực nhất là gia đình chồng tôi, họ lúc nào cũng gọi điện giục vợ chồng tôi gửi tiền về, trong khi đó tháng nào tôi cũng gửi. Chỉ có hai tháng vợ chồng tôi chưa có tiền nên chưa gửi vậy mà mẹ chồng tôi gọi điện làm um tùm, còn em chồng thì nói chồng tôi gửi trộm về cho bố mẹ và nói tôi là không biết nghĩ. Tôi bực lắm, vợ chồng tôi hoàn cảnh khó khăn, bên chồng không thông cảm lại còn nói xấu tôi. Và đã có những lần chồng tôi gửi tiền cho ông bà mà không nói với tôi một tiếng, Chồng tôi lại là người thương bố mẹ nhưng biết rõ tôi không có tiền gửi về vẫn năng lời với tôi. Tôi giận lắm.
Từ lúc yêu cho đến khi lấy, chồng tôi đã che giấu sự đốn mạt bằng một vỏ bọc, bằng những lời ngon ngọt, bằng những cử chỉ nhẹ nhàng, đứng đắn. Đã nhiều lần tôi bắt được chồng tôi nhắn tin tình cảm với người khác, tôi ghen tuông, giận hờn thì chồng tôi chửi tôi thậm tệ. Không ít lần anh ta chửi tôi ngu, mất dạy, khốn nạn, thiếu suy nghĩ, thiếu nhận thức…. Anh ta còn ghen tuông nghi ngờ tôi có thai với người khác và thỉnh thoảng vợ chồng va chạm lại lôi ra để đay nghiến, xúc phạm tôi….
Lời cuối tôi muốn nói với anh “tôi đã đủ dũng cảm và hận thù để bước ra khỏi địa ngục này”. Tôi làm vậy có đúng không? (ảnh minh họa)
Và đỉnh điểm là lúc tôi mang thai, chồng tôi thì ở xa, tôi ốm nghén nhưng chồng tôi chẳng quan tâm tôi nhiều, mà nói đúng hơn là thờ ơ. Nhiều lúc tủi thân tôi nằm khóc và trách chồng thì anh ta lại chửi tôi. Vì quá bức xúc trước cách cư xử của chồng nên tôi cũng nói lại và tôi quyết đem chuyện mà tôi nghi ngờ về cái bao cao su, về những tin nhắn lạ trong máy ra để làm rõ sự thật thì tôi mới phát hiện ra, lúc đang yêu tôi chồng tôi có quen với một cô gần chỗ làm và lúc đó chồng tôi có ý định bỏ tôi để lấy người đó. Tất cả những bằng chứng tôi có được thì biết được chồng tôi đã từng lừa dối tôi. Nghe xong tôi thật sự bị sốc, một người chồng tôi tin tưởng, yêu thương, chịu khổ, chịu hi sinh vì họ thì tôi lại nhận lấy hậu quả này sao?
Thực sự, cả tấm lòng tôi dành cho chồng, lúc nào tôi cũng lo công nợ, gia đình cho chu tất để vợ chồng kiếm nhà cửa ở cho đàng hoàng, nhưng thực sự tôi đã gặp và nhìn nhầm người. Đến hôm nay đã bao nhiêu đêm tôi thức trắng vì đau khổ, nước mắt tôi không còn rơi được vì chồng tôi, đã có những lúc tôi bế tắc vì cuộc đời chìm trong đau khổ, nhục nhã, tôi nghĩ đến cái chết để tự giải thoát. Nhưng hôm nay đây, tôi đủ sáng suốt để bắt đầu lại từ đầu, tôi đang mang thai được hơn hai tháng nhưng tôi cũng quyết từ bỏ người chồng này để sống lại, sống lại cho những ngày tôi đã sống hoài, sống phí vì anh ta.
Lời cuối tôi muốn nói với anh “tôi đã đủ dũng cảm và hận thù để bước ra khỏi địa ngục này”. Tôi làm vậy có đúng không?
