Sống sót
Cuộc sống gia đình như cái máy nhai tiền, bao nhiêu bỏ vào cũng không đủ. Hai vợ chồng anh Tư phải ra sức làm thêm đủ thứ mới hy vọng tồn tại qua ngày.
Một hôm, thấy chồng đưa về một xấp tiền dày cộm một cách đầy kiêu hãnh, chị Tư vui sướng hét lên:
- Trời ơi, ở đâu ra nhiều thế này?
Anh Tư đắc chí:
- Anh mới tìm được một chỗ làm mới, ngon vô cùng.
Chị Tư sửng sốt:
- Chỗ nào mà khá thế?
Anh Tư vênh mặt:
- Chỗ đặc biệt. Chỗ nguy hiểm. Chỗ đòi hỏi những phẩm chất bậc cao. Chỗ cho thú dữ ăn.
Video đang HOT
Vợ anh kinh hoàng:
- Thú dữ ăn? Là sao?
Anh Tư giảng giải:
- Em phải biết, hiện nay có rất nhiều khu du lịch nuôi thú dữ để khách tham quan. Thú tuy dữ tợn, nhưng cũng như gà vịt, cần phải cho ăn, cần vệ sinh chuồng trại. Và anh đã đi làm công việc đó, được trả rất nhiều tiền.
Chị Tư thét lên:
- Nhiều tiền ư? Nhưng nghề ấy nguy hiểm vô cùng. Vừa qua, ở một khu sinh thái đã có một anh bị hổ vồ chết. Vậy anh chăm sóc con gì?
Anh Tư điềm nhiên:
- Anh không dọn chuồng hổ. Anh dọn chuồng sư tử.
Chị Tư ngả ngồi xuống:
- Trời ơi, sư tử còn dữ tợn gấp ngàn lần cọp nữa. Vậy nếu nó sổng chuồng, tóm lấy anh thì sao? Có đáng vì tiền mà đổi tính mạng không?
Anh Tư cả cười:
- Đáng chứ. Vì tiền quá nhiều. Còn vụ thú sổng chuồng thì anh không sợ. Vì hôm nay nó đã sổng rồi.
Chị Tư nấc lên:
- Sổng rồi? Sao anh còn về đây được?
Anh Tư bình tĩnh:
- Sáng nay, anh đang cắt cỏ bên ngoài thì “rầm” một tiếng, một con sư tử to tướng phóng qua hàng rào lừ lừ tiến tới chỗ anh.
Chị Tư suýt xỉu:
- Rồi sao nữa?
Anh Tư cười khẩy:
- Các công nhân khác chạy tán loạn, anh thì leo lên cây, anh thì nhảy xuống nước, anh thì chui vào hang đá run cầm cập. Riêng chồng em không hề sợ hãi. Chồng em thong thả tiến tới gần con thú dữ và nói: Chào sư tử bé bỏng. Chú tưởng anh sợ chú sao? Chú tưởng với hàm răng kia, với bộ móng vuốt kia là chú dọa được anh sao? Chú nhầm rồi, sư tử tội nghiệp ạ. Đã bao nhiêu năm qua, anh ở cạnh một thứ còn ghê hơn sư tử nữa, ghê đến mức chú chả là cái đinh gì.
Chú gầm à? Thứ đấy gầm còn to hơn. Đã thế, chú chỉ gầm khi đói, trong khi thứ kia gầm cả khi cáu, khi hết tiền, khi nghi ngờ và khi anh về nhà muộn, mà chú biết đấy, anh là kẻ về muộn thường xuyên.
Chú nhe răng, trợn mắt à? Chú phải hiểu rằng, thứ kia còn biết nhe đủ thứ, biết trợn chả những mắt mà còn tóc và tai đều dựng đứng lên. Dựng đến nỗi cả cái đầu bung ra như con nhím tua tủa, bờm sư tử của chú là cái quái gì.
Chú biết nhảy vồ à? Chú phải biết thứ kia còn biết nhảy dựng, biết nhảy choi choi, vừa nhảy vừa xỉa tay chứ không chụm chân vào tầm thường như chú.
Chú biết cắn xé à? Ối trời ơi, thứ kia còn biết đay nghiến, biết chì chiết, biết rên rỉ, biết rít lên từng cơn. Chú nghiến răng ư? Thứ kia còn biết nghiến lợi nữa. Vậy sư tử ơi, chú hãy cút vào chuồng, đừng làm phiền anh. Anh đã sống sót với thứ kia mấy chục năm qua, lý do gì không sống sót với chú!
Nghe anh nói xong, con sư tử… len lén về chỗ.
Theo Lê Thị Liên Hoan