Theo VNE
Vì con, tôi cam chịu nhìn chồng... đi gái
Có lẽ, phụ nữ sinh ra là để vì chồng, vì con và vì gia đình êm ấm. Nên khi rơi vào hoàn cảnh trớ trêu nhất, người phụ nữ vẫn phải cười tươi.
Trước đây, tôi luôn nghĩ sau khi lấy chồng và sinh con, tôi sẽ sống với tính cách của mình, không bao giờ chịu khuất phục hay nhún nhường ai. Nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ, cuộc sống này thật sự quá khó khăn.
Tôi vốn là một cô gái vô tư, hồn nhiên, trước giờ luôn sống theo ý thích của mình, tự do tự tại. Tôi lấy chồng khi tuổi đã đến và nghĩ rằng, mình cần phải có một gia đình. Tôi quyết định lấy chồng khi 27 tuổi, cái tuổi chẳng còn trẻ nữa. Ban đầu, bố mẹ rất lo lắng vì con gái lấy chồng, vì tính tình tôi vốn nóng nảy lại quá cá tính, bố mẹ chẳng yên tâm về tôi nên hết lời dặn dò này kia với tôi trước khi con gái về nhà chồng.
Đúng là tôi có cá tính và thậm chí là nóng tính thật. Từ ngày yêu anh, tôi hay là người giận dỗi. Tôi cũn ghen tuông, chỉ cần anh có quan hệ với cô gái nào là tôi bực dọc, không nói chuyện với anh, giận dỗi anh cả tuần. Đó chỉ là quan hệ bình thường thôi đó. Tôi từng nghĩ, sau này lấy nhau rồi, anh mà làm gì phật ý tôi thì biết tay tôi. Nếu anh ngoại tình, tôi sẽ ly hôn lập tức, tôi không bao giờ tha thứ cho kẻ ngoại tình.
Hơn 2 năm sau khi cưới nhau, hôn nhân bắt đầu rạn nứt. (Ảnh minh họa)
Nhưng đến khi tôi lấy chồng tôi mới thực sự hiểu 'đời không là mơ' là như thế nào. Không phải cái gì tôi muốn cũng là được, và không phải cái gì khi yêu đẹp đẽ thì cưới về vẫn như vậy. Hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu, người ta nói chẳng sai chút nào. Khi yêu, tôi bắt nạt người yêu bao nhiêu, nũng nịu anh bao nhiêu thì khi về tôi cũng chỉ là con số không trong mắt anh. Anh luôn có tư tưởng, lấy được tôi rồi thì bây giờ tôi có trốn đắng trời, có muốn dừng lại cũng không dừng được, có muốn đi cũng không đi được. Nên tôi buộc phải ở bên cạnh anh dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Tôi đã nói với anh rất nhiều về chuyện tình yêu, gia đình, hôn nhân nhưng anh đều cười trừ cho xong, anh phớt ngoài tai những lời nói của tôi và cho rằng tôi giáo lý anh, lắm chuyện.
Hơn 2 năm sau khi cưới nhau, hôn nhân bắt đầu rạn nứt. Trước hết là vì cuộc sống phức tạp khi ở chung nhà chồng, thứ hai là vì gia đình không vui vẻ, hạnh phúc vì anh có tiền, rồi đi làm, giao du với người này người kia nên anh sinh hư. Tính anh hay ham vui, cứ gặp bạn bè là rượu chè còn tôi thì chúa ghét những gã hay nhậu nhẹt, say sưa. Trước đây, tôi rất thích những người đàn ông biết ga lăng một tí, rượu chè một tí cho vui, gọi là ngườ biết khởi xướng phong trào. Nhưng rồi, tôi lại chán nản khi đã lấy nhau, anh rượu chè bỏ bê vợ con, không màng tới vợ con. Tôi cảm thấy thất vọng vô cùng.
Con ốm mà có bạn gọi đi uống bia thì anh cũng đi tranh thủ. Nói ra câu nào là cãi nhau câu ấy, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sốn cứ vò võ nuôi con một mình. Vài năm nay, từ ngày cưới nhau, anh không còn biết đến chuyện đưa vợ đi chơi, không còn biết đến chuyện lãng mạn, hoa hoét tặng vợ nữa. Tôi chẳng đòi hỏi nhưng ít ra anh cũng nên biết cách khơi lại tình cảm vợ chồng ngày nào chứ. Chính anh là người đã giết chết gia đình này, giết chết tình yêu của tôi dành cho anh.
Anh ngừng chơi được 3 tháng, 3 tháng sau anh lại bắt đầu 'ngựa quen đường cũ' với lý do, bạn bè rủ đi nhiều, không đi không được, mất mối làm ăn. (Ảnh minh họa)
Rồi anh ngoại tình, anh thô lỗ tới mức không ngại khi bị tôi phát hiện. Anh đổ lỗi cho đàn ông, tức là đàn ông gái gú tí không sao. Tôi sôi máu lên, bực tức, vứt hết đồ đạc. Tôi đã từng nói, anh ngoại tình thì tôi sẽ li dị luôn. Nhưng nhìn những đứa con khóc níu tay mẹ rồi lại những lời hứa xuông của anh, tôi đã mủi lòng. Tôi nói tha thứ cho anh, nếu anh còn tái phạm, tôi sẽ không chấp nhận chuyện này.
Anh ngừng chơi được 3 tháng, 3 tháng sau anh lại bắt đầu 'ngựa quen đường cũ' với lý do, bạn bè rủ đi nhiều, không đi không được, mất mối làm ăn. Anh không thích thì ai ép anh, chỉ là anh cũng thích, anh muốn được đi chơi, được tụ tập và được gái gú. Anh giả như mình không biết gì, giả như mình là người lương thiện, ngoan ngoãn, hết lòng vì vợ con, nhưng anh không hay, tôi đã biết tỏng mọi chuyện, tôi còn lạ gì đâu. Những bằng chứng về việc anh ngoại tình, tôi nắm hết trong tay. Nhưng giờ, tôi không muốn nói ra. Thú thực, những gì anh làm tôi đã thuộc lòng nhưng vì con, tôi khuất mắt trong coi, tôi coi như anh không tồn tại trong cuộc đời này nữa. Tôi mặc kệ anh thích là gì thì làm, tôi cứ làm như không rõ không hay, tôi chỉ nhận tiền của anh hàng tháng, nuôi con, để cho anh yên tâm mà ngoại tình. Anh đưa tiền đủ là được, còn tôi, tôi cứ làm phận sự của người mẹ nuôi con thơ.
Thế đó, cuộc sống gia đình không như tôi nghĩ. Tôi đã là một con người khác, chấp nhận và hi sinh, thay vì trước đây, tôi vốn là người không bao giờ cam chịu và không chấp nhận sự phản bội. Giờ thì tôi nhắm mắt cho qua vì con cái, vì bây giờ, tôi đã là một người mẹ. Trước đây độc thân, tôi chỉ biết sốn cho riêng mình. Số tôi thật khổ nhưng biết làm sao đây. Chồng phụ bạc mình thì anh ta sẽ phải trả giá và sau này, anh ta sẽ không bao giờ được con cái tôn trọng....
Theo VNE
Chồng lên mạng tìm gái để chơi Đàn ông thì có trăm ngàn thói hư tật xấu mà người phụ nữ dù biết nhưng vẫn phải chấp nhận. Từ chuyện ham ăn uống nhậu nhẹt, rượu chè, chuyện bảo thủ trì trệ đến chuyện gái gú, thuốc men. Nhưng, cái chuyện gái gú là cái chuyện mà chị em khó lòng bỏ qua nhất. Vì một người chồng phản bội...